Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 74

“Liễu Dịch Kỳ, anh đến chỗ tôi làm gì?” Lý Lộ cau mày, không vui khi nhìn thấy Liễu Dịch Kỳ đi vào cửa, đây là địa bàn của cô, ở khu hoang dã lang thang thời gian dài như vậy. Lý Lộ cũng không phải con nít ngây thơ không có lý trí.

Liễu Dịch Kỳ lúc này hẳn phải nghỉ ngơi ở chỗ của hắn, bây giờ không phải trước mạt thế, không cần hỏi thăm cái gì hết! Nhớ đến lời phân tích của cha đối với Liễu gia, Liễu gia chính là một con đỉa chuyên hút máu, ai bị nó bám vào sẽ bị hút khô máu. Cho nên khi Lý Lộ thấy Liễu Dịch Kỳ mang người đi vào phòng thì liền cảnh giác.

“Lộ Lộ đừng khẩn trương, anh chỉ đến đây trao đổi với em một việc.” Liễu Dịch Kỳ nói xong, một tay lấy ra súng sinh hóa, một tay cầm chiếc khăn trắng nõn cẩn thận lau chùi, sợ rằng sẽ bỏ sót chỗ nào. Dưới biểu tình bình tĩnh cất giấu sự điên cuồng làm cho Lý Lộ nhịn không được càng hoảng sợ hơn.

“Chuyện gì?” Lý Lộ lạnh như băng nói, thân mình không thể không hướng về phía Chu Huy Quân, trong lòng có chút hối hận, sớm biết như vậy không nên tách ra khỏi đám người Diệp Thần, so với Liễu Dịch Kỳ, Lý Lộ càng nguyện ý tin đám người Diệp Thần hơn.

“Liên thủ, nơi này là Giang Lăng, với thực lực của em thì rất khó sống sót rời khỏi đây.” Liễu Dịch Kỳ đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt nhìn Lý Lộ, tính cô tuy kém nhưng bộ dạng lại trên cả tuyệt vời, khó trách đám thuộc hạ vẫn hay nhắc đến cô, nhưng đáng tiếc là hiện tại cô còn giá trị lợi dụng.

“Vì cái gì?” Lý Lộ nói. Luận thực lực trên cô còn có mấy dị năng giả, căn bản không phải là đối thủ của Liễu Dịch Kỳ, hắn vì sao lại làm như vậy?

“Anh và em liên thủ diệt trừ Diệp Thần, mấy người Tư Tu Ngạn, khi trở lại Bắc Bình, ở trước mặt Lý tướng quân nói vài câu tốt cho Liễu gia anh, Liễu gia hết sức trung thành hy vọng có thể cùng hợp tác với Lý tướng quân.” Liễu Dịch Kỳ nói hết điều kiện, đi vào khu hoang dã lần này là vì mượn sức để có càng nhiều người đi theo mình ra còn là để hợp tác. Gặp phải Lý Lộ cũng là niềm vui ngoài ý muốn, nếu có thể mượn sức Lý tướng quân, như vậy hắn có thể thuận lợi tiến vào cao tầng quân bộ ở Bắc Bình, tiếp nhận Liễu gia từ tay cha hắn.

“Này có tính là uy hiếp không?” Lý Lộ trào phúng nói.

Liễu Dịch Kỳ nhún vai, nói: “Uy hiếp! Em nếu gọi nó là như vậy, thì đúng là uy hiếp!” Vừa nói xong, mấy người phía sau Liễu Dịch Kỳ nhanh chóng dùng súng nhắm vào đám người Lý Lộ, nếu không thể nói chuyện đàng hoàng thì dùng nắm đấm để nói chuyện.

“Chỉ bằng anh mà muốn đối phó bọn người Diệp Thần, a… Liễu Dịch Kỳ anh coi tôi như con nít ba tuổi!” Lý Lộ khinh thường nhìn Liễu Dịch Kỳ, cả đoạn đường này, chỉ cần không phải người ngu đều biết đám người Diệp Thần không dễ chọc. Liễu Dịch Kỳ muốn đem cô như vật hy sinh, muốn cô đi chịu chết.

“Do em nghĩ Diệp Thần quá lợi hại!” Liễu Dịch Kỳ lạnh lùng nói, hắn từ trước đến nay không thích người cãi lời mình, Lý Lộ ở khắp mọi nơi làm mặt lạnh với hắn, nghĩ đến lời đề nghị của Hứa Kham, ánh mắt hắn nhìn về Lý Lộ càng lạnh hơn, hắn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, Lý Lộ không ngoan ngoãn hợp tác, như vậy… cô không còn giá trị lưu lại.

“Là anh tự đánh giá mình quá cao.” Lý Lộ mở miệng không chút lưu tình.

Sắc mặt Liễu Dịch Kỳ trầm xuống, bĩu môi nói với người phía sau, nói: “Hắc Ngưu, nữ nhân này thưởng cho anh em các người, chơi cho tận hứng.” Người đàn ông phía sau nghe vậy, nhếch miệng mừng rõ, tiến lên bắt lấy Lý Lộ, soạt một tiếng xé quần áo trên người cô, ngay cả quần cũng không cởi mà chỉ mở dây khóa, ở trước mặt mọi người chơi cô.

“Ô ô…buông, Chu Huy Quân anh mẹ nó bị mù à, còn không mau cứu tôi!” Hai mắt Lý Lộ choáng váng, hiển nhiên không nghĩ đến Liễu Dịch Kỳ sẽ trở mặt nhanh như vậy, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ.

Liễu Dịch Kỳ cười lạnh, nâng tay vỗ vào nhau, khinh thường nói: “Chu Huy Quân anh còn chậm chạp cái gì? Trước kia anh không phải muốn giáo huấn nữ nhân kiêu căng này sao? Hôm nay tôi liền cho anh cơ hội, Hắc Ngưu…nhường chỗ cho Chu Huy Quân.”

Nghe thấy thế, Chu Huy Quân chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không có chút biểu tình, chậm rãi giơ tay, vài tiếng súng vang lên, mấy dị năng giả bên người Lý Lộ đều ngã xuống, trước khi chết còn hiện lên vẻ mặt không dám tin, kinh ngạc nhìn thẳng vào Chu Huy Quân.

“Chu Huy Quân anh đang làm cái gì?” Lý Lộ rống lớn, khuôn mặt tú lệ mang theo nồng đậm kinh ngạc.

Chu Huy Quân trầm mặt tiến lên, đi đến sau Liễu Dịch Kỳ, cung kính nói: “Chu Huy Quân ra mắt thiếu gia!”

Lúc này, Lý Lộ mới hiểu được, Chu Huy Quân từ đầu đến cuối cũng không phải là người của cô mà là mật thám Liễu gia mai phục bên người cô, biểu tình của Lý Lộ trở nên vô cùng khó coi.

“Ân! Anh làm tốt lắm, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi sẽ báo cáo với cha.” Liễu Dịch Kỳ bình tình nói: “Giải quyết nhanh lên, còn có nhiệm vụ khác.”

Dứt lời xoay người ra khỏi phòng, lưu lại mấy dị năng giả, trên mặt bọn họ lộ vẻ tình dục nhìn Lý Lộ nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, động tác kéo quần rất thống nhất, đi tới…

“Theo lâu như vậy, như thế nào? Còn không chịu xuất hiện sao?” Ngữ khí Diệp Thần lạnh lẽo, thân mình tùy ý dựa vào vách tường, trên đó đầy những dây leo, chúng nó sau khí biến dị trở nên bén nhọn, thỉnh thoảng chúng cũng đánh lén nhưng không thể đến gần năm thước quanh người Diệp Thần.

“Thả hổ về rừng, tôi đã quá coi thường cậu rồi, Diệp Thần.” Hứa Kham đẩy kính mắt từ trong chỗ tối đi ra, tầng trệt trống trải chỉ có hai người bọn họ đang đứng, dây leo biến dị khắp ở mọi nơi, quỷ dị nói không nên lời.

Diệp Thần nói: “Anh tiếp cận Diệp Cẩn có mục đích gì?”

“Điều này không liên quan đến cậu, tôi rất hối hận lúc trước đã không trực tiếp giết chết cậu.” Hứa Kham thản nhiên lộ ra sự không cam lòng, hắn vẫn luôn không để Diệp Thần ở trong mắt, dưới cái nhìn của hắn, Diệp Thần chỉ là một thiếu gia nhà giàu đã bị làm hư, căn bản không đáng để hắn lãng phí tâm tư. Vừa sủng Diệp Thần đến vô pháp vô thiên vừa âm thầm cho người hạ độc thủ, chuyện này hắn làm vô cùng thuận lợi, nếu không phải lo lắng Diệp Cẩn sẽ phát hiện, hắn nhất định sẽ làm nhiều hơn nữa.

Khu Bố Cát, ngoại trừ Diệp Cẩn, hắn chính là sự tồn tại ưu tú nhất. Nhưng cho dù như thế, Diệp Cẩn cũng chưa từng chú ý đến hắn, điều này làm cho một người kiêu ngạo như hắn không thể chịu được.

“Trên người Diệp Cẩn có thứ mà mấy người muốn? Có liên quan đến việc khu hoang dã bạo loạn? Hãy là bởi vì tổ chức khổng lồ sau lưng mấy người?” Diệp Thần không nhanh không chậm nói, ánh mắt không hề bận tâm nhìn chằm chằm Hứa Kham.

Đột nhiên, đồng tử Hứa Kham co rút lại một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như cũ.

“Cậu nói nhiều quá.” Hứa Kham lạnh lùng nói: “Biết nhiều không có lợi cho cậu, Giang Lăng là nơi địa linh nhân kiệt, là địa điểm tốt, nếu cậu chết ở đây cũng xem như không quá nhục nhã.”

Tiếng nói vừa dứt, thủy nhận sắc bén lao đến, mỗi một thủy nhận đều được bao bọc một tầng băng cứng rắn, ánh mắt Diệp Thần rung lên, cả kinh nói: “Dị năng hợp lại.”

Xác suất thành công trong việc hợp dị năng rất thấp, cơ hồ là một phần một triệu, không nghĩ đến một phần nhỏ này lại để Hứa Kham có được, không hổ là vòng hào quang của nhân vật chính, Diệp Thần không thèm che giấu, xé rách không gian, nháy mắt đem không gian xung quanh mình xé thành vô số khe hở nhỏ, thân ảnh như ẩn như hiện ẩn giấy trong khe không gian.

“Dị năng không gian?” Hứa Kham kinh ngạc không thôi, sắc mặt lập tức âm trầm, hỏi: “Vật tư ở Diêm Hồ là cậu lấy phải không? Không nghĩ đến cậu còn ẩn dấu con bài chưa lật thế này, nhưng mặc kệ cậu ẩn dấu bao nhiêu con bài, hôm nay cậu nhất định phải chết.”

Cấp trên đã hạ sát lệnh, Diệp Thần mang đến phiền toái nhiều lắm, tổ chức quyết không cho phép người như thế tồn tại.

Khuôn mặt Hứa Kham vặn vẹo, vô số thủy nhận phóng ra, trong đó còn ẩn thêm chút độc khí nháy mắt bao phủ Diệp Thần, cậu cũng không né tranh, tay phải nắm trường kiếm do thực chất hóa thành, thi triển ra Thái Cực chi thế trực tiếp chém trúng sang một bên.

Xuy xuy xuy —

Vách tường lập tức bị ăn mòn, độc khí sau khi thẩm thấu vào vách tường liền phá chúng thành những cái động lớn nhỏ.

Diệp Thần sau khi né tránh liền lập tức huơ kiếm đâm thẳng vào ngực trái Hứa Kham.

Xé rách không gian!

Ý thức!

Ầm!

Hai loại năng lượng xuất hiện làm cho Hứa Kham kinh hãi, hắn vội vàng lui về sau tránh đi.

Trong mắt Diệp Thần chợt lóe hàn quang, thực lực của Hứa Kham đã sắp từ cấp sáu lên cấp bảy, chỉ với thực lực này mà nói thì đã hơn cậu, nhưng sau đợt thăng cấp này tinh thần lực của cậu tiến hóa ra ý thức, dị năng không gian lại từ hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp tạo thành xé rách không gian cùng thuấn di trong phạm vi nhỏ, chỉ với nhiêu đó đã đủ để cậu liều với võ giả hoàng cấp cấp tám, hướng chi Hứa Kham hiện tại còn chưa lên cấp bảy, cùng lắm chỉ là võ giả cao cấp cấp sau đỉnh phong, ứng phó với hắn đương nhiên dư dả.

Kiếm quang sắc bén trực tiếp đam vào xương bả vai bên trái Hứa Kham, xuyên thấu qua và trực tiếp ghim hắn lên vách tường phía sau, qua miệng vết thương có thể ẩn ẩn nhìn thấy máu thịt trên xương cốt của hắn, nhưng máu lại có màu rất nhạt.

Diệp Thần ngẩn ra, đây không phải là máu của con người nên có.

Hứa Kham thật sự không phải là người.

“Cậu làm tôi bị thương?” Hứa Kham không dám tin, vẻ mặt điên cuồng nhìn Diệp Thần, kính mắt đã rơi xuống đấy cùng với màu máu nhạt, theo ánh mắt điên cuồng của Hứa Kham, một tầng lân giáp màu đen nhanh chóng bao trùm cả người hắn, móng tay dài mà sắc bén, có thể so với thanh kiếm sắc bén nhất, một cái đuôi như bò cạp dựng thẳng, đuôi hình móc câu, mang theo sát khí dày đặc.

Theo sự biến thân của Hứa Kham, vết thương trên xương bả vai cũng nhanh chóng khép lại không còn dấu vết,

Diệp Thần lại thực chất hóa thành kiếm, lạnh nhạt nói: “Quái vật, trách không được một kẻ vô liêm sỉ thích bị người ta đè đến vậy, Trần Khuê, Trần Sâm, Tiếu Nam… chậc chậc! Khẩu vị của anh thật là đa dạng.” Diệp Thần nói chuyện có chút ngạo kiều trong đó.

Hứa Kham khiếp sợ nhìn Diệp Thần triển lộ thực lực, trong lòng càng thêm kiên định hơn với suy nghĩ giết Diệp Thần, hắn vì đạt được thực lực ngày hôm nay đã trả giá tất cả, nhưng lại bị một tên phế vật này đả thương, cơn giận này làm sao hắn nuốt trôi được, ghen tị và giết chóc điên cuồng tra tấn Hứa Kham.

Rầm rầm —

Dị năng giao phong, Hứa Kham sau khi biến thân thì tốc độ, lực lượng… các phương diện đều đề cao mấy phần, điên cuồng công kích vào Diệp Thần, thoáng chốc cả tầng trệt phát ra từng trận gầm rú.

Diệp Thần bình tĩnh đón địch, ý thức cùng dị năng không gian kết hợp hoàn mỹ, trực tiếp lưu lại trên người Hứa Kham một miệng vết thương.

“Như thế nào có thể?”

“Tốc độ, lực lượng, thực lực… đã nâng cao gấp năm lần, cậu làm sao có thể đánh trúng tôi!”

“Chết! Chết! Hôm nay cậu nhất định phải chết!” Hứa Kham hoàn toàn lâm vào điên cuồng, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến Diệp Thần thế nhưng có thể đả thương hắn sau khi hắn biến thân, phát hiện này hoàn toàn chọc giận Hứa Kham, con ngươi vốn màu đen bị màu đỏ chiếm giữ, trong đó chứa đựng sự giết chóc điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment