Bên người có thứ để phòng thân là điều tối thiểu ai cũng nên nghĩ tới.
Nếu như có thể hắn rất muốn có thanh đao tùy thân ở kiếp trước vào ngay lúc này.
Nhưng rất tiếc, thanh đao hắn tâm tâm niệm niệm đó đang ở thành phố G.
Cách thành phố K quá xa, hắn tạm thời không thể lập tức tới đó được.
_ Khách quan! Cậu muốn mua gậy gì? Gậy sắt, gậy nhôm hay gậy gỗ? Chỗ chúng tôi có bán rất nhiều loại gậy.
Cậu có thể tùy ý lựa chọn.
Ngoài mấy cây gậy đó ra chúng tôi còn có kiếm Samurai Nhật Bản.
Vung kiếm chém một nhát liền đứt, sắc bén vô cùng.
Cậu ta chỉ tay về một hướng.
Ngôn Trạch nhìn theo hướng chỉ của cậu ta.
Thanh kiếm được cậu ta cho là kiếm Samurai đang lẳng lẳng treo trên tường.
_ Có chùy, có búa ....vv..
Hôm nay chúng tôi vừa khai trương cho nên có ưu đãi giảm giá, cậu có thể mua nhiều hơn để được giảm giá thấp nhất có thể.
Còn có rất nhiều phần khác.
Nhân viên nam nói liên miên không dứt.
Hắn nghe mà muốn trầm cảm.
Hắn khó chịu ra hiệu cậu ta nên im lặng.
Cậu ta cũng thức thời không nói tiếp nữa, trực tiếp làm người gỗ di động đi bên cạnh hắn.
( Mong các bạn đọc xong đừng trầm cảm.
Tội nghiệp em lắm!)
Ngôn Trạch nhìn thấy chỗ này đúng là có rất nhiều loại.
Nói chung là binh khí.
Hắn để ý cây kiếm samurai treo ở góc tường.
Hắn chỉ tay ý muốn lấy nó nhưng lúc này cậu nhân viên ngại ngùng ghé lại gần nói nhỏ với hắn.
_ Kia là kiếm treo tượng trưng thôi bên trong không có gì cả.
Dù sao cũng là mới làm ăn mà, thiếu kinh phí để mua đồ tốt.
Cậu thông cảm cho chúng tôi.
Ngôn Trạch có chút bực bội.
Mới khai trương mà đã làm ăn bất lương vậy thì làm ăn gì.
_ Vậy nãy cậu gào to mồm chào hàng làm cái gì?
Cậu nhân viên tỉnh bơ đáp.
_ Chính là chào hàng để mọi người vào đây mua đồ ,mua gậy, mua binh khí phòng thân, đúng rồi chỗ chúng tôi có gậy đánh bóng chày chất lượng cực tốt.
Khoé miệng Ngôn Trạch khẽ giật giật, trán xuất hiện ba vạch đen xì.
Lại bắt đầu chào hàng.
"...."
Cậu ta không nghe thấy hắn trả lời liền tự chủ trương, đi tới một góc cầm cây gậy đánh bóng chày tới trước mặt Ngôn Trạch khoe khoang, cuối cùng còn cường điệu chất lượng của nó cho hắn nghe.
_ Cây gậy này được làm từ hợp kim,thường gọi là gậy bóng chày thép.
Cứng cáp, mạnh mẽ thường có trọng lượng cao hơn so với gậy được làm từ gỗ và gậy đánh bóng chày nhôm.
Nó còn được gọi là gậy bóng chày tự vệ.
Xài cực kỳ tốt!
Ngôn Trạch trầm mặc nhận lấy gậy bóng chày tự vệ trong tay cậu ta.
Hắn ngắm nghía một lúc, lặng lẽ đánh giá nó.
Cây gậy dài khoảng 81 cm, áng chừng trọng lượng của gậy sắt cũng vừa tay.
Hắn khá hài lòng về bề ngoài của nó.
Chỉ là về chất lượng không biết có cứng rắn như cậu ta nói hay không.
Nếu hắn mua một cây gậy sắt, vỏ ngoài làm bằng sắt, bên trong rỗng tuếch vậy thì hắn bị hố to rồi.
Hắn mất tiền hắn không tiếc nhưng hắn sẽ tức giận khi sản phẩm nó không ra gì.
Cậu nhân viên kia có vẻ như biết được khách hàng đang do dự có nên mua hay không của hắn.
Cậu ta chạy vào trong góc cua hàng mang ra một chiếc ghế bằng sắt.
_ Đây là chiếc ghế sắt tốt nhất trong tiệm chúng tôi.
Anh không tin cây gậy này đủ tốt thì có thể test thử.
Ngôn Trạch không chút do dự vung một gậy xuống chiếc ghế sắt.
Tay hắn chấn động, có chút đau nhưng gậy trên tay hắn không hề bị gẫy.
Ngược lại chiếc ghế bị hắn vung một gậy từ giữa xuống giờ đã móp thành chữ M.
Chính thức trở thành phế liệu.
Ngôn Trạch hài lòng nhìn cây gậy sắt trên tay.
Hắn nói với cậu nhân viên đang há hốc mồm, đứng ngẩn ngơ bên cạnh.
_ Tôi mua nó! Cửa hàng cậu có bao nhiêu cây như thế này.
Nhân viên kia hồi thần, âm thầm giơ ngón cái với hắn.
Cậu ta nghe thấy khách hàng quyết định chọn mua nó liền mau miệng hí hửng nói.
_ Có khoảng năm mươi cây gậy này ở trong cửa hàng.
Anh muốn mua hết sao?
Thấy Ngôn Trạch gật đầu chắc chắn, cậu ta liền gọi rút di động ra gọi ông chủ tới.
Làm ăn nhỏ cậu có thể tự ý quyết định nhưng làm ăn lớn nhất định phải để lão đại ra mặt.
Mười phút sau đó ông chủ cậu ta tới.
Hắn đoán tuổi tác của đối phương cũng không quá lớn.
Có lẽ khoảng ba mươi, ba năm tuổi là cùng.
Ngoại hình khá thu hút người nhìn, mũi y cao, mắt y sâu, mày y rậm.
Lồng ngực cường tráng, vai rộng eo thon, thân cao 1m90.
Có cơ tay hình như còn có cả cơ bụng.
Trong đầu hắn đột nhiên đánh giá đối phương.
Điều này khiến bản thân hắn hoài nghi chính mình có bệnh.
Từ trước tới nay hắn sẽ không tùy tiện đánh giá một người nào cả.
Chỉ có Nghênh Tuyết ở kiếp trước hắn mới lặng lẽ đánh giá cô ta thiện lương, xinh đẹp mà thôi.
Hắn phát hiện y cũng đang nhìn hắn.
Thậm chí trong mắt đối phương có chút ý vị nghiền ngẫm phức tạp.
Trong lòng hắn có chút khó chịu.
Nhưng đối phương chưa kịp để hắn phát ra lời nói bất mãn thì y đã chủ động bắt tay chào hỏi.
_ Xin chào!
Ngôn Trạch cũng lịch sự tiến lên bắt tay với y.