Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 120

Cố Cảnh Thừa trả lời: “Biết.”

 

Kể từ khi Thẩm Khinh Chu trở về Hoàn Giám, anh đã trích một lọ máu nhỏ của Phù Tang và đưa cho Thẩm Khinh Chu mang theo bên mình.

 

Phù Tang có thể thông qua ống máu này để ngửi ra vị trí đại khái của Thẩm Khinh Chu.

 

Long Dục tựa lưng vào ghế sofa, nhưng có vẻ khó xử.

 

“Cảnh Thừa, tôi còn muốn cứu Khinh Chu thoát khỏi tay Hách Liên Lí Áo hơn cả anh, chỉ là... cấp trên của chúng ta hôm qua đã tổ chức một cuộc họp, nhất trí quyết định, do anh dẫn đội đi tiêu diệt Thời Uyên trước, thành phố Nam Hà cũng sẽ cử tinh anh đến hỗ trợ anh.”

 

“Anh biết đấy, Thời Uyên luôn đối đầu với Hoàn Giám của chúng ta. Lần này lại ngang nhiên giết đến căn cứ của chúng ta, điều này chẳng khác gì tè bậy lên đầu chúng ta. Nếu chúng ta không hành động, người khác sẽ nghĩ rằng Hoàn Giám của chúng ta ai cũng có thể bắt nạt.”

 

Cố Cảnh Thừa nhếch môi cười, vẻ bất cần thường thấy của anh giờ lại toát lên vài phần tà mị.

 

Anh chế giễu: “Vậy trong lòng anh, an toàn của cậu tôi không quan trọng bằng thể diện của Hoàn Giám sao?”

 

“Vị trí của Khinh Chu trong lòng tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ là điều này không phải một mình tôi có thể quyết định.”

 

Long Dục xoa thái dương như thể đang đau đầu, tiếp tục: “Anh thăng cấp rồi, Thời Uyên càng không phải đối thủ của anh, tôi có thể phái thêm người và cung cấp thêm vũ khí cho anh để đối phó với hắn, tin rằng anh có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó sẽ đi cứu Khinh Chu.”

 

“Đừng giả tạo ở đây nữa, Long Dục, bây giờ anh đã có vợ rồi, đừng đến trêu chọc cậu tôi nữa, cũng đừng tơ tưởng đến cậu ấy nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu.”

 

Cố Cảnh Thừa đứng dậy, lạnh lùng nói: “Trong lòng anh, thể diện của Hoàn Giám quan trọng. Nhưng trong lòng tôi, gia đình quan trọng hơn. Tôi sẽ không tha cho Thời Uyên, cũng sẽ đi giải quyết hắn, với điều kiện là an toàn của cậu tôi được đảm bảo.”

 

Nói xong, Cố Cảnh Thừa quay người rời đi.

 

“Cảnh Thừa, tấn công Thời Uyên, đây là mệnh lệnh, nếu anh không tuân theo, sẽ bị xử phạt theo quy định.”

 

Long Dục cũng đứng dậy, sắc mặt cũng căng thẳng.

 

Cố Cảnh Thừa quay đầu lại.

 

“Nghe nói gần đây số lượng người bình thường mất tích ở Hoàn Giám ngày càng nhiều, các anh không nghĩ cách điều tra nguyên nhân, mà lại vì thể diện tập hợp người đi gây chiến.”

 

Cố Cảnh Thừa cảm thấy Hoàn Giám đã thay đổi.

 

Không, phải nói là, những người quản lý Hoàn Giám đã thay đổi.

 

Long Dục là người thay đổi nhiều nhất.

 

Hoặc nói, anh ta vẫn luôn là người như vậy, chỉ là trước đây đã che giấu con người thật của mình.

 

Sau khi có đủ quyền lực, bản tính thật mới dần lộ ra.

 

“Các vị cấp cao sống quá an nhàn, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ, Hoàn Giám cũng không còn là Hoàn Giám như trước nữa, xem ra tôi cần phải nghiêm túc xem xét có nên rời khỏi Hoàn Giám hay không.”

 

Bỏ lại câu nói đó, Cố Cảnh Thừa không dừng lại chút nào, trực tiếp rời đi.

 

Sắc mặt Long Dục càng lúc càng khó coi, hai tay khẽ nắm chặt, ánh mắt âm u.

 

Cố Cảnh Thừa ỷ vào cấp bậc cao của mình, càng ngày càng không coi anh ta ra gì.

 

Phụng tiên sinh từ mật thất đi ra, nói: “Không thể để Cố Cảnh Thừa rời khỏi Hoàn Giám.”

 

Long Dục hỏi: “Ông không nỡ để cậu ta đi sao? Ông không phải luôn không ưa cậu ta sao?”

 

Phụng tiên sinh nói: “Ba loại nguyên tố của Cố Cảnh Thừa đều đã lên cấp sáu, chỉ cần ngài nuốt chửng lõi năng lượng của cậu ta, tất cả sức mạnh của cậu ta sẽ thuộc về ngài, với điều kiện là phải g**t ch*t cậu ta.”

 

Long Dục khẽ nheo mắt: “Ông có ý gì? Lõi năng lượng gì?”

 

“Lõi năng lượng có tác dụng tương tự như khối năng lượng của những dị thú mà chúng ta nuôi dưỡng. Ăn khối năng lượng giúp nâng cấp bậc, còn lõi năng lượng của người ngũ hành thì lợi hại hơn. Chỉ cần nguyên tố ngũ hành của người ngũ hành vượt quá cấp năm, trong cơ thể đều có lõi năng lượng, một trong những nguyên tố của ngài đã vượt quá cấp năm, bây giờ trong cơ thể cũng có lõi năng lượng.”

 

Long Dục khẽ vuốt ngực: “Nghe ông nói, lõi năng lượng này hơi giống nội đan trong phim tiên hiệp.”

 

“Rất giống. Tôi dám đảm bảo, bây giờ không một người Trái Đất nào là đối thủ của Cố Cảnh Thừa.”

 

“Chỉ cần ngài giết cậu ta, ăn lõi năng lượng của cậu ta, sau đó giết Phi Long, nuốt chửng khối năng lượng của Phi Long, sẽ không ai là đối thủ của ngài.”

 

“Cũng có thể đánh bại Hách Liên Lí Áo tên người ngoài hành tinh đó sao?”

 

Long Dục nói đến bốn chữ Hách Liên Lí Áo có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

 

Phụng tiên sinh đáp: “Đương nhiên có thể.”

 

“Bản thân ngài đã sở hữu nguyên tố mộc, kim và hỏa, còn Cố Cảnh Thừa sở hữu hai loại nguyên tố khác mà ngài không có.”

 

“Nếu tôi không đoán sai, sau khi ngài nuốt chửng lõi năng lượng của cậu ta, ngài cũng sẽ sở hữu hai loại nguyên tố này, lúc đó ngài sẽ sở hữu cả năm loại nguyên tố trong ngũ hành, tức là tất cả các nguyên tố.”

 

“Ý nghĩa ban đầu của ngũ hành, kim đại diện cho kim loại, mộc đại diện cho thực vật, thủy đại diện cho chất lỏng, hỏa đại diện cho nhiệt năng, thổ đại diện cho đất đai. Vũ trụ rộng lớn, vạn vật đều là ngũ hành hoặc được diễn hóa từ ngũ hành mà thành.”

 

“Nếu một người sở hữu đủ năm nguyên tố ngũ hành, thì có thể biến hóa thành vạn vật, xuyên không khắp vũ trụ, tương đương với một vị thần toàn năng, muốn gì được nấy, vạn vật đều sẽ nghe theo lệnh ngài.”

 

“Lúc đó, việc đánh thức tộc nhân của tôi đối với ngài cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

 

Những lời của Phụng tiên sinh khiến Long Dục vô cùng rung động.

 

Vị thần toàn năng.

 

Muốn gì được nấy.

 

Vạn vật đều sẽ nghe theo lệnh mình.

 

Có thể tùy tâm sở dục làm bất cứ điều gì.

 

Đây chính là giấc mơ cuối cùng của Long Dục.

 

“Sở hữu đủ năm loại nguyên tố ngũ hành, thật sự có thể lợi hại đến vậy sao?”

 

Phụng tiên sinh trả lời: “Tôi không dám đảm bảo 100%, vì chưa từng có con người hay người ngoài hành tinh nào cùng lúc sở hữu năm loại nguyên tố. Nhưng sở hữu một loại nguyên tố, nếu đạt đến cấp tối đa thì có thể biến thành tất cả các vật thể chứa loại nguyên tố đó.”

 

“Đồng thời sở hữu tất cả các nguyên tố thì sao? Ngài có thể tưởng tượng xem.”

 

Có thể biến thành vạn vật trên thế gian, đó thật sự là thần rồi.

 

“Cố Cảnh Thừa trước đây đã không dễ đối phó, bây giờ ba loại nguyên tố của cậu ta đều đã lên cấp sáu thì càng khó đối phó hơn.”

 

Phụng tiên sinh nói: “Người Trái Đất các ngài thật sự không ai là đối thủ của cậu ta. Nhưng tôi là người ngoài hành tinh, tôi có những phương pháp đặc biệt của mình, nhân lúc bây giờ ba loại nguyên tố của cậu ta vẫn còn ở cấp sáu, chưa đến bước hóa vật, vẫn có thể giết cậu ta.”

 

“Nếu chậm trễ hơn nữa, cậu ta lại thăng cấp, thì ngay cả tôi cũng không thể đối phó được cậu ta nữa.”

 

Long Dục không trả lời ngay lập tức.

 

Nếu thật sự giết Cố Cảnh Thừa, để Thẩm Khinh Chu biết, thì anh ta và Thẩm Khinh Chu sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa.

 

Long Dục ngồi trở lại ghế sofa: “Ông để tôi suy nghĩ, suy nghĩ kỹ càng.”

 

………….

 

Thẩm Khinh Chu bước đi cẩn thận trong rừng, thỉnh thoảng lại ngửi mùi trên người.

 

Y đã thoa một loại nước lá cây lên quần áo của mình.

 

Con người ngửi mùi này không thấy có gì đặc biệt, nhưng động vật rất ghét mùi này, như vậy có thể bảo vệ bản thân một cách hiệu quả.

 

Chỉ là, khu rừng này thật sự quá kỳ lạ.

 

Suốt chặng đường anh không hề gặp bất kỳ động thực vật biến dị nào.

 

Chính xác mà nói, không chỉ không có động thực vật biến dị, mà ngay cả sinh vật sống cũng không nhìn thấy.

 

Sự việc bất thường tất có điều kỳ lạ.

 

Hoặc là khu rừng này có một ông vua rất cấp cao và tàn bạo, đã ăn thịt tất cả các sinh vật sống.

 

Hoặc là môi trường không khí, luồng khí trong khu rừng này có vấn đề.

 

Thẩm Khinh Chu nghiêng về giả thuyết thứ nhất hơn.

 

Vì vậy y rất cẩn thận, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

 

Đáng tiếc, y vẫn bị phát hiện.

Bình Luận (0)
Comment