Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 134

Giống như Hách Liên Lí Áo vừa nói, ngay sau khi Bạch Lạc trở về, cậu đã thảm sát hoàng cung Mễ Cổ Tinh, còn cứu Hà Mộ Bạch ra khỏi nhà giam.

 

Đáng tiếc, người mà cậu muốn giết nhất quốc vương Mễ Cổ Tinh lại trốn thoát.

 

Bạch Lạc vẫn luôn tìm kiếm tung tích của ông ta.

 

Hà Mộ Bạch không biết hai năm qua Bạch Lạc đã trải qua những gì, tại sao lại trở nên lợi hại đến vậy.

 

Chỉ biết rằng Bạch Lạc không thể hoàn toàn kiểm soát được nguồn năng lượng ấy.

 

Đôi khi, cậu bị chính năng lượng này điều khiển, giống như tẩu hỏa nhập ma, trở thành một con người khác, ý thức không còn làm chủ được bản thân, tính cách cũng thay đổi thất thường.

 

Nhưng bất kể ở trạng thái nào, cậu vẫn không quên truy sát quốc vương Mễ Cổ Tinh đủ thấy cậu căm hận người đó đến nhường nào.

 

Quốc vương Mễ Cổ Tinh hiểu rõ điều đó, vì thế ông ta không tiếc hủy diệt cả hệ sao Minh Lan chỉ để g**t ch*t Bạch Lạc.

 

Mọi chuyện đã được quốc vương Mễ CổTinh lên kế hoạch từ trước.

 

Khi hệ sao Minh Lan bị hủy diệt, ông ta lên tàu vũ trụ trốn thoát.

 

Bạch Lạc bị thương nặng, nhưng ngay trước khi Minh Lan sụp đổ, cậu đã cướp được một chiếc tàu vũ trụ.

 

Cậu điều khiển tàu, đuổi theo tàu của quốc vương Mễ Cổ Tinh.

 

Chuyện gì xảy ra sau đó, Bạch Lạc có đuổi kịp quốc vương Mễ Cổ Tinh hay không, làm thế nào lại đến được Trái Đất và mất trí nhớ, Hà Mộ Bạch cũng không rõ.

 

Sau khi Hà Mộ Bạch kể xong, trong phòng lặng ngắt như tờ.

 

"Haiz, nhìn Bạch Lạc giống một công tử quý tộc, không ngờ lại từng trải qua những chuyện như vậy." Lão Lâm khẽ thở dài.

 

Cố Cảnh Thừa bất động, trong mắt trào dâng điều gì đó.

 

Hai tay anh siết chặt, gân xanh nổi rõ, sát khí dâng trào trong cơ thể.

 

Một dòng lệ trong veo từ đôi mắt tối đen của anh trào ra, nhưng anh cố gắng đè nén lại.

 

Anh đứng bật dậy, sải bước rời khỏi phòng.

 

"Lão đại, anh đi đâu vậy?" Tiểu Chu hỏi.

 

Cố Cảnh Thừa không trả lời, người đã đi xa.

 

"Cảnh Thừa." Thẩm Khinh Chu định đuổi theo, nhưng bị Hách Liên Lí Áo giữ lại. “Cậu không đuổi kịp anh ta đâu.”

 

Tiểu Chu, Giang Viêm và Lão Lâm nhìn nhau, rồi đồng loạt đuổi theo Cố Cảnh Thừa.

 

Lão Lâm không quên nói với Thẩm Khinh Chu: “Giáo sư Thẩm, chúng tôi sẽ trông chừng Cảnh Thừa.”

 

Thẩm Khinh Chu nhìn theo bóng lưng Cố Cảnh Thừa. Anh đã sử dụng dị năng, biến mất khỏi cửa sổ từ lâu.

 

Y trừng mắt nhìn Hách Liên Lí Áo một cái.

 

Cố Cảnh Thừa bay đến bên một hồ nước ngoài thành Hoàn Giám.

 

Như đang trút giận, năng lượng liên tục tuôn ra từ lòng bàn tay anh.

 

Mặt hồ bị đánh tung, cột nước phóng thẳng lên trời, động thực vật quanh đó đều bị dọa sợ mà bỏ chạy.

 

Khi Tiểu Chu, Giang Viêm và Lão Lâm đến nơi, Cố Cảnh Thừa đứng thẳng tắp, mắt lạnh nhìn về phương xa, hốc mắt đỏ rực.

 

Cảnh vật xung quanh anh như vừa trải qua một trận đại chiến, bị phá hủy tan hoang.

 

Tiểu Chu, Giang Viêm và Lão Lâm liếc nhau, ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt để động viên Cảnh Thừa.

 

Cuối cùng, Lão Lâm bước lên trước.

 

“Cảnh Thừa, Bạch Lạc nhất định sẽ không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm được cậu ấy, đừng quá lo lắng.”

 

“Tôi không lo cho cậu ấy, tôi đau lòng cho cậu ấy.” Cố Cảnh Thừa không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp: “Cha mẹ bị giết, tộc diệt vong. Bị kẻ thù nuôi dưỡng mà không hề hay biết, còn xem hắn là cha. Vậy mà người đó lại rút máu cậu ấy như một cây thuốc, chờ đến lúc thích hợp thì giết để lấy máu tim. Khi biết được tất cả, cậu ấy đau đớn và tuyệt vọng biết chừng nào?”

 

“Khi bị phế bỏ dị năng, cậu ấy đã nghĩ gì? Khi gân tay gân chân bị chặt đứt, trở thành phế nhân, cậu ấy đã sống ra sao?”

 

“Cậu ấy đã chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể đứng dậy, đã trải qua bao nhiêu thử thách mới có được sức mạnh báo thù?”

 

Giọng Cố Cảnh Thừa càng nói càng khàn đặc.

 

Lúc này, anh đau lòng đến tột cùng.

 

Anh rất nhớ con mèo trắng nhỏ của mình.

 

Rất muốn gặp lại cậu.

 

Rất muốn ôm cậu vào lòng.

 

Rất muốn nói với cậu rằng, anh sẽ luôn ở bên cậu, sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu.

 

Bạch Lạc, rốt cuộc em đang ở đâu?

 

Anh thật sự, thật sự rất nhớ em.

 

……

 

Tại khách sạn, sau khi Cố Cảnh Thừa và đội Chiến Cửu rời đi, Hà Mộ Bạch lại đặt một phòng khác, định ở lại Hoàn Giám chờ Bạch Lạc trở về.

 

Hách Liên Lí Sâm lấy lý do không có tiền và vật tư trao đổi, nhất quyết đòi ở chung phòng với anh.

 

Hà Mộ Bạch muốn đặt thêm phòng khác cho anh ta, nhưng khách sạn đã kín chỗ.

 

Phòng chỉ còn lại Hách Liên Lí Áo và Thẩm Khinh Chu.

 

“Nếu ngươi còn không quay về Hoàn Giám, cẩn thận bổn vương đổi ý.”

 

Thẩm Khinh Chu lại hỏi: “Ngươi tin những gì Hà Mộ Bạch nói sao?”

 

“Bổn vương không quan tâm quá khứ, kết quả là Bạch Lạc giết phụ vương ta, còn khiến mẫu tinh của ta bị hủy diệt.”

 

“Đó là vì phụ vương ngươi liên kết với hai vị vương tinh cầu khác giết cha mẹ cậu ấy, diệt toàn tộc cậu ấy. Đó là tội của phụ vương ngươi, oán oán tương báo bao giờ mới dứt, sao ngươi cứ phải bám lấy Bạch Lạc không buông?”

 

Hách Liên Lí Áo lại không tức giận vì lời Thẩm Khinh Chu.

 

“Vậy là ngươi đang cầu xin cho Bạch Lạc?”

 

“Ta và ngươi đã gắn liền sinh mệnh, ngươi chết ta cũng chết. Ta cũng không muốn Bạch Lạc chết, nên không muốn các ngươi liều mạng sống chết với nhau.”

 

“Chỉ vì vậy thôi sao?”

 

“Chứ còn gì nữa?”

 

“Bổn vương và ngươi ở bên nhau, ngươi chính là vương hậu của ta. Bạch Lạc ở bên Cố Cảnh Thừa, vậy phải gọi ta một tiếng ‘cậu’. Nể mặt ngươi, tha cho cậu ta cũng không phải không thể.”

 

Thẩm Khinh Chu bị mấy lờ của Hách Liên Lí Áo làm cho mặt đỏ bừng.

 

“Cái gì mà vương hậu, cái gì mà cậu, đừng nói linh tinh.”

 

Hách Liên Lí Áo rõ ràng rất hứng thú.

 

“Dù ngươi là nam, Ngọc Linh Tinh chưa từng có vương hậu nam, các đại thần chắc chắn sẽ phản đối, nhưng không sao, chờ về đó chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

 

Hắn nói thật.

 

Hắn thực sự muốn cưới y.

 

Thẩm Khinh Chu thật sự không thể hiểu nổi hắn.

 

“Tại sao ngươi lại muốn cưới… muốn kết hôn với ta?”

 

Hách Liên Lí Áo không hề giấu giếm.

 

“Bổn vương chỉ có d*c v*ng với mình ngươi, đã định gắn bó với ngươi cả đời, vậy thì làm vương hậu của ta là thích hợp nhất. Hơn nữa, ngươi không thích làm huyết nô đúng không? Vậy hãy làm vương hậu, cùng ngồi cùng đứng với bổn vương.”

 

Thẩm Khinh Chu cuối cùng không nhịn được hỏi điều mình vẫn luôn thắc mắc.

 

“Hách Liên Lí Áo, ngươi có phải thích ta không?”

 

“Thích?” Hách Liên Lí Áo hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua vẻ nghi hoặc, rồi nói luôn: “Muốn ngươi làm vương hậu, chính là thích ngươi? Vậy thì coi như là vậy đi.”

 

Thẩm Khinh Chu cạn lời.

 

“Coi như là vậy” ai lại tỏ tình kiểu đó chứ?

 

Rõ ràng những việc hắn làm, lời hắn nói đều là hành vi của người đang yêu, mà bản thân hắn lại không hề nhận ra.

 

Xem ra tên khốn này đúng là không hiểu gì về tình cảm.

 

“Thôi, không bàn chuyện này với ngươi nữa, ta quay về Hoàn Giám đây.”

 

Hách Liên Lí Áo ôm lấy Thẩm Khinh Chu, cúi đầu hôn lên môi cậu: “Nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba ngày.”

 

“Biết rồi.”

 

Thẩm Khinh Chu nghĩ, nếu sau ba ngày, Bạch Lạc vẫn chưa trở về, Cố Cảnh Thừa chắc chắn sẽ rất lo, y không thể đi theo Hách Liên Lí Áo được.

 

Nhưng y không nói ra.

 

Mọi chuyện, đợi ba ngày sau rồi tính.

 

Thẩm Khinh Chu quay về căn cứ ngầm Hoàn Giám, người trong phòng nghiên cứu đều rất vui mừng.

 

Lần này quay lại, y không định nói với mọi người rằng mình sẽ rời khỏi Hoàn Giám.

 

Bởi vì y biết Long Dục chắc chắn sẽ không để y đi.

 

Y gọi phó phòng nghiên cứu Viện – lão Viên đến, giao lại một số công việc.

 

Nghe xong, lão Viên đã đoán ra được ý định của y.

 

“Khinh Chu, mấy việc này vốn là do cậu phụ trách, sao lại giao hết cho tôi? Cậu định rời khỏi Hoàn Giám à?”

 

Thẩm Khinh Chu không định giấu đồng nghiệp kiêm bạn thân đã làm việc cùng nhiều năm.

 

“Đúng vậy, lão Viên, quyết định này tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, ông không cần khuyên tôi. Tôi có lý do buộc phải rời khỏi Hoàn Giám.”

 

“Cậu định rời khỏi Hoàn Giám?” Thẩm Khinh Chu vừa nói dứt lời, giọng nói đè nén cơn giận, trầm lạnh của Long Dục vang lên từ cửa phòng.

Bình Luận (0)
Comment