Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 141

Giọng nói của Phụng tiên sinh mang theo cơn giận bị đè nén.

 

“Quốc vương Mễ Cổ Tinh dùng Thần Tru Thạch, thậm chí không tiếc hủy diệt toàn bộ hệ sao Minh Lan chỉ để giết Bạch Lạc, đáng tiếc là thất bại, ngược lại khiến vô số sinh mạng trên hệ Minh Lan bị tiêu diệt. Những quốc gia có chiến hạm thì một phần người còn trốn được, còn các hành tinh nhỏ không có gì thì chỉ có thể chờ chết.”

 

Phụng tiên sinh như đắm chìm trong hồi ức, từng câu từng câu kể tiếp.

 

Long Dục yên lặng lắng nghe.

 

“Bạch Lạc tuy bị trọng thương nhưng không chết, lái chiến hạm đuổi theo quốc vương Mễ Cổ Tinh đến tận Trái Đất.”

 

“Lúc đó Bạch Lạc thực sự là một kẻ điên. Quốc vương Mễ Cổ Tinh thấy không thể trốn được nữa, bất chấp nguy cơ cơ thể nổ tung, trực tiếp nuốt Thần Tru Thạch.”

 

Long Dục liếc nhìn viên Thần Tru Thạch dài đến hai mươi centimet, trông cứng rắn vô cùng, không thể tưởng tượng nổi quốc vương Mễ Cổ Tinh đã nuốt nó như thế nào.

 

Phụng tiên sinh giải thích: “Thần Tru Thạch hiện giờ vẫn thiếu một mảnh, đợi khi tìm đủ, nó sẽ trở về hình dạng nguyên thủy. Thần Tru Thạch còn được gọi là Thần Châu, hình dạng nguyên bản chỉ là một viên châu nhỏ bằng đầu ngón tay.”

 

Long Dục vẫn không thể tưởng tượng nổi viên đá to như thế lại có thể biến thành một viên châu nhỏ đến vậy, nhưng với vật ngoài hành tinh, dù kỳ lạ thế nào cũng không lạ.

 

“Vậy sau khi quốc vương Mễ Cổ Tinh nuốt nó thì sao?”

 

Phụng tiên  sinh hừ nhẹ một tiếng đầy khinh miệt.

 

“Hắn đã bị Bạch Lạc phế hết toàn bộ năng lượng từ lâu, chỉ còn là một người thường. Đột nhiên nuốt một thần vật có năng lượng nghịch thiên như Thần Tru Thạch, cơ thể hắn đương nhiên không thể chịu nổi. Lúc đầu thì còn có thể áp chế được Bạch Lạc, nhưng chưa đến vài phút sau, cơ thể hắn không chịu nổi, trực tiếp nổ tung mà chết, máu thịt văng tung tóe, thật sự là chết không toàn thây.”

 

Phụng tiên sinh nói như thể có mối thù với quốc vương Mễ Cổ Tinh, cuối câu còn mang chút hả hê.

 

“Sau đó Thần Châu lập tức biến trở lại thành Thần Tru Thạch, vỡ ra thành sáu mảnh, không biết đã bay đi đâu.”

 

Long Dục nhìn chằm chằm Phụng tiên sinh, hồi lâu không nói gì.

 

Bị ánh mắt u ám của Long Dục nhìn chằm chằm, Phụng tiên sinh hơi không thoải mái.

 

“Sao vậy?”

 

Long Dục khẽ nhếch môi, trong mắt không hề có ý cười.

 

“Ông nói ông là đại tướng quân của Sauron Tinh, trong mẫu hạm này có hai trăm nghìn đại quân của ông, chỉ cần tôi cung cấp đủ năng lượng để ông khởi động lại hệ thống phục sinh, kết hợp năng lượng của tôi với quân đội của ông, chúng ta có thể cùng nhau thống trị Trái Đất.”

 

Phụng tiên sinh đáp: “Đúng vậy. Hai trăm nghìn đại quân này có không ít tướng lĩnh cấp cao, chỉ cần đánh thức hết họ, thì trên Trái Đất này không ai là đối thủ của chúng ta.”

 

“Ông không nói thật với tôi.” Long Dục khẳng định, “Ông hiểu rõ mối thù giữa Bạch Lạc và Mễ Cổ Tinh như lòng bàn tay, lại cực kỳ hiểu về quốc vương Mễ Cổ Tinh, với cả những bí mật của Sauron Tinh ông cũng rõ ràng như thế, một tướng quân chỉ biết nghe lệnh không thể biết nhiều chuyện hoàng thất như vậy. Để tôi đoán xem, thật ra ông chính là quốc vương của Sauron Tinh từng tham gia tiêu diệt Thần tộc, đúng không?”

 

Gương mặt Phụng tiên sinh ẩn sau mặt nạ, ông không nói gì, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.

 

“Ông không chịu thừa nhận mình là quốc vương của Sauron Tinh, là vì sợ Bạch Lạc sẽ đến tìm ông trả thù, đúng không?”

 

Phụng tiên sinh im lặng một lúc, rồi bật cười nhẹ: “Đúng thế. Long Dục, tôi không cố tình giấu cậu, chỉ là khi chưa đủ lông đủ cánh thì không muốn để Bạch Lạc con chó điên đó cùng Hắc Liên Lý Áo và Hà Mộ Bạch biết tôi còn tồn tại. Tôi và cậu là cùng một loại người, mong cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

 

Long Dục không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm thâm sâu.

 

“Tôi còn một vấn đề nữa.”

 

“Cậu cứ hỏi.”

 

“Trước đây là vì chúng ta có quá ít mảnh năng lượng, nên chưa tính. Nhưng giờ chỉ còn thiếu một mảnh nữa là đủ để Thần Tru Thạch biến thành Thần Châu, vậy tại sao ông không tự nuốt lấy mà còn cần đến tôi?”

 

Phụng tiên sinh bất ngờ cởi áo choàng đen trên người, tháo mặt nạ, thậm chí còn cởi cả quần áo.

 

Khi nhìn rõ toàn bộ con người Phụng tiên sinh, Long Dục kinh ngạc đến mức mắt cũng mở to hơn.

 

Phụng tiên sinh không phải là con người, đúng hơn là một người máy.

 

Nửa khuôn mặt và phần ngực là cơ thể người, còn lại đều là máy móc tạo thành.

 

“Với cơ thể như thế này, tôi không thể nuốt Thần Châu, cũng không thể tiếp nhận bất kỳ loại năng lượng nào. Long Dục, đây chính là lý do tôi tìm đến cậu.”

 

“Là do Bạch Lạc làm?” Long Dục hỏi.

 

“Đúng.” Phụng tiên sinh nghiến răng trả lời.

 

Ông ta không phải không hận, mà là biết mình không thể chống lại Bạch Lạc.

 

“Bạch Lạc mất tích hai năm, sau khi trở lại năng lượng bùng phát cực mạnh, chúng tôi không ai là đối thủ của hắn nữa. Dù hắn bị mất trí nhớ, nhưng năng lượng thì vẫn còn. Khi sinh mệnh hoặc cảm xúc của hắn đến điểm giới hạn, năng lượng sẽ phát nổ, không ai có thể đối đầu được, trừ phi nuốt được Thần Châu, giành được sức mạnh của nó.”

 

“Nếu tôi nuốt Thần Châu mà lại chịu chung số phận như quốc vương Mễ Cổ Tinh, thì chẳng phải uổng mạng vô ích sao.”

 

Chuyện liên quan đến tính mạng, Long Dục đương nhiên rất thận trọng.

 

“Trực giác của tôi mách bảo, cậu chính là người có thể đánh bại Bạch Lạc.”

 

Ánh mắt Phụng tiên sinh đầy kiên định và phấn khích, cho thấy ông ta không phải đang cổ vũ Long Dục, mà là thực sự tin tưởng điều đó.

 

“Mỗi quyết định đều có hai mặt, nhất là chiến tranh. Trước khi đánh, ai mà biết thắng hay thua? Mối quan hệ giữa Bạch Lạc và Cố Cảnh Thừa không đơn giản, tôi tin cậu cũng nhìn ra rồi. Cậu muốn giết Cố Cảnh Thừa, Bạch Lạc  tên điên đó chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu. Long Dục, cậu đã không còn đường lui nữa rồi.”

 

Thực ra Long Dục cũng không muốn lùi bước.

 

Hắn ta đã đi đến bước này, hoặc là có được tất cả, hoặc là mất trắng.

 

“Hà Mộ Bạch không yếu, bên cạnh còn có một kẻ không ra nam không ra nữ lại mạnh hơn hắn, muốn cướp mảnh năng lượng cuối cùng từ hắn không phải chuyện dễ dàng.”

 

Có lẽ Phụng tiên sinh cũng rất ghét cơ thể nửa người nửa máy của mình, nên lại mặc quần áo, áo choàng và mặt nạ vào.

 

“Nói khó thì khó, mà dễ cũng là dễ. Hà Mộ Bạch biết mảnh năng lượng là Thần Châu, thứ quý giá như vậy chắc chắn hắn luôn mang theo người. Hắn và Bạch Lạc rất thân, giờ họ đang đi tìm Bạch Lạc, chúng ta có thể sai người dụ kẻ không ra nam không ra nữ kia đi chỗ khác, rồi tìm một người có vóc dáng tương tự cải trang thành Bạch Lạc để giết Hà Mộ Bạch, mảnh năng lượng cũng sẽ về tay.”

 

Khóe môi Long Dục khẽ nhếch: “Vậy cứ làm theo cách này đi.”

 

Khi Long Dục rời khỏi trung tâm con tàu, Thẩm Khinh Chu vẫn đang đứng xung quanh dò xét con tàu lạ này, hai thuộc hạ canh giữ y vẫn cực kỳ tận tâm, ánh mắt chưa từng rời khỏi y.

 

Long Dục đi đến, hai người đó chào hắn ta.

 

“So với tàu của Hắc Liên Lý Áo, nơi này thế nào?” Long Dục hỏi Thẩm Khinh Chu.

 

Vừa nhìn thấy hắn ta, ánh mắt Thẩm Khinh Chu đã lạnh xuống.

 

Hiện giờ y còn có thể giữ được bình tĩnh trước Long Dục là vì biết Cố Cảnh Thừa đã trốn thoát khỏi tay Long Dục.

 

Nhưng bây giờ y thực sự không muốn nhìn Long Dục thêm một cái nào nữa, chỉ tiếc là Long Dục đi đâu cũng mang theo y.

 

“Long Dục, anh lại cấu kết với người ngoài hành tinh để tàn sát loài người, anh điên rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment