Phủ Tang ngồi xuống và nói: “Trong căn cứ còn quy tắc gì nữa không, anh nói hết một lần đi.”
Cố Cảnh Thừa lại kéo thêm một chiếc ghế ngồi đối diện với Phủ Tang.
“Quy tắc cơ bản đã nói xong rồi, giờ tôi muốn nói chuyện khác với cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu có biết tại sao Hách Liên Lý Áo lại muốn lấy máu của cậu không?”
"Biết chứ." Nhắc đến chuyện này, Phủ Tang liền tức giận, “Tôi là thần thú duy nhất của Mễ Cổ Tinh, cái tên khốn Hách Liên Lý Áo đó lợi dụng máu của tôi để làm thí nghiệm, muốn tạo ra nhiều bản sao của tôi để phục vụ hắn, hừ, nếu tôi dễ dàng bị sao chép như vậy thì đã không phải là thần thú duy nhất rồi.”
Cố Cảnh Thừa không hề ngạc nhiên.
Điều này trùng khớp với suy đoán trước đó của anh.
“Vậy Bạch Lạc cũng đến từ Mễ Cổ Tinh sao?”
“Chắc là vậy, anh ấy là chủ nhân của tôi mà.”
“Chắc là?”
Phủ Tang gãi đầu: “Kỳ lạ thật, cứ hễ nghĩ đến chuyện liên quan đến chủ nhân là đầu óc tôi lại trống rỗng. Chủ nhân chắc chắn đã dùng pháp thuật gì đó với tôi, tôi hoàn toàn không nhớ được bất cứ điều gì về anh ấy.”
Cố Cảnh Thừa nheo mắt: “Tại sao lại là Bạch Lạc, không phải người khác?”
“Cảm giác mách bảo tôi là chủ nhân đã làm.”
“Ở phòng băng, thực ra tôi đã muốn giải quyết cậu, là Bạch Lạc đã gọi tên cậu, cũng là dựa vào cảm giác.”
Phủ Tang: “Vậy thì không có gì lạ, tôi đã chọn anh ấy làm chủ nhân mà, chúng tôi đã ký kết khế ước, có sự cảm ứng lẫn nhau, dù không có ký ức thì vẫn cảm nhận được đối phương.”
“Vậy việc Bạch Lạc mất trí nhớ cũng là ý của cậu ấy?”
“Cảm giác mách bảo tôi là như vậy. Mặc dù tôi cũng không nhớ được nhiều chuyện trước đây, nhưng chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra ở Mễ Cổ Tinh, nơi tôi và chủ nhân ở, nên chúng tôi mới đến Trái Đất.”
“Còn Hách Liên Lý Áo? Cậu có thể nhớ được bao nhiêu chuyện về hắn?”
Phủ Tang suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc rồi lắc đầu: “Tôi chỉ nhận ra hắn, nhưng những chuyện trước đây thì không nhớ nữa. Nhưng chắc chắn hắn là một kẻ xấu xa, cứ nhìn thấy hắn là tôi lại ghét cay ghét đắng.”
Cố Cảnh Thừa suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Ngoài những gì đã biết, đừng để người khác biết các cậu là người ngoài hành tinh, đặc biệt là chủ nhân của cậu.”
Thấy Cố Cảnh Thừa nói một cách nghiêm túc, Phủ Tang cũng gật đầu: “Vâng.”
“Câu hỏi thứ hai, cậu có biết cách theo dõi phi thuyền của Hách Liên Lý Áo không?”
“Biết chứ.”
Cố Cảnh Thừa vốn chỉ hỏi thử xem sao, không ngờ Phủ Tang lại thực sự biết.
“Theo dõi bằng cách nào?”
Phủ Tang không hiểu tại sao Cố Cảnh Thừa lại căng thẳng về vấn đề này như vậy, bèn trả lời chi tiết: “Nếu trên tay hắn vẫn còn máu thuần khiết của tôi, ý tôi là máu chưa bị pha trộn hay dùng để làm thí nghiệm gì cả, thì khi tôi biến về hình thú, mũi tôi sẽ đặc biệt thính, có thể ngửi ra hắn đang ở hướng nào, cứ theo hướng đó đuổi theo, đến gần rồi thì tôi sẽ biết vị trí đại khái.”
“Nếu hắn đã dùng máu của tôi để làm thí nghiệm rồi thì tôi hết cách.”
Cố Cảnh Thừa đứng dậy: “Vậy cậu đi với tôi xuống mặt đất, hóa thành thú rồi tìm hắn.”
“Bây giờ không được đâu, tôi đói lắm, mũi không thính như vậy, để tôi ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc đã, tinh thần tốt lên thì khứu giác sẽ nhạy hơn.”
Cố Cảnh Thừa nghĩ cũng phải.
Phủ Tang bị treo lên hút máu lâu như vậy, cũng may Bạch Lạc là người chữa trị, nếu không bây giờ cậu ta vẫn còn nằm trên giường.
“Được, tôi sẽ kêu người chuẩn bị đồ ăn thức uống cho cậu, cho cậu hai ngày, hai ngày sau đi tìm người với tôi.”
"Vâng ạ, à đúng rồi, tôi muốn ăn thịt, thật nhiều thịt." Phủ Tang vừa nghĩ đến thịt là mắt đã sáng lên.
Một tiếng sau, phòng ăn.
Cố Cảnh Thừa và người của Chiến đội Chín cùng với Bạch Lạc, Phủ Tang ngồi trên chiếc bàn dài.
Cố Cảnh Thừa và Bạch Lạc ăn cơm bình thường với bốn món mặn một món canh, chỉ có Phủ Tang là khác biệt.
Trước mặt Phủ Tang bày một chiếc mâm sắt lớn, bên trong toàn là thịt, thịt chất cao gần như che khuất cả đầu cậu ta.
Cậu ta hai tay cầm một cái móng giò heo, gặm vô cùng vui vẻ, bên cạnh xương thịt đã chất thành đống.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước lượng ăn của cậu ta, đồng loạt nhìn sang.
"Cậu... cậu ăn nhiều quá vậy." Tiểu Chu kinh ngạc đến há hốc mồm.
Đoạn Vân Trạch: “Nhìn cậu ăn kìa, mất mặt quá, biết thế tôi đã ngồi bàn khác rồi.”
Phủ Tang mặc kệ bọn họ, tiếp tục gặm xương của mình.
Cố Cảnh Thừa lên tiếng bênh vực: “Đứa trẻ bị nhốt lâu quá, khó khăn lắm mới có thịt ăn, ăn nhiều một chút cũng là bình thường.”
Bạch Lạc gật đầu đồng ý, đồng thời đưa cho Phủ Tang một cốc nước.
“Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn đấy.”
Miệng Phủ Tang nhét đầy thịt, nói chuyện không rõ ràng: "Cảm ơn chủ nhân.", sau đó dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ cầm cốc nước uống một ngụm, rồi tiếp tục ăn thịt một cách ngon lành.
Giang Viêm ghé đầu lại, nhỏ giọng hỏi Cố Cảnh Thừa: “Lão đại, cái tên này thật sự có thể tìm được chiếc phi thuyền ngoài hành tinh tàng hình đó sao?”
“Thử xem sao.”
“Lão đại, nếu thật sự có phát hiện, anh không thể giống lần trước chỉ có hai người với Bạch Lạc đi đâu đấy, nhất định phải mang cả bọn em đi cùng.”
“Đúng đó lão đại.”
Mọi người rất tán thành lời của Giang Viêm.
“Yên tâm đi, lần này nếu tìm được Hách Liên Lý Áo, tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát nữa.”
Ở phía bên kia phòng ăn, nhà họ Tô do Tô Lăng dẫn đầu cũng đang ăn cơm, ánh mắt nhìn Phủ Tang tràn đầy vẻ khinh bỉ.
“Không biết tìm đâu ra cái thứ chết đói chuyển kiếp, ẻo lả như đàn bà.”
“Nghe nói thằng nhãi này là do người của Chiến đội Chín khảo hạch, nhìn nó yếu đuối thế kia, chắc chắn là người của Chiến độiChín đã nương tay.”
Tô Lăng lên tiếng: “Nếu các cậu nghi ngờ như vậy, thì cứ đi thử xem võ lực của nó thế nào.”
Người nhà họ Tô hiểu rõ ý của anh ta.
Đây là muốn bọn họ gây rắc rối cho Chiến đội Chín đây mà.
Mấy đội trưởng của đội chiến đấu nhà họ Tô lập tức đi về phía bàn của Cố Cảnh Thừa.
“Đội trưởng Cố.”
Thấy người nhà họ Tô đến, người của Chiến đội 9 đồng loạt nhìn sang, chỉ một cái liếc mắt chạm nhau thôi cũng đã có mùi thuốc súng.
"Gọi đội trưởng của chúng tôi làm gì?" Tiểu Chu nói.
Đội trưởng nhà họ Tô chỉ tay về phía Phủ Tang đang ăn thịt: “Người mới mà phó đội trưởng của Chiến Chín đội các anh khảo hạch chính là thằng nhãi này đúng không?”
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Tuyết không chút biểu cảm hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Khi các anh khảo hạch, chỉ có người của Chiến đội Chín các anh ở đó. Nghe nói thằng nhãi này có quan hệ rất tốt với người chữa trị, quan hệ của các anh với người chữa trị tốt như vậy, ai biết các anh có nương tay hay không.”
Cố Cảnh Thừa biết nhà họ Tô cố tình đến gây sự, anh đặt đũa xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Vậy thì sao?”
Đội trưởng nhà họ Tô: “Để nó đấu một trận với người của đội chúng tôi, nếu nó thắng, nó ở lại chúng tôi mới tâm phục khẩu phục.”
“Không cần người của đội các anh, chỉ cần anh.”
Đội trưởng nhà họ Tô không dám tin vào tai mình, hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.
“Đội trưởng Cố, anh nói thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Tôi sẽ không nương tay như phó đội trưởng Kiều của các anh đâu.”
“Không cần, cứ dùng hết khả năng của anh mà đánh.”
Nhà họ Tô vốn đã muốn dạy dỗ Chiến đội Chín một bài học từ lâu rồi, tiếc là không có cớ.
Bây giờ có thể đánh cho cái tên được Chiến đội Chín che chở một trận, cũng chẳng khác nào tát vào mặt Chiến đội Chín, lập tức đồng ý.