Cậu hối hận vì đã kể chuyện này cho Cố Cảnh Thừa.
Cố Cảnh Thừa mềm lòng, nắm chặt tay cậu.
“Tiểu bạch miêu, chỉ khi trở nên mạnh mẽ, tôi mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ. Cậu yên tâm, tôi biết rõ giới hạn của mình, nếu thực sự không đánh lại được, tôi sẽ bỏ cuộc.”
Bạch Lạc nghĩ rằng chỉ cần Cố Cảnh Thừa còn một hơi thở, cậu cũng có thể cứu sống anh, nên cũng đồng ý.
“Tôi chỉ cảm nhận được thứ dưới lòng đất rất mạnh, là nguyên tố thủy, còn hình thành cả lõi, những thứ khác thì không rõ. Nhưng thứ ở trong sông chắc là cá. Nhưng cũng khó nói, vì nó là nguyên tố thủy, khi dị nhân hệ thủy đạt đến một cấp độ nhất định, việc tự do hô hấp dưới nước cũng không thành vấn đề.”
“Cho dù dị nhân hệ thủy có thể tự do hô hấp dưới nước, nhưng chỉ cần là người, sẽ không thích sống dưới nước, thứ này chắc chắn là động thực vật ở dưới nước.”
“Anh nói rất có lý. Nhưng cho dù là động thực vật, cấp bậc cao như vậy, chắc chắn cũng có trí thông minh của con người, anh phải cẩn thận.”
"Được." Cố Cảnh Thừa khẽ cười: “Ngày thường thấy cậu ngốc nghếch đáng yêu như vậy, nói đến những chuyện này lại thông minh ghê.”
Cậu ngốc nghếch đáng yêu?
Vậy là cậu đang được khen sao.
Cố Cảnh Thừa cởi áo khoác mỏng đưa cho Bạch Lạc: “Cậu ở trên này đợi tôi.”
"Cái thứ đó ở bên kia." Bạch Lạc nhận lấy áo khoác của anh rồi chỉ về một hướng, sau đó dặn dò: “Nếu anh đánh không lại, hoặc bị thương, thì lập tức lên đây.”
“Được.”
Cố Cảnh Thừa nhảy xuống mặt sông.
Vì địa hình ở đây bằng phẳng, nước sông không chảy xiết như những nơi khác, bơi cũng không tốn sức.
Cố Cảnh Thừa bơi đến vị trí mà Bạch Lạc vừa chỉ, hít một hơi rồi lặn xuống nước.
Bạch Lạc ở trên bờ sông, ánh mắt không rời khỏi anh.
Thấy anh chìm xuống nước, không còn nhìn thấy người đâu, trong lòng cậu càng thêm lo lắng.
Cố Cảnh Thừa cảm thấy lần này vận may của mình thực sự không tệ.
Bởi vì cảm giác dưới nước của anh khác hẳn trước đây.
Có lẽ vì cũng là dị nhân hệ thủy, cơ thể anh nhẹ nhàng hơn nhiều, nín thở cũng dễ dàng hơn, hơn nữa mở mắt dưới nước cũng không khó chịu chút nào, và giống như ở trên cạn, anh nhìn mọi thứ rất rõ.
Anh dám chắc rằng khi nguyên tố thủy tiến cấp, việc tự do hô hấp dưới nước chắc chắn không thành vấn đề.
Dưới đáy sông, có rất nhiều loại cá khác nhau.
Cố Cảnh Thừa bơi lượn giữa các loài cá, tìm kiếm thứ gì đó cao hơn anh năm cấp.
Anh sợ mình có thể bỏ lỡ thứ đó hoặc tìm sai, nên cẩn thận tìm kiếm.
Thứ đó căn bản không cần anh tìm, mà chủ động tấn công anh trước.
Cố Cảnh Thừa bơi về một vùng sông, phát hiện cá ngày càng ít, cuối cùng thậm chí không còn một con nào.
Anh cảm thấy chính là chỗ này.
Gần như cùng lúc đó, một bóng đen ập đến chỗ anh.
Thứ đó quá nhanh, anh căn bản không nhìn rõ.
Chỉ biết thứ này rất lớn, trực tiếp vỗ về phía anh.
Cố Cảnh Thừa lập tức dịch chuyển tức thời ra bên ngoài khu vực bị vỗ.
Đối phương vỗ hụt, nước sông bị khuấy động dữ dội, gần như ngay lập tức, một thứ khác lại vỗ về phía anh.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy thứ muốn đánh chết mình là gì.
Thứ đó trên người mọc đầy những cái giác hút dày đặc, vì thể tích quá lớn, một cái giác hút thôi cũng gần như có thể hút cả người anh vào ăn thịt, trông vô cùng đáng sợ.
Đây quả thực là địa ngục của những người mắc chứng sợ lỗ và chứng sợ đồ vật khổng lồ.
Cố Cảnh Thừa phản ứng cực nhanh, lại dùng dịch chuyển tức thời, kinh hãi nhưng không nguy hiểm tránh được.
Lần này anh dùng dịch chuyển tức thời với khoảng cách xa nhất, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ khổng lồ này là gì.
Đây là một con bạch tuộc.
Một con bạch tuộc khổng lồ vô cùng.
Đôi mắt to lớn như thủy tinh khảm ở hai bên đầu nó đang nhìn chằm chằm vào vị khách lạ Cố Cảnh Thừa, tám cái xúc tu to lớn dài ngoằng, đầy những giác hút đang dương oai diễu võ quẫy đạp trên mặt sông.
So với nó, Cố Cảnh Thừa giống như một con kiến và một con voi.
Tám cái xúc tu như những vòng đoạt mệnh đánh tới Cố Cảnh Thừa với tốc độ cực nhanh.
Cố Cảnh Thừa thầm chửi một tiếng, lại dịch chuyển tức thời.
Dịch chuyển tức thời của anh tuy không giống như lúc ban đầu, dùng một hai lần là không được nữa, nhưng cũng không phải muốn dùng là dùng được, biết đâu lần sau lại mất linh.
Anh dịch chuyển tức thời đến chỗ mắt con bạch tuộc, hai tay bốc lửa, đâm thẳng vào đôi mắt to lớn như lưu ly kia, rồi thúc giục năng lượng.
Cả con mắt của bạch tuộc bốc cháy như một biển lửa.
Bạch tuộc phát ra tiếng r*n r* đau đớn.
Tiếng kêu này, Cố Cảnh Thừa không thể hình dung được, còn rất khó nghe.
Cùng lúc đó, tất cả các xúc tu lại tấn công về phía Cố Cảnh Thừa.
Cố Cảnh Thừa vốn định dùng dịch chuyển tức thời để rời đi, không may là lần này dịch chuyển tức thời thực sự mất linh.
Anh phản ứng cực nhanh, dùng cả tay chân bơi đi.
Nhưng dù sao cũng là dưới nước, tốc độ vẫn chậm, bị một chiếc xúc tu ở đuôi quất trúng.
Cái xúc tu này nhìn mềm mại tùy ý uốn cong, thực chất lại cứng như búa sắt.
Cố Cảnh Thừa cảm thấy lưng mất cảm giác, một ngụm máu tươi phun ra, nhanh chóng hòa vào nước sông.
Một mắt của bạch tuộc vẫn đang bốc lửa, các xúc tu đều quấn quanh mắt, giống như người đột nhiên bị chọc mù một mắt, hai tay đặt gần đó, đau đớn kêu gào.
Cố Cảnh Thừa bị đánh bay ra rất xa, nếu anh muốn trốn thoát, bây giờ là thời cơ tốt nhất.
Nhưng Cố Cảnh Thừa chưa bao giờ là người bị thương là bỏ chạy, anh nhịn đau bơi về phía bạch tuộc.
Mục tiêu của anh là làm mù con mắt còn lại của bạch tuộc.
Chỉ cần nó không thể nhìn thấy, việc giết nó sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bạch tuộc bị mù một mắt, giận dữ tột độ.
Nó có trí thông minh, biết lúc này không phải lúc chỉ biết kêu gào, nó dùng con mắt còn lại nhìn thấy Cố Cảnh Thừa.
Sau đó tám cái xúc tu đồng loạt lao nhanh về phía Cố Cảnh Thừa.
Nó muốn xé nát con người này thành từng mảnh.
Cố Cảnh Thừa cảm thấy mình không xui xẻo nữa.
Bởi vì anh phát hiện ra càng ở dưới nước lâu, anh càng linh hoạt.
Ở dưới nước một lúc lâu rồi, vậy mà cũng không cảm thấy khó thở.
Anh gắng sức né tránh từng đòn tấn công của xúc tu.
Bạch tuộc thấy xúc tu không đánh trúng anh, trực tiếp phát động nguyên tố nước, khiến vùng nước sông nơi Cố Cảnh Thừa đang ở đóng băng ngay lập tức.
Cố Cảnh Thừa cả người bị đóng băng trong khối băng.
Đầu nhọn hoắt của xúc tu bạch tuộc đâm thẳng về phía Cố Cảnh Thừa, thấy sắp nguy đến tính mạng, Cố Cảnh Thừa vội vàng vận dụng nguyên tố lửa, cả người bốc cháy, trong nháy mắt làm tan chảy khối băng, rồi bỏ chạy sang một bên.
Tốc độ của bạch tuộc quá nhanh, đây lại là chiến trường của nó, Cố Cảnh Thừa vẫn chậm một chút, tuy không bị đầu xúc tu nhọn như kim châm đâm trúng tim, nhưng vẫn bị đâm trúng vai.
Vai bị xuyên thủng, Cố Cảnh Thừa đau đến mức khẽ rên một tiếng, mấy cái xúc tu khác với đầu nhọn như mũi tên lao đến Cố Cảnh Thừa với tốc độ cực nhanh.
Nếu bị đâm trúng, Cố Cảnh Thừa chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tâm.
Anh một chưởng đánh vào cái xúc tu đang đâm vào vai mình, bơi về phía bên kia, vai bị xuyên thủng không ngừng chảy máu.
Bạch tuộc đuổi theo không tha, mấy cái xúc tu lại đâm tới.
Cố Cảnh Thừa sử dụng dịch chuyển tức thời.
Lần này dịch chuyển tức thời lại thất bại.