Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 50

Bạch Lạc vội vã theo Cố Cảnh Thừa ra khỏi phòng.

 

Hai người xuống đại sảnh tầng một, người của chiến đội số chín, Hoa Diêu, Hoa Dũng và các trụ cột của Nam Hà thành đều đã có mặt.

 

Có người đang khoác áo ngoài, có người quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời.

 

Rõ ràng mọi người đều bị đánh thức trong giấc ngủ vì dị biến.

 

Anh em Hoa Diêu và người của chiến đội chín có lẽ luôn trong trạng thái cảnh giác, ai nấy đều rất tỉnh táo.

 

"Sao vậy?" Có người hỏi.

 

Hoa Diêu lạnh giọng nói: “Có người đang tấn công thành.”

 

"Chắc chắn là tổ chức Bất Khí. Mẹ kiếp, cái thứ Lâm Khí đó quả nhiên không giữ lời hứa." Giang Viêm giận dữ nói.

 

"Tình hình chiến đấu phía trước thế nào rồi?" Kiều Tuyết hỏi.

 

Hoa Diêu còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói truyền đến: “Báo.”

 

Một con chim bay vào đại sảnh, tiếng "báo" vừa rồi chính là do nó phát ra.

 

Đây là người dị chủng của Nam Hà thành, vừa đáp xuống đã biến thành hình người, vẻ mặt lo lắng nhìn Hoa Diêu: “Thành chủ, cổng chính và cổng nam đều đang bị tổ chức Bất Khí tấn công dữ dội, mọi người sắp không trụ nổi nữa rồi, phải tăng viện ngay lập tức.”

 

Vẻ mặt những người trong đại sảnh đều trở nên nặng nề.

 

Hoa Diêu lập tức quay đầu nói với Cố Cảnh Thừa: “Cố đội trưởng, theo kế hoạch trước đó, tôi và anh trai sẽ dẫn người đến cổng nam, anh dẫn người đến cổng chính.”

 

Cố Cảnh Thừa đáp: “Được.”

 

Vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần Lâm Khí có thể không giữ lời hứa mà đến tấn công thành, người của Nam Hà thành cũng không hề hoảng loạn.

 

Anh em Hoa Diêu dẫn đầu binh lính đi về phía cổng nam.

 

Cố Cảnh Thừa dẫn dắt chiến đội chín và một bộ phận binh lực của Nam Hà thành đến cổng chính để chi viện.

 

"Lão Lâm, anh cứ theo như hôm nay đã nói mà đến doanh trại của Lâm Khí cứu Vân Trạch." Cố Cảnh Thừa nói với Lão Lâm.

 

"Đúng vậy, cho dù Lâm Khí đích thân dẫn người đến hay hắn chỉ huy ở phía sau, chắc chắn hắn sẽ dồn hết lực lượng vào việc tấn công thành, muốn cứu Vân Trạch thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất." Kiều Tuyết cũng nói.

 

Lão Lâm hiểu rõ điều này, anh gật đầu: “Được, mọi người cẩn thận, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu thằng nhóc Vân Trạch kia về.”

 

“Anh cũng vậy, cẩn thận an toàn.”

 

Lão Lâm dẫn theo vài người đi về hướng khác.

 

Tất cả dị chủng đều biến về dị thân, ai nấy đều chạy hoặc bay về phía cổng chính và cổng nam.

 

Phủ Tang cũng hóa thành thần thú uy phong lẫm liệt.

 

Chỉ thấy nó lớn hơn bình thường rất nhiều lần, trông như một vật khổng lồ khiến người ta phải e sợ, nhưng lưng lại rất rộng và bằng phẳng, ngồi mấy người cũng không thành vấn đề.

 

"Chủ nhân, lên đi, tôi cõng ngài qua." Phủ Tang đã hóa thành thần thú, quỳ bốn chân xuống trước mặt Bạch Lạc.

 

Bạch Lạc đáp: "Được." Cậu quay đầu nhìn Cố Cảnh Thừa và những người khác: “Mọi người cũng lên đi, tốc độ của Phủ Tang rất nhanh.”

 

Cuối cùng, ngoại trừ Tiểu Chu có dị thân là chim tự bay, tất cả người của chiến đội chín đều lên lưng Phủ Tang.

 

"Ngồi vững nhé." Từ miệng thần thú phát ra giọng nói thiếu niên trong trẻo pha chút non nớt của Phủ Tang, nghe có vẻ không mấy thân thiện, rồi nó lao đi như một cơn gió.

 

Những người trên lưng thần thú vội vàng nắm chặt bộ lông mềm mại dài của nó, mới không bị hất văng ra ngoài.

 

Bất kể là dị chủng bay trên trời hay chạy trên mặt đất, trong tất cả dị chủng, Phủ Tang chạy nhanh nhất, rất nhanh đã vượt qua bọn họ và chạy lên phía trước.

 

Tiểu Chu đã hóa thành chim én đuổi theo cũng không kịp, dứt khoát đáp xuống lưng Phủ Tang hóa thành hình người, cùng với người của chiến đội chín để Phủ Tang cõng chạy.

 

Giang Viêm huýt sáo một tiếng: “Nhanh thật, Bạch Lạc, thú cưỡi của cậu lợi hại thật.”

 

Phủ Tang nói: “Ta là thần thú, đương nhiên nhanh hơn lũ dị chủng các ngươi.”

 

"Ngươi còn anh chị em gì không, ta cũng muốn làm chủ của bọn nó." Tiểu Chu mong đợi hỏi, cậu ta thực sự rất thích hình thú của Phủ Tang.

 

"Hừ, đừng nói là ta không có anh chị em, cho dù có, chúng ta cũng không tùy tiện nhận người làm chủ." Phủ Tang vừa chạy cực nhanh vừa nói.

 

"Vậy cần điều kiện gì?" Giang Viêm tò mò hỏi.

 

Phủ Tang: “Không nhớ nữa.”

 

Mọi người: “...”

 

Quả không hổ là chủ tớ, cả hai trí nhớ đều tệ như nhau.

 

Nhờ có Phủ Tang, chiến đội chín và những người khác là đội chi viện đến cổng chính sớm nhất.

 

Dưới bức tường thành cao tám mét, cánh cổng thành đóng chặt đang phải hứng chịu những cú va chạm dữ dội, đã lung lay sắp đổ.

 

Trên tường thành, những dị chủng có khả năng bay của tổ chức Bất Khí lần lượt hóa thành dị thân, bay qua tường thành và giao chiến ác liệt với người của Nam Hà thành.

 

Người của Nam Hà thành liên tục bắn súng năng lượng về phía ngoài thành, người bên ngoài cũng vậy, thỉnh thoảng lại có người trúng đạn năng lượng mà chết.

 

Tường thành cũng bị phá hoại, những người  dị chủng không biết bay của tổ chức Bất Khí bắc thang trèo lên, người của Nam Hà thành và kẻ địch trèo lên thành đều hóa thành thú thân, giáp lá cà.

 

Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, xác chết nằm ngổn ngang, mùi máu tanh nồng nặc.

 

Cả hai bên đều thương vong vô số, nhưng rõ ràng Nam Hà thành thương vong nhiều hơn.

 

Người của tổ chức Bất Khí dũng mãnh thiện chiến, một người địch ba, vững vàng chiếm thế thượng phong.

 

Nếu để bọn chúng phá cổng thành, xông vào, những người dân thường không có sức chống cự chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề nhất.

 

“Không thể để bọn chúng phá cổng thành. Kiều Tuyết, Giang Viêm, đi giúp người trên tường thành. Tiểu Chu, vác súng phóng lựu, đi đối phó với bọn đang phá cổng thành với tôi.”

 

“Vâng, lão đại.”

 

Người của chiến đội chín nghe theo sự sắp xếp của Cố Cảnh Thừa, mỗi người một việc.

 

"Vậy còn tôi và chủ nhân thì sao?" Thần thú Phủ Tang hỏi.

 

Bạch Lạc cũng chớp mắt nhìn Cố Cảnh Thừa, chờ đợi sự sắp xếp của anh.

 

“Tiểu Bạch Miêu, cậu đi cứu người.”

 

Bạch Lạc gật đầu: “Được.”

 

Cậu nhảy xuống từ lưng Phủ Tang.

 

Cố Cảnh Thừa bỏ lại một câu: "Phủ Tang, bảo vệ chủ nhân của cậu cho tốt.", rồi vội vã tham gia chiến đấu.

 

Bạch Lạc đi chữa trị vết thương cho người của Nam Hà thành.

 

Để không tiêu hao quá nhiều năng lượng, cậu tạm thời chỉ giúp họ giữ được tính mạng, sau đó lại tiếp tục cứu một người khác.

 

Phủ Tang luôn duy trì hình dáng thần thú mạnh nhất, bảo vệ bên cạnh Bạch Lạc, giúp cậu loại bỏ những kẻ thuộc tổ chức Bất Khí muốn đến giết Bạch Lạc.

 

Cố Cảnh Thừa và Tiểu Chu đã hóa thành chim én bay qua tường thành, đến bên ngoài cổng thành.

 

Bên ngoài toàn là người của tổ chức Bất Khí, đang dùng sức đâm vào cổng thành là hai con thú khổng lồ, chúng đều là dị chủng cấp cao.

 

Cố Cảnh Thừa đảo mắt nhìn một vòng, không thấy Lâm Khí đâu.

 

"Là cái tên Ngũ Hành Giả kia!" Có người nhìn thấy Cố Cảnh Thừa, chỉ vào Cố Cảnh Thừa đang ở giữa không trung hét lớn.

 

“Hai người các ngươi tiếp tục phá cửa, chỉ cần phá được cửa thành là thành công một nửa rồi, ta đi đối phó với hắn.”

 

Người nói chuyện hẳn là người có cấp bậc cao nhất ngoài Lâm Khí.

 

Giống như Cố Cảnh Thừa, hắn ta lại là một cao thủ Ngũ Giai hậu kỳ.

 

May mắn là hắn không phải Ngũ Hành Giả.

 

Hắn hóa thành kền kền, dang đôi cánh khổng lồ bay về phía Cố Cảnh Thừa.

 

“Tiểu Chu, chủ yếu đối phó với bọn đang phá cửa.”

 

“Vâng, lão đại.”

 

Cố Cảnh Thừa giao chiến với tên Ngũ Giai hậu kỳ kia.

 

Tiểu Chu thì hết biến thành hình người lại hóa dị thân, vác khẩu súng phóng lựu do Hoàn Giám tài trợ bắn thẳng vào con thú đang đâm vào cổng thành.

 

Hai con thú khổng lồ kia căn bản không để ý đến phát súng này.

 

Bởi vì vũ khí thông thường của con người rất khó làm bọn họ bị thương.

 

Chỉ có súng năng lượng mới có thể gây ra vết thương nghiêm trọng cho chúng.

 

Không ngờ, phát súng này lại trực tiếp g**t ch*t một con quái thú.

 

Tiểu Chu nhìn khẩu súng phóng lựu trên vai, cũng có chút kinh ngạc: “Cái thứ này lợi hại vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment