Mạt Thế, Mèo Nhỏ Hung Dữ Của Đại Lão Vừa Ngọt Ngào Vừa Quyến Rũ

Chương 70

Cố Cảnh Thừa dẫn đầu đi trước, nắm chặt tay Bạch Lạc đi vào bên trong.

 

Họ đi khoảng mười mấy phút, con đường hầm tối đen chỉ vừa đủ hai người đi qua đột nhiên trở nên rộng rãi hơn.

 

Đi thêm hai ba phút nữa, họ đến một không gian.

 

Nơi này rộng hơn hang động nhiều, khoảng một trăm mét vuông, cao tám chín mét.

 

Cố Cảnh Thừa chia ngọn lửa trong tay thành tám phần, lần lượt dán chúng lên bốn bức tường.

 

Lập tức, toàn bộ không gian trở nên sáng rõ.

 

Nơi này trông giống một căn phòng hơn.

 

Một chiếc giường làm bằng gỗ, vài chiếc ghế đơn sơ và một số đồ dùng hàng ngày.

 

Kỳ lạ hơn nữa là ở đây còn có áo giáp và mũ trụ mà người ta mặc, cùng với một số thứ không gọi được tên.

 

Những thứ này đều bị phủ một lớp bụi dày.

 

Cố Cảnh Thừa phủi lớp bụi trên áo giáp và mũ trụ.

 

“Chất lượng của áo giáp và mũ trụ này không phải là thứ mà người cổ đại có thể chế tạo ra được, nhìn dấu vết thì những người từng sống ở đây cũng không phải là người xưa. Tiểu Bạch Miêu, em xem thử xem, cái này có giống đồ vật của người ngoài hành tinh không.”

 

Cố Cảnh Thừa hỏi xong, thấy Bạch Lạc không trả lời, liền nhìn về phía sau.

 

Bạch Lạc đang nhìn chằm chằm vào một chỗ.

 

Cố Cảnh Thừa theo ánh mắt của cậu nhìn qua, phát hiện Bạch Lạc đang nhìn một thanh kiếm đã rỉ sét.

 

Kiếm không có vỏ, cắm thẳng xuống đất ở một góc phòng.

 

Kiếm dài khoảng ba thước, rộng khoảng một thước, cả chuôi và thân kiếm đều đã rỉ sét, không khác gì sắt vụn bình thường.

 

Bạch Lạc đột nhiên nói: “Đó là Cách Xích.”

 

Cố Cảnh Thừa: “Cái gì?”

 

Bạch Lạc cũng không hiểu rõ, cậu bước nhanh về phía thanh kiếm, tay nhẹ nhàng vuốt lên thân kiếm.

 

“Thật sự là Cách Xích, Phủ Tang nói, nó là kiếm đeo bên hông trước đây của em.”

 

Giống như lần ở trên phi thuyền, Bạch Lạc tuy không có ký ức, nhưng vừa nhìn thấy Phủ Tang liền nhận ra Phủ Tang.

 

Cố Cảnh Thừa cũng tin rằng thanh kiếm trông như sắt vụn này tên là Cách Xích chính là đồ vật của Bạch Lạc.

 

“Sao nó lại thành cái bộ dạng quỷ quái này rồi?”

 

Thân phận của Bạch Lạc chắc chắn không hề đơn giản, chỉ nhìn năng lượng mà cậu vô tình giải phóng ra khi thần trí không tỉnh táo cũng đủ thấy.

 

Ngay cả thú cưỡi của cậu cũng là thần thú, kiếm đeo bên hông chắc chắn cũng không thể tệ được.

 

Nhưng thanh kiếm này trông chẳng khác nào đồng nát sắt vụn.

 

"Em cũng không biết, nhưng em chắc chắn, trước đây nó không phải như thế này." Bạch Lạc v**t v* thân kiếm, ánh mắt đầy thương tiếc.

 

Cố Cảnh Thừa nhìn xung quanh, nói: “Trên vách đá này có chữ, tôi chưa bao giờ thấy loại văn tự này.”

 

Bạch Lạc ngẩng đầu nhìn lên, khẳng định: “Là tiếng ngoài hành tinh.”

 

Bức tường ở đây không phải là đất, mà là vách đá, trên đó khắc đầy chữ.

 

Nhưng không phải là văn tự của thế giới này, mà là tiếng ngoài hành tinh.

 

“Em có hiểu không?”

 

“em xem thử.”

 

Bạch Lạc tiến lại gần, ngẩng đầu nhìn từng chữ, lông mày khẽ nhíu lại.

 

Cố Cảnh Thừa nhìn vẻ mặt của cậu liền biết cậu hiểu.

 

“Người từng sống ở đây là em đúng không?”

 

Bạch Lạc gật đầu: “Đúng vậy, những chữ này cũng là em tôi khắc.”

 

“Em đã viết gì?”

 

Bạch Lạc nghĩ nghĩ, vẫn thành thật nói: “Không viết những chuyện đã xảy ra với em trước đây, nhưng trên đó có nhắc đến việc em tự nguyện khiến mình mất trí nhớ, trên đó cũng viết phương pháp để em khôi phục ký ức.”

 

Cố Cảnh Thừa: “… Tại sao em của trước đây lại làm như vậy?”

 

Cố Cảnh Thừa càng thêm tò mò Bạch Lạc của trước đây là người như thế nào.

 

“Trên đó không viết nguyên nhân, nhưng… em đoán có lẽ trước đây tôi đã gặp phải chuyện gì đó rất tệ, mất hết hy vọng vào mọi thứ, không có lý do để sống tiếp, cho nên mới tự nguyện hủy đi ký ức.”

 

Đây là do Bạch Lạc bản năng không muốn khôi phục ký ức nên mới nghĩ đến điều này.

 

Cậu tuy không nhớ chuyện trước đây, nhưng vẫn hiểu con người trước đây của mình, thực tế, tất cả những gì cậu đã trải qua còn tồi tệ hơn gấp ngàn lần so với những gì cậu nghĩ.

 

Cố Cảnh Thừa cảm nhận được sự suy sụp của Bạch Lạc lúc này, anh tiến tới nắm chặt mười ngón tay cậu.

 

“Sau này em đã có anh rồi.”

 

Bạch Lạc nắm tay anh càng chặt hơn: “Cố Cảnh Thừa, anh nghĩ em có nên khôi phục ký ức không?”

 

Nếu khôi phục ký ức, cậu nhất định sẽ trở nên rất mạnh mẽ, như vậy sẽ không cần Cố Cảnh Thừa bảo vệ nữa, cậu cũng có thể bảo vệ Cố Cảnh Thừa, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh.

 

Cố Cảnh Thừa nhìn những dòng chữ ngoài hành tinh trên vách tường, tuy anh không hiểu, nhưng những lời Bạch Lạc vừa nói anh đều nhớ rõ từng chữ.

 

“Dù em lựa chọn thế nào, anh cũng ủng hộ em.”

 

Thực ra anh nhận ra Bạch Lạc dường như có chút kháng cự với những chuyện trước đây của cậu.

 

Hơn nữa chính cậu đã chọn quên đi tất cả, quá khứ của cậu chắc chắn không tốt đẹp gì.

 

"Thật ra anh thấy em như bây giờ cũng rất tốt." Anh không nhịn được nói thêm một câu.

 

“Em bây giờ quá yếu, luôn cần anh bảo vệ, như vậy cũng không sao sao?”

 

"Không, là em đang bảo vệ anh." Cố Cảnh Thừa coi như đã hiểu được một số suy nghĩ trong lòng Bạch Lạc về mối quan hệ của họ.

 

Thì ra nhóc con luôn cảm thấy mình cần người khác bảo vệ, cảm thấy mình yếu đuối, không giúp được gì cho anh.

 

Cố Cảnh Thừa nghiêm túc nói: “Tiểu Bạch Miêu, bỏ qua mối quan hệ của chúng ta, nếu không có em, sẽ không có anh của ngày hôm nay. Mạng của anh là do em cứu. Không chỉ như vậy, em là hậu phương vững chắc nhất mà anh tin tưởng nhất. Chỉ có em, khi anh bị thương nặng mới có thể kéo anh từ bờ vực cái chết trở về. Em không chỉ là người yêu của anh, mà còn là đồng đội không thể thiếu của anh.”

 

Những lời này khiến Bạch Lạc vô cùng vui vẻ, đôi mắt xanh lam lập tức trở nên long lanh.

 

“Em thật sự tốt như vậy sao?”

 

“Có. Bạch Lạc, dù trước đây em là người như thế nào, hoặc có quá khứ ra sao, thì đó đều là chuyện trước đây, đã qua rồi, không sao cả. Em cứ nghe theo trái tim mình, muốn khôi phục ký ức thì khôi phục, không khôi phục thì chúng ta cứ như vậy, những điều đó sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”

 

Đôi mắt to long lanh của Bạch Lạc vì cảm động mà trở nên ướt át.

 

“Cố Cảnh Thừa, sao anh lại tốt với em như vậy?”

 

Cố Cảnh Thừa khẽ cười, xoa xoa đầu nhỏ của cậu: “Đối với vợ đương nhiên phải tốt rồi.”

 

Đôi mắt ngấn nước của Bạch Lạc tràn đầy vui sướng và xấu hổ: “Ai là vợ anh chứ?”

 

“Chẳng lẽ em không muốn?”

 

"Muốn… muốn." Bạch Lạc khẽ nói, tim đập như trống dồn, xấu hổ nghiêng đầu đi, không dám nhìn thẳng vào Cố Cảnh Thừa nữa.

 

“Tiểu Bạch Miêu, em thật sự quá đáng yêu.”

 

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, Cố Cảnh Thừa thật sự muốn trêu chọc con mèo nhỏ nhà anh thêm chút nữa.

 

“Em không muốn khôi phục ký ức.”

 

Trong lòng Bạch Lạc thực ra không muốn khôi phục ký ức, cậu vốn còn hơi do dự, dù sao cậu cũng rất muốn trở nên mạnh mẽ hơn.

 

Bây giờ nghe Cố Cảnh Thừa nói những lời này, cuối cùng cũng có thể hạ quyết tâm.

 

Cố Cảnh Thừa gật đầu, dường như đây vốn dĩ không phải là một vấn đề: “Được, vậy thì không khôi phục.”

 

Lúc này, trên đỉnh đầu họ đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu the thé.

 

Âm thanh đó giống như sóng hạ âm rung động não bộ của họ, khiến họ lập tức cảm thấy đau đầu dữ dội, theo bản năng bịt chặt tai.

 

Loại âm thanh và phương pháp gây khó chịu này họ không hề xa lạ.

 

Đó là âm thanh mà dơi lửa phát ra không lâu trước đây.

 

Chỉ có điều lần này âm thanh lớn hơn, chói tai hơn, cũng khiến họ khó chịu hơn nhiều.

 

Hai người đồng thời nhìn lên trên, cảnh tượng kỳ dị trên trần nhà khiến da đầu họ tê dại.

Bình Luận (0)
Comment