Trên đường Khương Dương và Thanh Sơn nhìn thấy chim én bay trên bầu trời, đều sẽ thảo luận đó có phải là chim én ở dưới mái hiên nhà chúng tôi không. Mỗi lần kết luận đều là, chắc chắn phải. Ai bảo chim én đều trông giống hệt nhau, hai người bọn họ không phân biệt ra được.
Sau khi nhà chim én này sống ở đây, tôi còn thường có thể trông thấy con mèo quýt kia, nhiều lần thấy nó, nó đều ngồi ở trên mái hiên nhìn xuống 6 chim én đó, cái đuôi lông xù ở đằng sau lắc tới lắc lui, điệu bộ nhìn chằm chằm như hổ đói.
Hai con chim én lớn rất cảnh giác mèo quýt, nhưng ba con chim én nhỏ không sợ, nhìn thấy mèo quýt trên mái hiên nơi nó hay nằm thì sẽ hướng về phía nó kêu chiêm chiếp, rất có tư thế muốn xông tới đánh nó, thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ, chim én mới sinh không sợ mèo.
Khương Dương bắt gặp cảnh tượng như vậy nhiều lần, sau khi nghe tôi giải thích tình huống, rất lo lắng mèo quýt sẽ ăn chim én, hôm sau tôi nghe thấy thằng bé túm lấy mèo quýt giảng đạo lý với nó, muốn nó chung sống hòa bình với chim én, đừng ăn chim én nhỏ, có thể bắt cá cho nó ăn.
Mèo quýt ngáp một cái, sột soạt sột soạt lông trên thân mình bị Khương Dương làm loạn, tiếp đó nhảy lên trên nóc nhà đi xem chim én, không để ý đến sự lo lắng của Khương Dương một chút nào, muoiphan 'chuyện tôi tôi làm'.
Khương Dương cứ lo lắng rồi lại lo lắng, kết quả mấy con chim én đó vẫn sống rất tốt.
Hoa cải dầu nở năm ngoái, năm nay vẫn như cũ nở đúng hạn, chỉ có điều thời gian quá sớm, hiện tại vẫn chỉ là tốp năm tốp ba nở mấy đóa, bên cạnh rãnh nước ở bờ ruộng là nhiều nhất.
Các loại cỏ và hoa đều mọc ra, là thời điểm Khương Dương vui vẻ nhất, bởi vì thằng bé lại có thể thêm thức ăn, chúng ta đi ra ruộng làm việc, miệng của thằng bé chưa từng dừng lại, một hồi thấy thằng bé đang nhai mấy cái lá rau xanh biếc, một hồi lại thấy thằng bé đang nhai hoa cải đầu màu vàng. Năm nay, dưới yêu cầu của Khương Dương, lại khai khẩn thêm hai mảnh ruộng, đó là thuộc về Khương Dương, thằng bé nói muốn trồng lạc và khoai sọ.
Thanh Sơn cũng vui, bởi vì mùa đông qua đi, mùa xuân tới, rất nhiều động vật ẩn náu sẽ chạy ra ngoài kiếm ăn, cậu ấy săn được không ít con mồi, cuối cùng cũng có thể không cần một người ăn thịt nữa.
Bọn họ vui vẻ, thì tôi cũng vui vẻ.
"Lúc trước mẹ nói muốn trồng cây gai bên ngoài sân, tầm này có thể bắt đầu trồng rồi." Có một ngày tôi làm xong việc ruộng đất, nói với hai bọn họ như vậy.
"Được được được!" Khương Dương vẫn là người đầu tiên giơ tay đồng ý.
Thanh Sơn nói: "Ừm, một vòng bên ngoài sân đều phải trồng, tôi nhìn thấy gai rất dài ở trên núi, có thể trông cái đó."
Vốn dĩ tôi muốn trông một vòng gai mèo, nhưng Thanh Sơn đã nói như vậy, thế là tôi nghĩ nghĩ gõ phách quyết định: "Trồng, trồng cả hai loại!"
Chúng ta cố ý lên núi đi đào loại gai mà Thanh Sơn nói, lúc tôi nhìn thấy quả thực bị dọa một chút, đó là một loại cây dây gai, đúng là có gai rất dài, không cẩn thận chạm phải gai nhọn là chọc ra máu ngay. Tôi rất hài lòng, quơ lấy cuốc đào.
Ngoại trừ loại cây dây gai không biết tên này, chúng tôi còn đào một cây hoa quế, đây là dự định trồng ở trong sân, còn có dây cây nho, cái này không cần đào, có thể trực tiếp dùng cành cấy trồng. Đến cũng đến rồi, Khương Dương dứt khoát tiện đường đào hai cây sơn trà, với cả mười mấy gốc hoa lan, hoa lan dại trên núi bên này rất nhiều, cũng rất dễ đào.
Làm xong sắp xuống núi, bọn họ lại muốn đi đào cây quýt, hai cây quýt rất ngọt kia, cách chúng tôi hơi xa, mỗi lần muốn hái cũng không tiện. Không trồng trong sân được, có thể trồng ở khoảng đất rộng bên ngoài.
Kết quả của mấy ngày lăn lộn chính là, đồ chúng tôi chuyển về nhà trồng càng ngày càng nhiều, vượt xa dự tính lúc trước của tôi. Khương Dương phá vườn rau dưa trong sân đi, nhường chỗ để trồng dây nho, chờ đến khi những dây nho này trổ cành, sẽ làm giàn nho ở khoảng đất này, lại chuyển mấy tảng đá xanh lót lên, tối mùa hè có thể tới chỗ này hóng mát.
Hoa sơn trà và hoa lan mà Khương Dương muốn trồng cách nhau không xa, phụ cận chính là cây trà vốn có trong sân. Tôi nhìn cái sân hiện tại, cảm thấy còn có chút trọc, nhổ chút bạc hà trồng một hàng dưới góc tường của gian nhà.
Bên ngoài sân đầu tiên là trông một vòng gai mèo, ở giữa xen lẫn cây dây gai đào ở trên núi, Thanh Sơn nói mùa thu cây dây gai này còn nở hoa, có thể cho Khương Dương ăn. Khương Dương bảo không ăn, bởi vì không ngon.
Bên cạnh khoảng đất rộng bên ngoài viện, ngoại trừ trông hai cây quýt, còn có một cây lê, cùng với mấy loại hoa Khương Dương chuyển từ sân viện sụp đổ của một hộ gần đây —— đều là loại trước đó thằng bé nếm thử cảm thấy mùi vị không tệ.
Cây vừa trồng xuống, cành lá bị chặt trụi lủi, nhìn không phải rất đẹp, nhưng chờ qua một thời gian nữa, tất cả các cây đều mọc tốt, nở hoa rồi, nơi này sẽ trở nên rất đẹp.
Mặc sức tưởng tượng dáng vẻ nhà cửa xanh tươi mùa hè năm nay, tôi cảm thấy trong lòng tràn đầy mong đợi.
Đột nhiên, bên tai vang lên một tiếng hô to của Khương Dương: "AI Mẹ ơi, mèo quýt đào bạc hà mẹ trồng ra rồi!"
Tôi: "..."
Hôm nay, thời tiết quang đãng, mèo quýt đào bạc hà tôi vừa trồng ra, Khương Dương hô to gọi nhỏ đi ngăn cản, chim én đang hót dưới mái hiên, Thanh Sơn đang cười.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, ngày mai chắc cũng sẽ là một ngày đẹp trời!
(Toàn văn hoàn!)...