Mạt Thế Nguy Thành

Chương 2

- Chúng tôi thực sự không có đồ ăn, từ hôm qua đến hôm nay chưa được ăn cái gì. Hôm nay, sau khi tôi và chồng tôi tranh chấp với anh xong, cả buổi chiều đều ở đây vì cái ăn mà buồn rầu. Càng về sau thực sự không có biện pháp, tôi nói phải ra ngoài, xem hàng xóm có ai ở nhà không, nói không chừng có thể tìm được một chút thức ăn. Chỉ như vậy chúng tôi cùng đi ra ngoài, lúc ra ngoài thì phát hiện nhà lão Vương đang mở cửa, vì vậy chúng tôi liền vào tìm đồ ăn. Phòng khách rất an toàn, nhưng không ngờ khi vửa mở cửa phòng bếp thì xuất hiện Vương lão gia đang ở trong đó, ông ấy đã thành Tang thi. Tôi cùng chồng sợ quá chạy ra khỏi nhà Vương lão gia, tôi cầm chìa khóa mở cửa muốn mở cửa nhà của tôi nhưng vì quá gấp gáp nên rơi chìa khóa xuống đất, tôi không biết nó rơi chỗ nào nữa. Mà Vương lão gia đuổi theo sau, trực tiếp đẩy ngã chồng tôi, tôi rất sợ hãi, cũng không dám chạy xuống lầu, tôi không biết liệu có những Tang thi khác dưới hành lang nữa hay không.

-

Tần Hiểu Yến vừa khóc vừa kể lể. Mà nghe cô ta nói vậy, Tần An cau mày hỏi:

- Các người ra ngoài tìm đồ ăn, tại sao phải khóa cửa nhà mình? Sợ bị trộm sao?

Tần Hiều Yến khóc càng ác liệt hơn, thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại khóa cửa nhà mình nữa, có thể chỉ vì quá khẩn trương, quá sợ. Nhớ lại tất quả những chuyện đã qua, Tần Hiểu Yến khóc nhỏ lại, mà Tần An mượn ánh trăng ngoài cửa nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 2 giờ sáng.

Hắn đứng lên nhìn Tần Hiều Yến đang quỳ dưới đất nói:

- Tối nay trước tiên cô cứ ngủ một giấc trên ghế sô pha này đi sáng mai nhanh chóng trở về nhà cô.

Nói xong, hắn cầm chìa khóa ra ngoài cửa khóa trái lại. Tần An sợ người đàn bà ngốc này buổi tối lại chạy ra ngoài dẫn Tang thi vào nhà. Lo lắng như vậy thật ra có chút dư thừa, hôm nay Tần Hiểu Yến đã thành sợ chết khiếp rồi, có mà cho thêm mấy lá gan cô ta cũng không dám đi ra ngoài. Thực tế, bình thường nhìn từ trên lầu xuống dưới, từng nhóm Tang thi lớn ăn thịt người, mặc dù nhìn thì trong lòng có chút đau lòng, nhưng là người xem cũng không biết sợ dám đi xuống. Nhưng khi phải trực tiếp đối diện với những quái thú này, nỗi sợ hãi trong tâm can sẽ đánh sụp ý chí cá nhân, huống chi là Tần Hiểu Yến lá gan nhỏ như vậy chứ không được coi là người con gái trưởng thành? Tần An cũng không ở cùng Tần Hiểu Yến mà đi về phòng của mình, đi ngủ tiếp, cho đến 12 sáng hôm sau mới dậy.

Tháng bảy ở thành phố Hàng Châu là rất oi bức, sau khi Tần An tỉnh dậy thì tùy tiện lấy một cái quần lót mặc vào đi ra phòng vệ sinh, hắn chưa tỉnh ngủ nên đã quên mất trong nhà có một người đàn bà.

Cửa phòng vệ sinh đang đóng, Tần An lấy tay đẩy ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn ngẩn người ra tại chỗ.

Bồn cầu trong nhà vệ sinh, có một người đàn bà đang ngồi, chính là Tần Hiểu Yến.

Tần Hiểu Yến mặc một cái áo lót màu đen nhỏ bó sát người, trước ngực đính thêm hai điểm nhỏ trông rất nổi bật, áo lót rất ngắn, làm eo của Tần Hiểu Yến lộ ra hoàn toàn, ở chỗ đó da sáng bóng, trắng như tuyết như ngọc, nhìn eo trắng trẻo như vậy rất là cám dỗ.

Bên dưới cô ta mặc một cái quần cộc, lúc này đang tụt xuống đầu gối, cái mông trắng trắng ngồi trên bồn cầu làm người nhìn vào mạch máu muốn nổ ra.

Nhìn dáng người đẹp lần nữa của Tần Hiểu Yến, thật ra dáng dấp rất có mùi vị, càng nhìn càng thấy đẹp, chẳng qua trước kia Tần An không dùng con mắt đàn ông nhìn phụ nữ khi nhìn cô ta, trong lòng Tần An, Tần Hiểu Yến không phải là người ghét hàng xóm, ghét hắn.

Nhưng lúc này khi chứng kiến cảnh trước mắt, bản năng đàn ông trên người Tần An có chút phản ứng.

Mà Tần Hiểu Yến như bị dọa sợ hãi, mặt cô ta đỏ ửng lên, không dám nhìn Tần An, nhưng hai người chỉ cách nhau mấy centimet, mà Tần An dùng ánh mắt nhìn cô như nhìn người khỏa thân vậy, làm cô không thể tránh được.

Tần An ở trong mắt của cô, vẫn luôn là người đàn ông mập mạp, lôi thôi lếch thếch, nhưng người đàn ông mập ngày thường lúc này đứng trước mắt cô có chút bất đồng.

Tần Hiểu Yến chưa bao giờ nghĩ khi Tần An cởi quần áo ra thì có cơ thể cường tráng như vậy, trên ngực kia có chút cơ bắp, hai cánh tay cường tráng, trên bụng có chút cơ, cùng với hai cái chân thẳng tắp và cao, mà có thể dễ thấy nhất chính là ở giữa chân hắn lúc này có vật nổi lên dựng thẳng lên muốn vọt ra khỏi vải, làm nhịp tim cô như muốn ngừng đập.

Không biết là sợ hay xấu hổ, Tần Hiểu Yến nghe được giọng của mình khi nói chuyện, trong giọng nói mang theo vẻ run rẩy:

- Tần An, khóa phòng vệ sinh của nhà anh hỏng rồi, tôi không khóa được, anh ra ngoài một chút được không?

Giọng nói của Tần Hiểu Yến rất nhẹ, như là sợ mình nói lớn sẽ kích thích đến Tần An.

Mà Tần An rốt cuộc cũng phản ứng, mắt hắn đỏ lên, cười nhạo mình lại có phản ứng với người phụ nữ hàng xóm mà mình ghét nhất.

Vì chứng minh mình thật ra cũng không để bụng chuyện Tần Hiểu Yến làm mình có chút phản ứng, Tần An không đi ra ngoài, mà đi đến cạnh vòi hoa sen mở nước, bắt đầu rửa mặt, rửa mặt xong, mới không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng vệ sịnh đóng cửa lại.

Sau khi Tần An ngồi trên ghế sô pha, trước mắt hắn vẫn hiện ra dáng vẻ của Tần Hiểu Yến ngồi trên bồn cầu, hình ảnh đó thật lâu sau vẫn chưa quên đi được.

Mấy phút sau, Tần Hiểu Yến mới từ phòng vệ sinh đi ra, cô có chút không thích ứng được, thân thể dựa vào tường, nhìn người Tần An chỉ mặc một cái quần lót ngồi trên ghế sô pha có chút ngượng ngùng mở miệng nói:

- Anh không mặc quần áo vào sao?

Tần An bị Tần Hiểu Yến nhắc, mới nhớ mình chỉ mặc một cái quần lót, mặt không kìm chế được lại ửng đỏ lên, đồng thời trong lòng cũng có chút tức giận nói:

- Đây là của tôi, tôi muốn mặc gì thì tôi mặc cái đấy.

Nói xong ánh mắt trừng lớn nhìn Tần Hiểu Yến nói:

- Cô có thể đi rồi.

Đầu Tần Hiểu Yến có chút chóang váng, đã hai ngày cô chưa ăn cơm, tối qua nằm ngủ trên sô pha nhà Tần An một đêm, cũng khóc một đêm, nhớ lại cảnh lão Vương ăn thịt ăn thịt người giống như ác mộng cũng hành hạ cô khốn khổ một đêm, lúc này cô đã cạn kiệt sức.

Về nhà mình sao? Trước không nói làm gì, bây giờ căn bản cô không dám ra khỏi cửa, cho dù đi về, trong nhà cũng không có gì ăn, không có chồng, không có thức, để cho một người đàn bà như cô thì sống tiếp thế nào chứ?

Từ vách tường trượt từ từ xuống, Tần Hiểu Yến khóc ồ lên.

Tần An dĩ nhiên hiểu được hoàn cảnh bây giờ của cô, thở dài một hơi, hắn đi đến phòng bếp, trước nấu cơm bằng bếp ga, sau đó lại xào thức ăn, trộn hành tráng trứng, xào cải.

Sau khi chuẩn bị xong, Tần An bê chúng ra phòng khách đặt lên bàn ăn, sau đó nhìn Tần Hiểu Yến vẫn đang ngồi bệt dưới đất nói:

- Trước tiên cô đến ăn cơm đi.

Thật ra Tần Hiểu Yến sớm đã ngửi thấy mùi cớm với mùi rau xào, cô cảm thấy nước miếng của cô chảy ra hết rồi.

Bị kẹt trong nhà ba tháng, đồ dự trữ trong nhà họ cũng không phải nhiều, một tháng tới nay vẫn ăn mì ăn liền, hôm nay lại hai ngày qua chưa ăn gì, bây giờ lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, căn bản không kháng cự nổi cám dỗ.

Tần Hiểu Yến chống đỡ cơ thể từ dưới đất đứng dậy, đi từ từ đến bàn ăn ngồi xuống, thấy trên bàn ăn có ba món xào thơm ngon, cô không thể khống chế được ăn.

Mới đầu còn dè chừng ánh mắt của Tần An, ăn rất chậm, sau đó nhanh chóng ăn như hổ đói, ăn ngấu ăn nghiến.

Mấy phút sau, một bát cơm lớn đã bị Tần Hiểu Yến ăn hết, cô chưa bao giờ nghĩ Tần An nấu thức ăn lại ngon như vậy, thậm chí cô còn cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất cô từng ăn trong đời.

Lấy hạt cơm cuối cùng trong bát cho vào miệng, Tần Hiểu Yến có chút e sợ nhìn Tần An.

Tần An cúi đầu, trong bát còn một phần ba phần cơm, hắn cảm thấy ánh mắt củah Tần Hiểu Yến, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Người đànbaà này ngày thường thì khí thế hiên ngang, hôm nay thì lại như người ăn mày thổ bỉ như vậy.

Đưa tay chỉ hướng phòng bếp, Tần An nói:

- Phòng bếp vẫn còn cơm, cô tự đến xới đi.

Tần Hiểu Yến vội đứng lên nói tiếng cảm ơn, đi tới phòng bếp.

Tần An len lén nhìn bóng lưng của Tần Hiểu Yến, nhìn cái mông tròn chĩnh của cô, không khỏi nghĩ đến cảnh vừa rồi trong phòng vệ sinh, cơ thể lại nóng lên.

Trong lòng có chút khinh bỉ mình, âm thầm nói: “Đàn ông, quả thật đều là động vật nửa dưới, mình cũng không phải ngoại lệ. Huống hắn đã cô đơn làm hòa thượng mấy thàng rồi.”

Có chút buồn bực, từ trên ghế đứng lên, Tần An trở lại phòng, mặc bộ quần áo thể thao trắng ngắn vào, khoách áo choàng màu đen vào để che giấu phản ứng của mình.

Chờ hắn trở lại phòng ăn một lần nữa, đã nhìn thấy Tần Hiểu Yến vẫn đang tiếp tục ăn cơm, mới lúng túng phát hiện, lúc này bọn họ đang mặc quần áo giống như tình nhân.

Ăn cơm, Tần Hiểu Yến nhanh chóng xử lý sạch sẽ đồ ăn trên bàn ăn, mang vào phong bếp rửa sạch sẽ, lại trở lại phòng khách dựa vào tường không biết làm gì.

Tần An ngồi trên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Tần Hiểu Yến, hắn biết người đàn này lúc này cần giúp đỡ.

Trước kia hắn có đọc một quyển sách, hắn biết khi một người thích dựa người vàot ường, đó là biểu hiện của cảm giác thiếu an toàn.

Nên làm gì với cô đay? Chẳng lẽ đuổi cô ra ngoài không quan tâm cô sống chết như thế nào sao?

Suy tính một lúc, cũng không phải làm thế nào, trong lòng Tần An có chút phiền não, không nghĩ ra được thì tạm thời không thèm nghĩ nữa.

Cái này cũng không coi là quyết định, Tần An cũng không để ý đến Tần Hiểu Yến nữa, bắt đầu rèn luyện như mọi ngày mà Tần Hiểu Yến vẫn bất động dựa vào tường nhìn vào trong phòng, Tần An làm các động tác vận động, trong mắt dâng lên tia ngạc nhiên cùng thư thái.

Không trách được tại sao cảm giác được Tần An gậy hơn, hơn nữa còn cường tráng hơn nhiều, hóa ra mỗi ngày hắn đều rèn luyện đều đặn.

Thời gian trôi qua, hơn 5 giờ chiều, Tần An mới nghỉ, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.

Mà Tần Hiểu Yến như pho tượng vậy, một mực vẫn dựa vào tường không nhúc nhích.

Tần An thở mạnh, cầm một cái khắn lau mồ hôi trên trán của mình, nhìn Tần Hiểu Yến một lúc, mói mở miệng nói:

- Muốn ở lại phải không?

Tần Hiểu Yến như vớ được phao cứu mạng vậy, trong ánh mắt ánh lên tia vui mừng, dùng sức gật đầu một cái.

Tần An khẽ mỉm cười, sau đó mở miệng nói:

- Được rồi, như vậy chúng ta thảo luận về điều kiện đi.
Bình Luận (0)
Comment