Mạt Thế Nguy Thành

Chương 7

Mở lớp cửa rào sắt, lại mở khóa cửa chống trộm bên trong.

Tần An thu dọn công cụ mở khóa, sau đó nắm lấy con dao Nhật, cẩn thận dè dặt mà chầm chậm mở cửa ra.

Chính vào lúc vừa mới mở hé khe cửa ra.

Bên trong truyền đến tiếng gầm gừ trầm thấp.

Có xác sống!

Tần An nhíu mày, lùi về sau một bước, rồi dùng dao đẩy cửa ra.

Trong phòng, một người phụ nữ chỉ mặc mỗi chiếc quần short đang đi lòng vòng, làn da của cô trắng bệch xám ngoét, đã không còn chút huyết sắc nào, trên cổ có một vết cắn rất sâu, tóc để xõa, nhìn lên trên mặt, hai hắm đen hoắm, không có môi trên, làm răng màu đen xám lộ ra bên ngoài trông rất kinh khủng dị thường.

Tần An biết người phụ nữ này, cô tên Vương Lệ Hoa, cùng ở một khu nhà, trước đó khi gặp mặt, đều rất nhiệt tình vẫy chào hỏi thăm Tần An.

Tần An khẽ thở dài, dùng sức đóng cửa rào sắt lại.

Tiếng đóng cửa đã kinh động đến cái xác sống, nó gào thét xông đến cánh cửa rào.

Nhưng cánh cửa rào lúc này đã bị khóa trái, ngăn trở bước tiếng của cái xác sống.

Đằng sau nó, một cái xác sống khác cũng từ trong phòng ngủ xông ra, chính là chồng của Vương Lệ Hoa!

Hai cái xác sống chen ngay cửa rào, bốn cánh tay toàn bộ đều thò ra, miệng mở lớn, gào rống.

Tần An không do dự nữa, nhấc con dao Nhật lên, lần lượt chém đứt đầu của hai cái xác sống! Chém đầu, là thủ pháp giết xác sống hữu hiệu nhất.

Dùng sức đạp cửa rào sắt một cái, thi thể của hai cái xác sống theo đó mà ngã xuống, Tần An lại mở cửa rào sắt lần nữa, đi vào bên trong.

Cẩn thận kiểm tra tất cả các phòng, xác định không có nguy hiểm, anh mới thu con dao Nhật lại, nhấc thi thể của hai cái xác sống lên rồi vứt xuống lầu.

Mà lúc này, Tần Hiểu Yến cũng lách người theo vào.

Tần An không biết tại vì sao người phụ nữ lại trở nên gan to như thế, lúc nhìn cách ăn vận hiện tại của Tần Hiểu Yến, Tần An suýt chút đã bật cười.

Tần Hiểu Yến tay trái cầm một cây chổi, tay phải cầm một cái ki, phần hông buộc một cái thắt lưng, mà trên thắt lưng lại cài một con dao phay!

Tần An nghi hoặc mở miệng hỏi:

- Cô muốn làm gì?

Tần Hiểu Yến lúc này sắc mặt có chút xanh xao, mở miệng đáp:

- Tôi giúp anh dọn dẹp một chút!

Tần An nhìn hai cái đầu của xác sống vẫn còn đang ngọ nguậy lăn rơi trên đất, giơ con dao Nhật trong tay lên, cắt nát toàn bộ hai cái đầu, rồi mới vẫy tay nói với Tần Hiểu Yến:

- Được, cô đem hai cái đầu nát này vứt xuống lầu đi! Cô dám không?

Sắc mặt của Tần Hiểu Yến càng tái nhợt hơn, trước tiên cô lắc lắc đầu, rồi lại gật gật đầu mà nói:

- Tôi không dám cho lắm, có điều tôi nhất định phải làm như vậy! Nhất định phải dần dần chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng! Như thế tôi mới có nhiều cơ hội để sống tiếp hơn! Tôi muốn cùng anh sống tiếp!

Tần An nghe lời Tần Hiểu Cầm nói thì có hơi lộ vẻ xúc động, cô ấy muốn cùng mình sống tiếp sao? Tại sao kia chứ? Cô ấy chẳng phải rất ghét mình sao?

Lòng đầy nghi hoặc, lại không biết nên hỏi từ đâu.

Tần Hiểu Yến sau cùng cũng hành động, quét cái đám não nát ra đó vào trong ki, rồi đi đến bên cửa sổ, đem nó đổ xuống! Lặp đi lặp lại mấy lần, mới dọn sạch hết căn phòng!

Sống tiếp sao? Tần An đột nhiên cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn! Người phụ nữ này chắc có lẽ thích hợp để sống tiếp! Cô ấy đã chuẩn bị sẵn để nghênh đón tai họa của thời mạt thế rồi, giống như bản thân mình vậy!

Tần An cũng không ngây ra nữa, anh bắt đầu tìm kiếm vật tư hữu dụng trong phòng.

Thức ăn, nước uống, nến, thuốc, vũ khí, vv... Chỉ cần phát hiện thứ dùng được, thì sẽ mang nó khiêng đến tầng 18.

Hai người lu bu hơn nửa tiếng, Tần Hiểu Yến lại đến của lầu tầng 18 canh phòng, còn Tần An lại bắt đầu mở cửa phòng của nhà kế tiếp.

Đây gọi là quen tay hay việc, nhà ở tiểu khu này đều có hai cửa.

Một cửa chống trộm, một cửa rào sắt, như vậy rất có lợi cho hành động giết xác sống của Tần An.

Đã có kinh nghiệm, tự nhiên cũng sẽ có hiệu suất, trong thời gian một buổi chiều, tầng 17 và tầng 16 tổng cộng có sáu hộ nhà, được thanh lý sạch sẽ, đã giết 7 cái xác sống, thu được đồ ăn và nước uống có thể dùng trong hai tháng, cũng xem như đã thắng lợi trở về.

Mặt trời lặn trời tây, lúc hai người trở về nhà ở tầng 18, đã chỉ có thể nhìn thấy áng mây đỏ hồng ở phía tây, mà không nhìn được mặt trời lặn.

Tần An còn tạm, Tần Hiểu Yến thì mỏi mệt dựa vào trên sô pha, toàn thân cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Cái áo sơ mi bằng tơ sợi dán chặt lên người cô, mồ hôi khiến tấm áo trở nên trong suốt, khiến thân thể uyển chuyển triển lộ ra ngoài.

Tần An nói:

- Tôi phát hiện người phụ nữ như cô thật sự có hơi kì lạ! Cô cười cái gì?

Tần Hiểu Yến lắc lắc đầu, cười nói:

- Tôi cũng không biết, chỉ là muốn cười thôi!

Tần An hỏi ra nghi vấn trong lòng, nói:

- Trước đó cô sợ xác sống đến bộ dạng như kia, sao lại đột nhiên không sợ nữa?

Tần Hiểu Yến nói:

- Chắc có thể bởi vì có anh đó! Có anh ở bên tôi, thì tôi không sợ nữa! Nhìn anh giết xác sống dễ như thái rau vậy, thì tôi cũng có xúc động muốn động thủ giết xác sống rồi đây! Ngày mai hãy để tôi cũng thử, được không?

Bởi vì có tôi sao?

Tần An cảm thấy lòng chợt ấm, không nhịn được cũng cười luôn, ngoài miệng nói:

- Cô cũng đủ yêu nghiệt rồi đấy!

Trong lòng lại nghĩ là, thật là tiểu tiện nhân biết câu người!

Lại là một màn yên lặng, Tần An nói với Tần Hiểu Yến:

- Thể lực của cô quá kém! Bắt đầu từ mai khi ngủ dậy thì luyện tập trong phòng đi, một mình tôi ra ngoài xử lý đám xác sống là được, đợi cho thể lực của cô tốt lên một chút thì tôi sẽ để cô ra ngoài giết xác sống! Dù sao thì cũng có cửa rào sắt bảo vệ, cũng không nguy hiểm cho lắm! Mấu chốt là xem ở dũng khí và lòng gan dạ.

Tần Hiểu Yến gật gật đầu, hỏi:

- Anh định đem cả khu này ra thanh lý hết à?

Tần An gật đầu, sau đó nói:

- Đúng vậy, nếu không thì làm gì đây? Thanh lý xong khu này thì đi thanh lý xác sống bên ngoài, giết từng chút từng chút một thôi! Dù sao rảnh thì cũng rảnh ra đấy!

Tần Hiểu Yến nghe rồi khẽ cười, xê mông đến bên cạnh Tần An, sau đó ôm lấy cổ Tần An, hôn Tần An một cái rồi nói:

- Thật sự chẳng nghĩ ra! Anh bảo vệ nhỏ ngày xưa nay đã trở thành thợ săn xác sống rồi, ha ha!

Tần An còn chưa thể thích ứng với chuyển biến của Tần Hiểu Yến, có chút bối rối nói:

- Tôi chỉ hy vọng có không gian hoạt động rộng lớn hơn! Nghe radio điện đài tận thế nói, bệnh độc t đang tiến hóa biến dị, đã có một số xác sống trở nên mạnh hơn rồi!

Tần Hiểu Yến lặng đi, hỏi:

- Mạnh như thế nào?

Tần An nói:

- Bọn chúng đang tiến hóa theo các hướng khác nhau, trước mắt số xác sống thuộc loại hình chỉ có sức mạnh và tốc độ được phát hiện, sau này có thể tiến hóa thành quái vật mạnh mẽ hơn hay không, đều không biết được! Cho nên, có không gian hoạt động lớn hơn, chúng ta mới có nhiều cơ hội sinh tồn để sống tiếp hơn!

Tần Hiểu Yến có chút chấn động, không ngờ được xác sống còn có thể tiến hóa!

Lặng đi một hồi, Tần An đột nhiên đứng dậy, đi vào bếp nói:

- Tối nay chúng ta cứ ăn mì gói đi! Tôi trông cô đã rất mệt rồi, đi rửa ráy chút rồi đợi dùng bữa nào!

Tần Hiểu Yến không ngờ được Tần An lại sẽ chủ động đi nấu cơm cho cô, hôm nay anh đã làm hai bữa cơm rồi, đây là đãi ngộ mà từ khi cô vào nhà Tần An đến nay, lần đầu tiên thụ hưởng qua.

Cô lại nắm bắt được một đặc điểm của Tần An, chính là càng quen thuộc với anh, thì anh sẽ càng hiểu lễ thứ. Như lúc hai tháng giữa bọn họ có khoảng cách trước đó, Tần An sẽ đối xử với cô kiểu hô tới quát lui rồi.

Mà hiện nay, hai người lại không biết vì sao mà lại kéo gần khoảng cách, Tần An trong chốc lát cứ như đã trở nên dịu dàng rất nhiều.

Tần Hiểu Yến trong lòng vui vẻ, chầm chậm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, bưng thau rửa mặt qua, chỗ nước đó là nước mà Tần An đã dùng để lau người.

Tần Hiểu Yến hơi do dự một chút, lấy một cái khăn lông ném vào thau nước, sau đó cởi đồ trên người xuống, lấy khăn lông từ chậu nước, từng chút từng chút một chà lau thân thể của mình.

Sau khi cô rửa ráy xong, Tần An cũng đã nấu mì xong, Tần An cũng vào nhà vệ sinh, vẫn dùng thau nước đó rửa ráy một chút, sau đó trở lại cùng ăn với Tần Hiểu Yến.

Sau bữa tối, hai người sớm đã lên giường, hôm nay quả thực là rất mệt, đặc biệt là Tần Hiểu Yến.

Mà giường mà hai người họ lên, đương nhiên là cùng một chiếc.

Tần Hiểu Yến chủ động theo Tần An vào trong phòng, còn Tần An thì đương nhiên cũng sẽ không phản đối.

Dư quang của Mặt Trời đã biến mất triệt để, trong phòng là một màn đen đặc.

Tần Hiểu Yến nằm trên giường lăn đi lộn lại cũng không ngủ được, kì thực cô có hơi sợ tối.

Tần An ở bên cạnh đã truyền đến tiếng hít thở bình ổn.

Người đàn ông này đã ngủ rồi sao?

Tần Hiểu Yến đột nhiên có chút hẫng, mà trong chớp mắt, một tia cười đã bò lên mặt cô.

Lúc này đã là tháng 9, nhiệt độ không khí trong đêm chưa đến hai mươi độ, lúc ngủ cần đắp một tấm thảm mỏng.

Tần Hiểu Yến đột nhiên xốc tấm thảm trên người ra, chui vào trong ổ chăn của Tần An.

Còn Tần An, kì thực cũng không ngủ được, anh cảm thấy có một thân thể lành lạnh, đang dán sát trên người anh.

Hô hấp trở nên ngưng trọng, Tần An nghiêng người, ôm Tần Hiểu Yến vào trong lòng.

Giọng của người phụ nữ như đang nói mê.

- Chủ nhân, trên người anh thật là ấm!

Còn Tần An thì không nói gì, chỉ ôm chặt lấy người phụ nữ đang chen vào lòng mình, hai tay vuốt ve qua lại trên cơ thể hấp dẫn đó.

Tần Hiểu Yến vẫn phát ra âm thanh trầm thấp, mở miệng nói:

- Anh muốn không?

Tần An trầm mặc rất lâu, tay không dừng lại, nhưng lại mở miệng đáp:

- Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.

Tần Hiểu Yến nổi cáu trong lòng, thầm nhủ: Chưa chuẩn bị sẵn mà còn sờ đến hăng say như vậy!

Tay của Tần An đã thò vào trong áo của Tần Hiểu Yến, cảm giác tay tuyệt vời như thế khiến Tần An không nỡ buông ra.

Tần An đối với chuyện phòng the của nam nữ thật ra vẫn luôn có một chút trở ngại tâm lý.

Đối với người phụ nữ mình rất thích, anh luôn rất cẩn thận.

Trước đây lúc làm với Lý Dĩnh, anh luôn chỉ qua loa rồi thôi, nhẹ nhàng hôn môi, nhẹ nhàng vuốt ve, nhẹ nhàng tiến vào, nhẹ nhàng đưa đẩy, tuy rằng thời gian có thể là rất lâu, nhưng vẫn cứ luôn là như vậy, thật sự không hề có chút kích tình nào để nói.

Đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu nhất khiến cho quan hệ giữa anh và Lý Dĩnh trở nên lạnh nhạt.

Nhưng đối với Tần Hiểu Yến, thì Tần An lại chẳng có cái trở ngại này, tuy rằng hiện nay anh có chút thích người phụ nữ này, nhưng đây tuyệt đối không tính là yêu.

Đôi tay vuốt ve xoa nắn thân thể mỹ miều của Tần Hiểu Yến một cách rất có sức, Tần An trước đây không có chạm vào Lý Dĩnh như thế này, thì đương nhiên cũng là trước giờ chưa từng trải nghiệm loại hưng phấn vào lúc này.

Hơi thở gấp gáp của anh ngày càng nồng đậm, mở miệng hỏi:

- Cô... vì sao lại gọi tôi là chủ nhân?

Tần Hiểu Yến đã bị lửa nóng do Tần An khêu gọi đốt cháy người, lời cô nói ra đã đứt quãng từng đoạn, lại mang theo cơn thở dốc nồng đậm, đáp:

- Anh không biết thứ tôi mặc là trong phục của nữ hầu bằng sợi đen sao? Chủ nhân, tôi muốn rồi, cho tôi được không?

Yên lặng qua đi, tay của Tần An vẫn không dừng lại, ngoài miệng lại cứ nói:

- Tôi vẫn chưa chuẩn bị xong!

Vì thế, một đêm cứ qua đi trong cơn tự tiêu khiển của Tần An và trong sự kiềm nén đầy đau đớn của Tần Hiểu Yến!
Bình Luận (0)
Comment