Trì Anh đang trò chuyện sôi nổi với hệ thống trong phòng.
Căn phòng tuy đã lâu không có người ở nhưng nhìn có vẻ như đã được dọn dẹp, rất sạch sẽ. Đồ đạc không nhiều, ngoài những vật dụng sinh hoạt thiết yếu ra thì không có thứ gì linh tinh khác.
Bản thân Cố Trì vốn không quá coi trọng những thứ này, ngoài đồ dùng nhà bếp tương đối đầy đủ ra, thì những đồ trang trí khác đều rất đơn giản. Huống hồ đây lại là căn phòng mà anh hầu như chưa từng sử dụng.
Trì Anh đi một vòng, ngoài việc không có nhà bếp, thì những thứ còn lại đều khá đầy đủ. Thậm chí còn có một chiếc tivi không nhỏ đặt trước phòng ngủ, mở lên là một số kênh truyền hình vẫn đang hoạt động, tổng cộng chỉ có chưa đến năm kênh, rõ ràng đều là do liên minh loài người phụ trách mở để an định lòng người.
【Oa, quả không hổ danh là chỉ huy cấp cao, đãi ngộ thật sự khác biệt.】
Căn nhà tuy không thể nói là quá sang trọng, nhưng tuyệt đối đủ rộng rãi thoải mái. Trong thời mốc thế này, lại là ở tổng bộ, tuyệt đối được coi là thuộc nhóm tốt nhất.
Trì Anh gật đầu đồng tình.
Hệ thống giục cô:【Nhanh xem cánh cửa mà Cố Trì nói, có thật là có một nhà kính không?】
Trì Anh bèn đi tiếp vào trong, ở ban công nhỏ phía sau phòng ngủ, cô nhìn thấy cánh cửa dẫn ra ngoài mà Cố Trì đã nói.
Cô đưa tay, vặn tay nắm cửa.
Cửa mở, tầm nhìn bên ngoài liền hiện ra trước mắt cô. Nhà kính trong suốt màu xanh nhạt, bên ngoài rất chỉnh tề, rõ ràng khác với nhà kính bình thường của nông dân.
Hệ thống kinh ngạc cảm thán:【Lớn quá!】
Trì Anh cũng có cùng suy nghĩ. Thật sự là… Rất lớn.
Nhà kính được tạo thành từ bốn nhà kính, nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ thiết bị bên trong mỗi cái đều khác nhau. Chắc là được thiết kế riêng cho từng loại cây trồng. Thực vật bên trong mỗi cái cũng khác nhau, nhưng đều được chăm sóc rất tốt.
【Có thể vào trong không?】
Trì Anh nhìn một lượt, phát hiện đều có cửa ra vào và tất cả đều được khóa.
【Chìa khóa phòng mà Cố Trì đưa cho ngài chắc là dùng được đấy.】
Nhưng Trì Anh không động, cô nói với hệ thống: Thôi vậy. Tôi cũng không rành lắm về cách trồng cây, lỡ làm sai cái gì thì không tốt.
Hệ thống đành nói:【Được rồi, cũng đúng. Lần sau đi cùng Cố Trì, để anh ấy dẫn ngài đi.】
Cốc cốc!
Cửa phòng Trì Anh bị gõ.
“Là tôi, Cố Trì.”
Trì Anh vừa dùng dị năng hệ thủy tắm xong, liền nói “Chờ một chút”, rồi nhanh chóng thay quần áo. Cô túm tóc, nhanh chóng dùng dị năng hệ hỏa sấy khô, nhưng vì vội vàng nên trông vẫn còn hơi ướt.
Cô nhìn đồng hồ - Chưa đến sáu giờ.
Mở cửa, cô ngẩng đầu, nhìn Cố Trì đã thay áo thun ngắn tay màu đen: “Có chuyện gì vậy?”
Cảm nhận được hơi nước trên người cô, Cố Trì theo bản năng lùi người lại để tránh hiềm nghi, có chút ngại ngùng.
Lại đúng lúc người ta đang tắm…
“Tổng bộ có nhà ăn, bây giờ vừa mới bắt đầu bữa ăn không lâu. Cô chưa từng đến đây, tôi đến hỏi xem cô có muốn đi không, tiện thể dẫn đường.”
Trì Anh ngoan ngoãn nói: “Vâng, tôi thay dép đã.”
Cô khép hờ cửa, thay đôi dép nhựa hôm nay có người mang đến, chất lượng bình thường, nhưng đi rất thoải mái.
Lấy chìa khóa, cô ra ngoài, khóa cửa cẩn thận.
Cố Trì nhìn mái tóc dài ngang vai vẫn còn ướt của cô, mím môi nói: “Tóc… Chỗ của Tống Thi chắc là có máy sấy, tôi đi mượn một cái.”
Bản thân anh không bao giờ dùng, nên trong phòng cũng không có máy sấy tóc.
“Không cần đâu, mùa hè một lát là khô thôi.”
Cố Trì quay mặt đi, không nói gì.
…
Nhà ăn ở vị trí trung tâm của toàn bộ căn cứ.
Trì Anh đã ngửi thấy mùi thơm từ xa, không phải là mùi thức ăn nhanh mà họ thường nấu, mà là mùi của những món ăn tươi ngon thực sự.
“Lấy một khay.” Cố Trì dẫn cô vào nhà ăn, đi về phía chồng khay màu bạc đặt ở lối vào.
Các món ăn không thể nói là quá thịnh soạn, không có thịt, nhưng hoa quả rau củ đều được hái tươi. Tuy không thể sánh bằng sự tinh tế thơm ngon trước mốc thế, nhưng đặt vào thời điểm hiện tại thì tuyệt đối là sự xa xỉ rất hiếm có.
Chọn xong món ăn, cô liền chọn một chỗ ngồi xuống. Không lâu sau Cố Trì cũng bưng khay đến, ngồi đối diện cô.
“Đội trưởng Diệp, đây chẳng phải là chỉ huy Cố sao?” Một giọng nam vang lên từ phía sau.
Đầu ngón tay đang cầm đũa của Cố Trì khựng lại.
“A, đúng là thật.” Một giọng nói khác có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Đội trưởng Cố, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói này Cố Trì khá quen thuộc, chính là giọng của Diệp Vô Hàn.
Anh hơi nhướng mày.
Giáo sư Vu nói đúng thật, chưa đến ngày mai đã gặp rồi.
Trì Anh ngồi đối diện ngẩng đầu lên. Tổng cộng có ba người đứng bên cạnh họ, hai nam một nữ, người ngoài cùng bên trái là một người đàn ông trông rất bình thường, chắc là đồng đội của Diệp Vô Hàn.
Còn Diệp Vô Hàn đứng phía trước, tướng mạo coi như anh tuấn, ngũ quan cân đối, thuộc dạng gặp ngoài đường sẽ ngoái lại nhìn thêm một lần. Nhưng cũng chỉ có vậy.
Ngược lại, cô gái mặc váy voan trắng đứng bên cạnh anh ta, dung mạo thoát tục, cụp mắt yên lặng đứng đó, như thể tiên nữ giáng trần không màng thế sự.
Diệp Vô Hàn cong khóe môi, trên cổ đeo một mặt dây chuyền màu đen đỏ kiểu dáng cổ xưa.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện.
【Đó là bàn tay vàng của Diệp Vô Hàn.】
Trì Anh thắc mắc: Bàn tay vàng chẳng phải là dị năng của anh ta sao?
【Không phải. Mặt dây chuyền đó gọi là không gian linh tuyền, bên trong là một không gian rất lợi hại, có cả một vùng linh tuyền.】
【Vùng linh tuyền đó có tác dụng thần kỳ đối với người thức tỉnh dị năng, có thể nâng cao đáng kể giá trị dị năng của họ. Dị năng của Diệp Vô Hàn lợi hại cũng là vì sử dụng linh tuyền đó lâu dài.】
Trì Anh bèn nhìn kỹ mặt dây chuyền màu đen đó thêm vài lần.
“Trước đây hình như chưa từng thấy cậu đến đây ăn cơm, sao hôm nay lại bất ngờ hạ cố vậy?” Cố Trì thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, nói một cách tùy ý.
Biểu cảm của Diệp Vô Hàn cứng lại trong giây lát.
Ngày thường anh ta đã quen dùng thức ăn trong không gian linh tuyền rồi, sao có thể đến nhà ăn ăn những thứ này chứ? Không phải vì nghe nói Cố Trì trở về, mới cố ý đến đây sao…
Bị Cố Trì vạch trần, sắc mặt anh ta không được tốt lắm. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại thả lỏng.
Thôi, Cố Trì bây giờ cũng chỉ là một dị năng giả chưa đến cấp bảy thôi… Anh ta không cần phải tức giận vì lời mỉa mai vô thưởng vô phạt này.
Lấy lại phong độ, anh ta nhận lấy hai khay thức ăn từ tay người đồng đội bên trái, bên trong chỉ có vài lá rau, giống như tuỳ ý bỏ vào cho có lệ vậy, có thể thấy anh ta kén chọn đồ ăn như thế nào.
Sau khi nhận lấy, anh ta đặt hai khay đựng không nhiều đồ ăn lên bàn bên cạnh Cố Trì.
Cũng lúc này, anh ta mới chú ý đến Trì Anh đang ngồi đối diện, trước mặt đặt một khay thức ăn đầy ắp.
Ánh mắt Diệp Vô Hàn thoáng hiện vẻ kinh diễm.
Dung mạo này, ngay cả so với Vân Linh cũng không hề thua kém.
Bên cạnh Cố Trì từ bao giờ lại có người như vậy? Sao anh ta chưa từng nghe ai nhắc đến…
Ánh mắt chuyển sang khay thức ăn đầy ắp của Trì Anh, anh ta nheo mắt đầy vẻ khinh miệt, không giấu nổi sự đắc ý.
Nói cho cùng, cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi. Dung mạo tuy không tệ nhưng so với Vân Linh của anh ta thì vẫn còn kém xa.
“Vân Linh, em ngồi đối diện đi.” Anh ta nhìn cô gái mặc váy trắng, vô thức hạ thấp giọng.
Cô gái được gọi là Vân Linh không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Cô ấy đi về phía đối diện, vừa đúng là bên tay trái của Trì Anh.
【Chủ nhân, đây chính là nữ chính Vân Linh.】
Lần này Trì Anh không có chút cảm xúc bất ngờ nào. So với Diệp Vô Hàn, người này nhìn là biết ngay là nữ chính mà!
Hệ thống nhìn Diệp Vô Hàn, thản nhiên nói:【Thực ra, nam chính cũng không tính là quá bình thường. Vóc dáng tướng mạo đều không tệ.】
Trì Anh: Ồ~
Cô không phản bác, chỉ ngẩng đầu nhìn Cố Trì không chút biểu cảm. Thầm nói nhỏ với hệ thống trong lòng: Nam chính này, còn không bằng một phần mười của Cố Trì đâu!
Trì Anh không hề che giấu, Cố Trì nhận thấy ánh mắt hơi nóng bỏng của cô, người vô cớ có chút cứng đờ.
Anh không dám nhìn thẳng vào cô, chỉ gắp một miếng thức ăn lớn bỏ vào miệng, dường như làm vậy có thể phần nào giảm bớt sự ngại ngùng.
Thấy vậy, Trì Anh càng thêm tán thưởng: Cậu xem, người ta ăn uống còn tốt nữa chứ!
Hệ thống:【…】
Hệ thống im lặng. So sánh như vậy, Diệp Vô Hàn dường như… Có chút tự rước lấy nhục.
Nó quyết định buông tha cho Diệp Vô Hàn, giữ lại chút mặt mũi cho nam chính, chuyển chủ đề.
Nó nói với Trì Anh về thiết lập của Vân Linh:【Nữ chính thực ra không phải là con người bình thường.】
Trì Anh: Không phải người… Vậy là cái gì?
【Cô ta chính là bàn tay vàng lớn nhất của Diệp Vô Hàn, nói cách khác, cô ta là linh thể sinh ra từ mặt dây chuyền đó, là tập hợp ý thức có hình hài.】
Thấy Trì Anh không có phản ứng gì quá lớn, hệ thống không khỏi hỏi:【Chủ nhân, ngài không ngạc nhiên sao?】
Trì Anh: Cũng bình thường.
Dù sao, bản thân cô là một NPC, nói đúng ra cũng không phải là người.
【… Cũng đúng.】
Tuy nhiên dù sao cũng là nữ chính, lại giống như mình là “phi nhân loại”, Trì Anh vẫn khá tò mò.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Linh.
Ừm… Quả thật hoàn hảo đến mức không giống con người. Hơn nữa khí chất xung quanh còn dễ chịu hơn nhiều so với cảm giác mà Diệp Vô Hàn mang đến cho cô.
Vân Linh cũng dùng ánh mắt lén lút đánh giá cô. Cô ấy cầm thìa, hơi căng thẳng.
Cô ấy có thể cảm nhận được, người ngồi bên cạnh, rất mạnh!
Mạnh hơn sức mạnh hiện tại của cô ấy rất nhiều. Ngay cả khi cô ấy khôi phục lại toàn bộ sức mạnh e rằng cũng khó mà địch lại cô gái này.
Cô ấy có chút bất an. Vô Hàn đã nói với cô ấy mạt thế là một thế giới ăn thịt người, phần lớn đều không phải là người tốt.
Cô ấy nghiêm mặt lại.
Đối với con người mạnh mẽ như vậy, bản thân nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
Còn Trì Anh, người có ấn tượng rất tốt về nữ chính, lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Suy nghĩ lan man - … À, cô ấy cũng không phải người.
Thật tốt.
Diệp Vô Hàn ngồi đối diện không biết đang nói bóng nói gió gì với Cố Trì, tóm lại, Trì Anh không có hứng thú nghe.
Cô suy nghĩ một lát, quyết định chào hỏi nữ chính đồng loại.
“Xin chào, tôi tên là Trì Anh.” Cô nói nhỏ.
Người Vân Linh cứng đờ.
Cô ấy… Đang chào hỏi mình sao?
Vân Linh, người vừa còn đang lo lắng, lập tức vứt bỏ mọi nghi ngại, cảm động đến mức sắp khóc.
Vị cường giả này, thật là người tốt!
【Độ Thánh Mẫu cộng một trăm, tích lũy cộng mười nghìn điểm.】Giọng nói nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Cả người và hệ thống đều ngẩn người ra.
Trì Anh trợn tròn mắt.
Cô… Không nghe nhầm chứ!
Trì Anh: … Hệ, hệ thống?
Hệ thống cũng đứng hình một lúc lâu, thậm chí còn kích động hơn Trì Anh.
… Chủ, chủ nhân!