Sau khi hai người hiểu ra mọi chuyện, Cố Trì bấm máy liên lạc và gọi cho giáo sư Vu.
Cố Trì vừa miêu tả xong cuộc chiến giữa Bạch Thanh và tên thủ lĩnh, anh chưa kịp đưa ra suy đoán, đầu bên kia của thiết bị liên lạc đã vang lên một giọng nói đầy phấn khích của giáo sư Vu.
“Tinh hạch! Chắc chắn có sự liên quan giữa tinh hạch của bọn chúng!” Giáo sư Vu bắt đầu lẩm bẩm tự nói với mình: “Đúng rồi, có thể chúng ta có thể tận dụng điểm này để chế tạo một số thứ. Thiết bị dò tìm chẳng hạn! Phải, phải, nếu có thể hiểu nắm bắt rõ phản ứng cụ thể giữa các tinh hạch của chúng, chúng ta sẽ chế tạo được thiết bị dò tìm thủ lĩnh zombie!”
Trì Anh kinh ngạc mở miệng.
Ah… Con người thật là một giống loài thông minh.
Nghe thấy giáo sư Vu phát ra tiếng tanh tách, Cố Trì cong môi mỉm cười: “Tôi cũng có cùng ý tưởng với ông.”
Tiếng cười ở đầu bên kia của thiết bị liên lạc rất ồn ào và phấn khích. Sau gần một phút, giáo sư Vu mới bình tĩnh lại được: “Này, bây giờ chúng ta vui mừng vẫn còn quá sớm. Đợi chúng ta xác nhận lại một số chuyện, sau đó bắt đầu nghiên cứu cũng không muộn đâu, Tiểu Cố à.”
Cố Trì nhướng mày lên tiếng: “Ông cứ nói tiếp đi.”
“Phải, phải, trước tiên ta phải xác nhận xem phản ứng giữa tinh hạch có liên quan đến trạng thái sinh mệnh của thủ lĩnh zombie hay không đã.” Giáo sư Vu tiếp tục: “Tình hình hiện tại là hai thủ lĩnh còn sống có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau. Nhưng nếu một tên thủ lĩnh zombie chết, liệu tinh hạch của thủ lĩnh zombie còn lại có thể cảm nhận được không?”
Cố Trì khó hiểu hỏi: “Ý của ông là gì?”
“Tôi muốn cậu thử và tiến hành thí nghiệm với tinh hạch khi không có vật chủ. Xem tên thủ lĩnh zombie còn lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của tinh hạch ấy hay không.” Ông hào hứng nói: “Nếu thí nghiệm này thành công thì chuyện đối phó với những tên thủ lĩnh zombie đó chỉ dễ như ăn bánh.”
Cố Trì nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.”
Thấy anh cúp máy, Trì Anh di chuyển chiếc ghế sang một bên, tiến lại gần: “Chúng ta làm thí nghiệm như thế nào? Có cần Bạch Thanh không?”
“Ừm, hắn là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta.” Cố Trì cụp mắt xuống, nhìn Trì Anh ngay trước mặt, nhẹ giọng trả lời.
Trì Anh hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho mọi người không?”
Cố Trì suy nghĩ một chút rồi hỏi: Không gian của cô có thể chứa đựng những vật từ ngoại giới không?”
Anh nhớ Trì Anh từng nói, không gian của cô không thể chứa được những vật dụng bên ngoài.
Trì Anh lắc đầu, mặc dù cô không hiểu anh muốn làm gì, nhưng có vẻ như cô cũng chẳng đóng góp được mấy trong lần thí nghiệm này: “KHÔNG.”
Cố Trì nhếch môi cười: “Không sao, chúng ta có đồng bọn, Mục Vũ chắc hẳn có thể tham gia nhiệm vụ lần này.”
Buổi tối, Cố Trì ngồi ở phòng khách gần một ngày để chờ đợi tin tức từ Hứa Niệm.
“Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.” Hứa Niệm hớt hải chạy tới: “Tôi phải tốn một chút công sức mới có thể khiến cái tên đó phải chết trong đau đớn chứ.”
Cố Trì: “Không thành vấn đề, như tôi đã nói, thời hạn trước ngày hôm nay là được.”
“Hôm nay cậu không ngủ à?” Hứa Niệm nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của anh rồi hỏi.
“Ừ, nhưng tôi có người đi cùng.” Ánh mắt Cố Trì thoáng hiện sự dịu dàng.
“Cô nàng xinh đẹp đó à?” Hứa Niệm cong môi, cố ý nói thêm: “Tôi thấy cô ấy khá thích hợp với cậu đấy.”
“…” Cố Trì khựng lại, vành tai đột nhiên đỏ ửng lên.
“E hèm, nhân tiện, chúng tôi đã lấy được tinh hạch của thủ lĩnh zombie.
Hứa Niên không tiếp tục trêu chọc anh nữa mà bắt đầu trình bày.
Mặc dù hình như Cố Trì có ý với cô gái ấy, nhưng liệu có thể thành đôi hay không lại là chuyện khác. Dù sao thì Hứa Niên cũng không cảm nhận được cô gái ấy cũng để ý đến Cố Trì.
“Ừm.”
Hứa Niệm từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, sau khi mở nắp, bên trong phát hiện một miếng tinh hạch zombie sáng bóng.
Hứa Niên lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ rất nhỏ, vừa mở nắp, bên trong để lộ một viên tinh hạch zombie phát ra thứ ánh sáng óng ánh dịu dàng.
Khác với tinh hạch của những con zombie bình thường, viên này có kích cỡ lớn hơn hẳn một gang và hình dáng cũng cân đối hơn rất nhiều.
“Quả thật có chút khác biệt.” Cố Trì nhận lấy, chau mày quan sát thật lâu.
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy loại tinh hạch này, màu sắc và kích thước đều khác biệt rõ rệt so với zombie cấp thấp.”
“À đúng rồi.” Cố Trì nhớ đến Bạch Thanh bị bắt đi hôm nay: “Con thủ lĩnh zombie kia, phiền cô ngày mai hãy thả nó ra.”
Hứa Niên khẽ đáp một tiếng: “Có điều, tôi thật không ngờ các anh lại dám thả một con thủ lĩnh zombie ra ngoài… Quả thật các anh gan dạ đấy.”
Anh mỉm cười tự giễu.
Đúng là lớn tuổi có khác, dần dần mất đi cái dũng khí hừng hực của thời trẻ.
“Không phải tôi gan dạ, chỉ là có người tiếp sức sự tự tin cho tôi mà thôi.” Cố Trì bình thản đáp.
Ngày hôm sau.
Cuối cùng Bạch Thanh cũng được thả ra khỏi phòng biệt giam.
Khi nhìn thấy bóng dáng nhóm của Cố Trì xuất hiện, hắn nhào tới, khẽ kêu lên những tiếng r.ê.n r.ỉ giả tạo vô cùng: “Hu hu hu, xin cảm ơn, xin cảm ơn!”
“Không có gì.” Cố Trì lặng lẽ lùi vài bước, thật sự không muốn dây dưa với Bạch Thanh.
Bạch Thanh nhanh chóng chuyển sang mục tiêu khác, hắn nhìn sang Trì Anh bên cạnh, vội bước tới mấy bước khóc thút thít.
Cố Trì giơ tay vòng lấy vai Trì Anh, kéo cô về sau lưng mình.
Trì Anh bị anh kéo ra phía sau, vẻ mặt ngơ ngác.
Bạch Thanh: “...”
Hắn nhìn quanh một vòng.
Người được gọi là “Chỉ huy” kia, thì không được. Còn mấy người tối qua đã trói hắn, cũng không xong.
Ánh mắt Bạch Thanh dừng lại ở Mục Vũ đang run rẩy chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của hắn, hai mắt sáng lên.
Mục Vũ cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, trơ mắt nhìn Bạch Thanh tiến lại gần, nhưng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Bình tĩnh nào, nhớ lại nhiệm vụ mà đội trưởng Cố đã giao cho mình…
“Hu hu, chị Mục Vũ…”
Mục Vũ cứng đờ người, suýt chút nữa nôn thốc nôn tháo. Cô kiên cường nghĩ: Cố nhịn, cố nhịn một chút là qua thôi.
“Ừ… Không sao thì tốt.”
“Phụt!” Lục Vân Phi đứng sau bật cười khoái chí: “Ồ, hôm nay chị Mục Vũ tốt tính thế nhỉ.”
Mục Vũ: “...”
Cô muốn xử lý tên này ngay bây giờ, có được không?
Nhưng dù bực đến đâu, nhiệm vụ Cố Trì giao cho vẫn phải cố gắng hoàn thành.
Bạch Thanh vừa muốn tựa vào người Mục Vũ, định ba hoa chích chòe thì đột nhiên toàn thân cứng lại, sắc mặt cũng trở nên gượng gạo.
Chuyện gì thế, hình như hắn lại cảm nhận được sự hiện diện của đồng loại? Hơn nữa, lại còn là loại zombie tiến hóa mà hắn cực kỳ ghét.
“Sao vậy?” Mục Vũ giả vờ quan tâm hỏi han Bạch Thanh.
Thực ra, quả thật có một viên tinh hạch thủ lĩnh zombie đang yên ổn nằm trong túi áo bên trái của Mục Vũ, chính là viên mà Hứa Niên đã đưa cho Cố Trì ngày hôm qua.
Mục Vũ tiến lên một bước, đến gần Bạch Thanh, nở một nụ cười dịu dàng đầy khoa trương: “Cậu không sao đấy chứ?”
Bạch Thanh lập tức lùi lại giữ khoảng cách.
Là cô ta! Tinh hạch thủ lĩnh zombie phát ra chính người cô ta!
Toàn thân hắn sởn gai ốc.
Người phụ nữ này là thành viên trong đội, nếu tấn công cô ta, hắn sẽ không còn cách nào để thâm nhập vào Liên minh nhân loại được nữa.
Bản năng muốn tấn công Mục Vũ và lý trí của nó cứ giằng co mãnh liệt, khiến gương mặt Bạch Thanh trở nên méo mó khó coi: “Cô đừng lại gần tôi!”
Mục Vũ nghiêng đầu, liếc nhìn sắc mặt của Cố Trì và nhận ra đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo.
Đúng lúc Bạch Thanh đang do dự, luồng khí khiến hắn chán ghét dường như biến mất trong khoảnh khắc.
Cơ thể hắn vô thức thả lỏng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ là do trận ẩu đả với tên thủ lĩnh kia ngày hôm qua đã khiến hắn ám ảnh quá mức, làm cảm giác của hắn mất khả năng chính xác?
Thực ra, sở dĩ Bạch Thanh không thể cảm nhận được sự tồn tại của viên tinh hạch ấy nữa là vì Mục Vũ vừa cất nó vào không gian riêng. Không gian của cô hoàn toàn không kết nối với thế giới thực, cho dù giữa các thủ lĩnh sở hữu khả năng cảm nhận nhạy bén đến đâu cũng tuyệt đối không thể phát hiện ra.
Cố Trì quan sát toàn bộ tình cảnh này, khẽ chạm ấn ấn các đầu ngón tay, khóe môi hơi nhếch lên.
Kết quả đã quá rõ ràng.