Sau khi trở về hội hợp với những người khác, Mục Vũ nhìn toàn thân Tống Thi dính đầy bùn đất, ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Sao mà thê thảm thế này?”
Tống Thi lắp bắp vài câu, không nói gì thêm.
“Cô ấy bị thủ lĩnh zombie bắt cóc, và tên thủ lĩnh đó khá thông minh, biết dùng con tin để uy hiếp chúng ta.” Cố Trì trả lời.
Anh liếc nhìn Lục Vân Phi vừa hớt hải chạy đến, rồi nhíu mày: “Vân Phi, các cậu không phải đi cùng nhau sao? Khi mới gia nhập đội ngũ, tôi đã nhiều lần nhắc nhở rằng trong nhiệm vụ làm việc nhóm, tuyệt đối không được để đồng đội chiến đấu mạo hiểm một mình mà.”
Lục Vân Phi ngơ ngác, giải thích: “Là Tống Thi đột nhiên nói cô ấy không khỏe, nên tôi mới để cô ấy về xe nghỉ ngơi trước.”
Giọng điệu có chút tự trách: “Chỗ chúng ta chia nhóm cách xe chỉ vài trăm mét, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra, nên tôi để cô ấy một mình quay về.”
Nghe vậy, Cố Trì cũng thả lỏng cơ mặt.
Anh thắc mắc: “Chỗ chia nhóm à? Nhưng chúng tôi phát hiện vị trí của Tống Thi lại cách đó rất xa…”
Lúc này, cuối cùng Cố Trì cũng nhận ra điều gì đó: “Tống Thi, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?”
“Tôi… Tôi… Có lẽ tôi nhớ sai chỗ.”
Câu trả lời qua loa này khiến mọi người đều nhíu mày. Vài trăm mét, đường đi rất đơn giản, ngay cả dù có đi lạc thì cũng không thể không phát hiện ra.
“Tống Thi, cô…” Lục Vân Phi lạnh mặt, định hỏi liệu có phải cô ta đi theo Cố Trì không.
Tống Thi bỗng cắt ngang: “Nhưng anh Cố, anh có phải nên để Trì Anh giải thích về năng lực của cô ấy cho mọi người trước không?”
Vẻ mặt Lục Vân Phi tối sầm lại, không nói gì thêm.
“Năng lực? Năng lực nào?” Mục Vũ thò đầu ra.
Cố Trì chỉ mím chặt môi: “Trước tiên chúng ta hãy rời khỏi đây đã, về rồi hãy nói sau.”
Rời khỏi khu vực an toàn, vào buổi tối, mọi người cùng nhau dựng lều ở ngoại ô. Cố Trì từ từ giải thích.
Anh lên tiếng xin lỗi: “Trì Anh có dị năng tấn công, là điều mà tôi luôn giấu mọi người vì một số lý do… Năng lực của cô ấy rất mạnh, còn vượt xa những gì con người hiện tại có thể nhận thức.”
Tống Thi bỗng ngẩng đầu.
Hóa ra… Hóa ra Cố Trì quả thực có cái nhìn khác về cô ấy.
Mục Vũ tò mò hỏi: “Vậy… Rốt cuộc là cô ấy mạnh đến mức nào?”
Cố Trì nhìn Trì Anh rồi nói: “Sau này mọi người sẽ có cơ hội chứng kiến.”
Lục Vân Phi “Hừ” một tiếng.
“Tôi đã nói mà, bảo sao cậu lúc nào cũng dẫn Trì Anh theo, cứ tưởng hai người có… Mối quan hệ gì đó chứ.”
Cố Trì ngẩn người.
“Mối quan hệ gì?”
“Mối quan hệ mờ ám chứ sao.”
Trì Anh nghiêng đầu thắc mắc.
“Cái đó là gì?”
【Là quan hệ bạn trai bạn gái.】Hệ thống lạnh lùng giải thích
Nó thầm nghĩ, ký chủ của nó tốt đẹp như vậy mà lại bị tên phản diện này chơi đùa.
Hệ thống không nhận ra rằng, chính thái độ ban nãy đã tố cáo nó, từ một đối tác bỗng dưng trở thành một người cha già của Trì Anh từ lúc nào không hay.
Trì Anh: Ồ.
Bạn trai bạn gái à...
Cô vô thức liếc nhìn Tống Thi, không ngoài dự đoán khi thấy gương mặt đã biến dạng của cô ta.
Trì Anh thở dài một hơi, trong lòng có chút buồn bã.
Thôi toang, lần này lại cô đã đắc tội với Tống Thi rồi.
Trong khi mải suy nghĩ, Trì Anh không để ý đến Cố Trì ngồi bên cạnh đã đứng sững tại chỗ khi Lục Vân Phi thốt ra năm chữ mMối quan hệ mờ ám”.
May mà màn đêm bao trùm lên cảnh vật, ánh sáng của đèn dầu cũng rất mờ, nên không ai nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh.
Tống Thi nhếch môi nở một nụ cười gượng gạo: “Dù sao, chúng tôi là những người tham gia đội ngũ đầu tiên, anh Cố, sao anh lại phải giấu cả chúng tôi? Tôi còn tưởng chúng tôi là đồng minh đáng tin cậy trong mắt anh…”
Giọng cô ta mang chút thất vọng, dễ khiến đối phương đồng cảm.
“Xin lỗi.” Cố Trì cắn chặt môi, không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Giấu cũng tốt mà.” Lục Vân Phi cười khẩy: “Giờ tôi cũng không nghĩ rằng mọi người trong đội đều là những người đáng tin nữa.”
Mặt Tống Thi lập tức trắng bệch: “Anh Lục, ý anh là gì?” Hai hàng nước mắt rơi xuống lã chã trên khuôn mặt Tống Thi.
“Này này, sao cô lại khóc thế?” Mục Vũ mềm nhũn, lập tức chạy tới an ủi cô: “Lục Vân Phi, anh nói gì vậy!”
“Tôi có nói gì đâu.” Lục Vân Phi tức giận, thấy giọt nước mắt giả tạo của cô ta càng khiến anh cảm thấy bực bội hơn.
Chết tiệt, sao mình lại không thể một phát khóc luôn như cô ta nhỉ?
Anh lạnh lùng nói: “Dù sao, mạng của tôi đều là do đội trưởng ban cho. Dĩ nhiên cô có thể nghĩ rằng đội trưởng không tin tưởng cô, nhưng xin đừng kéo tôi vào.”
“Đúng vậy, Tống Thi…” Mục Vũ cũng gật đầu: “Đội trưởng chắc chắn có lý do riêng của anh ấy mà.”
Tống Thi: “…”
…
Sau khi mọi người giải tán và rời đi, Trì Anh phát hiện Tống Thi cố gắng đi cùng tốc độ với cô. Đoán rằng Tống Thi có thể có điều gì đó muốn nói, cô không chần chừ liền nhanh chóng tăng tốc.
Tống Thi đi phía sau: “… Trì Anh! Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Trì Anh lặng lẽ dừng bước.
Biết thế đã chạy đi cho xong, giờ thì hay rồi, còn bị bắt lại.
Tống Thi đứng trước mặt Trì Anh, miệng nở một nụ cười: “Hình như tôi vẫn chưa có dịp để chính thức cảm ơn cô. Bây giờ tôi mới có thời gian, cảm ơn cô đã cứu tôi hôm nay.”
Trì Anh chợt khựng lại, linh cảm chuyện không đơn giản như vậy.
“Cũng không có gì ngạc nhiên khi anh Cố đưa cô vào đội.” Tống Thi cười nói: “Người sở hữu năng lực xuất chúng như cô, nếu tôi là đội trưởng, chắc chắn sẽ không do dự mà mời cô. Dù sao, anh Cố luôn rất coi trọng chúng tôi, có thêm cô ở đây nữa thì sẽ đảm bảo an toàn cho các thành viên khác. Một vũ khí hữu ích như này, ai lại muốn để tuột mất khỏi tay mình cơ chứ?”
Trì Anh nheo mắt lại: “Ý cô là sao?”
“Không có gì, cô mau đi nghỉ đi. Một lần nữa cảm ơn cô vì đã cứu tôi hôm nay.”
【Chủ nhân, cô ta lại đang nói nhảm rồi.】
Trì Anh mím môi. Những lời Tống Thi vừa nói như thể ám chỉ rằng Cố Trì chỉ đơn giản là lợi dụng sức mạnh của cô nên mới cho phép cô gia nhập đội.
Trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác khó chịu. Cô vốn không nên quan tâm đến mục đích của Cố Trì, dù sao cô muốn gia nhập đội chỉ vì cần thu thập giá trị Thánh Mẫu, nên cũng không có quyền ý kiến.
【Cô ta cố ý đấy, cố ý gây chia rẽ!】
Trì Anh nhẹ nhàng cụp mắt.
“Nhưng mà những gì cô ta nói hình như cũng có lý mà.”
Hệ thống thở dài một hơi.
Hỏng bét rồi, không lẽ thật sự Tống Thi đã khiêu khích ký chủ của nó thành công rồi sao?
…
Trở về lều, Cố Trì chuẩn bị đi ngủ. Vừa cởi áo khoác ra, đột nhiên tiếng bước chân bên ngoài truyền tới.
Anh nắm chặt áo khoác, nheo mắt lại cẩn thận hỏi: “Ai đang ở ngoài?”
“Tôi…”
Cố Trì khựng lại, nhanh chóng mặc áo khoác vào và đi ra.
“Trì Anh? Sao cô lại tìm tôi vào giờ này…” Anh chưa kịp nói hết câu, thì đã bị sát khí u ám của Trì Anh trấn áp đến mức câm nín.
Giọng anh vô thức dịu lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tại sao lúc đầu anh đồng ý cho tôi gia nhập đội?”
Cố Trì hơi ngỡ ngàng.
“Sao tự dưng cô lại hỏi thế?”
Trì Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn anh.
“Phần lớn là vì tôi tin tưởng cô, cộng thêm năng lực của cô đủ để tự vệ.”
Trì Anh ngước mắt lên, sát khí u ám trong ánh mắt của cô ngay lập tức biến mất.
“À, vậy thì không có gì rồi.”
Cô vui vẻ vẫy tay, nói: “Tôi về đây, chúc ngủ ngon.”
Cố Trì vẫn bàng hoàng khó hiểu.
“À… Chúc ngủ ngon.”
Chỉ có hệ thống là âm thầm châm chọc.
Ký chủ của nó, thật dễ dỗ dành…