Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 40

Ngự Hồ Thành mà Cố Trì từng đề cập cách Tổng bộ ít nhất bốn ngàn kilomet, ban đầu dự kiến phải mất tận mười ngày mới có thể đến nơi.
Nhưng mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn vào ngày thứ tư sau khi rời khỏi Tổng bộ.
Lãnh đạo tối cao của Liên minh Nhân loại đã gọi điện cho họ, yêu cầu Cố Trì và mọi người phải khẩn trương lên đường tới khu an toàn số 23.
“Dù thế nào đi nữa, xin hãy cố gắng đến nơi càng sớm càng tốt. Nếu các cô các cậu có thể làm rõ nguyên nhân mất tích của những dị năng giả, chắc chắn sẽ có phần thưởng hậu hĩnh khi trở về Tổng bộ.”
Lãnh đạo tối cao trực tiếp giao nhiệm vụ cho toàn đội thăm dò, nói chính xác hơn thì, đây không phải là giao nhiệm vụ mà là thúc giục tiến độ… Điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Cố Trì không cần hỏi thêm cũng biết vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Trong một tháng qua, để làm rõ bí mật về sự biến mất của các dị năng giả ở Ngự Hồ Thành, Liên minh đã cử không ít đội thăm dò do các dị năng giả thành lập tới khu vực lân cận.
Nhưng giờ đây…
Có lẽ không có một ai trong số họ trở về.
Dị năng giả vốn là những người hiếm có trong vạn người, một khi mất đi số lượng nhiều như vậy, chính là tổn thất rất lớn đối với Liên minh. Thêm vào đó, hiện tại thiết bị dò tìm thủ lĩnh zombie vừa mới được phát minh, cần thiết phải có các dị năng giả dẫn đầu trong thời điểm quan trọng này… Nhưng lại xảy ra những chuyện như thế.
Trong khi đó, Tống Thi sau khi nghe được âm thanh từ thiết bị liên lạc thì tâm tư bỗng chốc lay động.
Phần thưởng mà Tổng bộ dành cho những người lập công lớn đã từng thu hút biết bao nhiêu dị năng giả.
Huống chi, lời hứa này lại thốt ra từ chính miệng của lãnh đạo tối cao Liên minh, quả thực không hề tầm thường.
Phần thưởng cuối cùng thậm chí có thể hơn chức danh “Chỉ huy cao cấp” của Cố Trì lần trước.
Chức vụ chỉ huy của Cố Trì chính là thành quả sau nhiều lần lập công lớn, được Tổng bộ đặc cách phong tặng.
Cô ta cũng chính là người đã biết đến Cố Trì vào ngày anh được phong chức.
Nhưng kể từ khi gia nhập đội thám hiểm cho đến nay, cô chưa từng được phong tặng bất kỳ chức vụ nào, ngay cả Mục Vũ, người có cấp độ dị năng thấp hơn cô, cũng đã được đặc cách phong làm trung úy thực thi song dị năng. 
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc cô chỉ là một dị năng giả biết trị liệu.
Tống Thi khẽ cúi đầu.
Nếu như trong nhiệm vụ lần này cô thể hiện xuất sắc, thì không cần phải nói, không chỉ Cố Trì mà tất cả những người sở hữu chức vụ tối cao trong Tổng bộ sẽ phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Đến lúc đó, Trì Anh sẽ trở thành một dị năng giả bình thường, thì là cái thá gì trong mắt mọi người chứ?
Ngón tay cô đặt trên đùi hơi siết chặt.
Dù có mạo hiểm, cô cũng nhất định phải thử một lần bằng được!

Họ thậm chí còn tiết kiệm cả thời gian ngủ, Cố Trì, Lục Vân Phi, Lâm Huân và Mục Vũ bốn người thay phiên nhau lái xe, cuối cùng vào ngày thứ bảy đã đến được địa điểm mà Tổng bộ chỉ định.
“Đội trưởng, nơi này thời tiết lạnh lắm.” Lục Vân Phi rụt cổ lại.
“Miền Bắc vốn đã lạnh, cậu mau thay áo ấm đã mang theo đi.”
Cố Trì nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Trì Anh dường như vẫn còn mơ màng, liền tiến lên vỗ nhẹ vào mũ của cô.
“Trì Anh, cô cũng đi thay đồ đi.”
Trì Anh siết chặt tay đang để trong túi áo, nắm chặt mặt dây chuyền có linh thạch đen đỏ trong lòng bàn tay.
Cô hơi cau mày lo lắng, thở dài.
Điều khiến cô bồn chồn không phải vì dây chuyền không gian linh tuyền này, mà là Vân Linh đang trốn trong đó.
Dù rằng kể từ khi cô phát hiện ra sự hiện diện của sợi dây chuyền trong mũ, Vân Linh vẫn chưa xuất hiện. Nhưng cô biết rõ, chắc chắn cô ấy đang ẩn nấp trong không gian này.
Quan trọng hơn là, cô hoàn toàn không thể tiết lộ cho ai biết!
Bởi chẳng ai tin rằng trên thế giới này thực sự có tồn tại linh thể không gian!
【Kịch bản đã hoàn toàn lệch hướng.】Hệ thống cũng cảm thấy đau đầu.
Vừa xuất hiện, Trì Anh đã theo phản xạ nhìn liếc qua số điểm – 1.970.000 điểm.
Sắp cán tới mốc 2 triệu rồi.
Cô cảm thấy yên lòng một chút. Khi mọi chuyện ở đây được giải quyết xong, cô có thể quay về Tổng bộ để nộp lọ thuốc đó.
Một khi thành phần của loại thuốc kháng lại virus zombie được phân tích ra, thì ngay cả người bình thường cũng có thể cầm vũ khí chiến đấu với bọn chúng.
Toàn thân Trì Anh bỗng rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn về khu vực hoang vu hẻo lánh ở phía Bắc. 
Không biết tại sao, nơi đây khiến cô cảm nhận được một nỗi rùng rợn vô hình.
Bỏ qua sự khó chịu trong lòng, cô đeo chiếc vòng quanh cổ, rồi quay người bước vào xe để thay quần áo.
Sự việc gấp gáp, toàn đội gần như không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức xuất phát để điều tra về Ngự Hồ Thành - một thành phố hoang tàn.
Cố Trì nhìn vào màn hình định vị.
“Trước đây nơi này từng có một phân bộ của Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại. Sáu tháng trước, do số lượng zombie quá nhiều, các nhà nghiên cứu phải đối mặt với mối nguy hiểm rất lớn, khiến họ buộc phải đóng cửa viện.”
Trì Anh ngẩng đầu lên.
Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại, là Viện Nghiên cứu đối lập với Viện Nghiên cứu zombie. Đây là địa điểm mà Diệp Vô Hàn vốn thuộc về.
Vừa đặt chân vào thành phố này, Trì Anh cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác khó chịu mà mình đã trải qua bắt nguồn từ đâu.
“Trời ơi!” Lục Vân Phi kêu lên khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Tống Thi theo phản xạ đưa tay che miệng và mũi, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn đang trào ngược lên cổ họng.
Nơi này… Thật sự quá kinh khủng. 
Thậm chí đến Cố Trì cũng phải nhíu mày lại.
Thông tin từ Tổng bộ cho biết số lượng zombie rất lớn, nhưng anh cũng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Nói đúng hơn là cả thành phố bỏ hoang không có nổi một bóng người, nơi đây giống như bãi tha ma chất đống xác.
Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, thịt thối rữa màu xám xanh cùng với máu đen đã oxy hóa dính chặt với nhau, không để lại chút khoảng trống nào để di chuyển trên mặt đường.
Số lượng xác chết quá nhiều, không chỉ phủ kín mặt đường mà còn chồng chất lên nhau từng lớp một. Những khối thịt đứt lìa vụn vặt bị chất đống một cách tùy tiện, giống như một lò mổ chưa được cơ giới hóa từ nhiều năm trước.
Hầu như không tìm thấy nơi nào có thể đặt chân.
“Đi tìm đường khác.” Cố Trì nhăn mặt ra lệnh.
Lục Vân Phi bịt mũi lại, nói: “Đội trưởng, thực ra cũng không cần đâu, nếu bước qua những thứ này tôi vẫn có thể chịu được.”
“Tôi không phải sợ các cậu không chịu được.” Cố Trì bước sang một bên tìm kiếm lối đi mới: “Tôi chỉ sợ có zombie ở đây, nếu bọn chúng trà trộn trong những thi thể này, chúng ta sẽ khó mà phòng bị.”
Lục Vân Phi chợt hiểu ra.
“Cậu nói cũng có lý.”
“Mục Vũ, Lâm Huân, và Trì Anh, mấy người vào thành một nhóm. Tống Thi, Vân Phi, hai người đi theo tôi.” 
Lục Vân Phi ngạc nhiên, hỏi: “Lần này là ba người à?”
“Đúng vậy, vì chúng ta hoàn toàn không biết nhiệm vụ này đang ẩn giấu mối nguy hiểm gì.” Cố Trì trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi và Trì Anh đều có khả năng đối phó với những mối nguy hiểm tiềm ẩn, tốt hơn là nên chia thành hai nhóm, mỗi nhóm có tôi và cô ấy để bảo đảm an toàn cho những người khác. Đây là phương án an toàn nhất.”
“Trong khi hành động, mọi người nhớ tránh xa những đống xác zombie ra. Gặp phải tình huống nào mọi người hãy lập tức báo cáo cho tôi, tuyệt đối không được liều lĩnh, càng không được tự ý hành động.”
“Đã rõ!”
Trong quá trình điều tra, Lục Vân Phi phát hiện ra rằng Tống Thi dường như tích cực hơn nhiều so với những lần tham gia nhiệm vụ trước kia. Mỗi khi có điều gì đó đáng ngờ, cô đều là người đầu tiên chạy đến xem.
Anh không khỏi cảm thấy thắc mắc.
Có phải là vì trong đội có Cố Trì ở đây không?
Tuy nhiên, mãi cho đến khi trời tối, họ vẫn không tìm thấy điều gì bất thường.
Ngự Hồ Thành rất lớn, mặt đất lại toàn xác, nên rất khó để di chuyển. Cứ tiếp tục giữ tốc độ này, dù có tìm thêm mười ngày hay nửa tháng nữa cũng trở nên vô ích.
“Đội trưởng.” Thấy Cố Trì đi tới, Lục Vân Phi lắc đầu, ra hiệu không có bất kỳ manh mối nào hữu ích.
“Tôi hiểu rồi.” Cố Trì cụp mắt: “Cậu bảo mọi người tập hợp tại vị trí ban đầu.”
“Rõ.”
Lục Vân Phi dùng thiết bị liên lạc thông báo cho Trì Anh và những người khác, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
“Tống Thi, chúng ta về thôi.”
“Ừm, tôi tới liền.” Tống Thi có chút thất vọng.
Nơi này rốt cuộc rộng lớn đến mức nào? Cô ta sẽ phải chờ đến bao giờ mới tìm được manh mối?
“Á!” 
Đúng lúc chuẩn bị rời đi, Tống Thi bỗng nhiên dừng lại.
Hình như có tiếng người nói?
Cô há miệng định gọi Lục Vân Phi ở phía trước, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Tống Thi nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh nhưng không bắt gặp cái gì.
“Tống Thi?” Thấy cô vẫn không động đậy, Lục Vân Phi cảm thấy kỳ lạ: “Có chuyện gì vậy? Cô có phát hiện ra được gì không?”
“Không… Không có.” Tống Thi cắn môi. Nếu nói cho Lục Vân Phi về tình huống vừa rồi, liệu anh ta có thông báo cho những người khác rằng chính cô đã phát hiện ra manh mối không?
Sự cám dỗ từ phần thưởng của Tổng bộ quá lớn, ngay cả Lục Vân Phi, cũng khiến cô không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hơn nữa, cô cũng không phát hiện được gì, nên không nói ra cũng chẳng ảnh hưởng.
Vì vậy, cô giả vờ như không biết, bèn im lặng.
Âm thầm ghi nhớ vị trí phát ra âm thanh đó trong đầu, Tống Thi nhanh chóng nhấc chân bước theo sau Cố Trì và Lục Vân Phi.
———–
Tác giả có lời muốn nói:
Thời gian đếm ngược đã bắt đầu…

Bình Luận (0)
Comment