Lần này đến Ngự Hồ Thành chỉ có Trì Anh và Lục Vân Phi. Lâm Huân không đi theo vì cần đợi người từ Tổng bộ đến.
Ban đầu, Trì Anh định đi một mình, nhưng Lục Vân Phi nói rằng dù chỉ đứng sau cô, nắm rõ vị trí cụ thể để tiện cho Tổng bộ hành động cũng tốt, nên cô không cản.
Hơn nữa, xét về thời gian hoạt động trong đội, Lục Vân Phi dĩ nhiên dày dạn kinh nghiệm hơn cô nhiều.
“Nhưng âm thanh đó chắc cũng không lớn lắm? Ngự Hồ Thành rộng lớn như vậy, chúng ta chỉ dựa vào âm thanh để tìm kiếm, nghe có vẻ hơi bất khả thi.”
“Tôi có chút ấn tượng về phương hướng phát ra âm thanh đó khi ở trên cao trước đây, nó nằm tại phía Tây Trung tâm Ngự Hồ Thành. Dù vị trí cụ thể không rõ, nhưng trong ngày hôm nay, chúng ta nhất định sẽ tìm ra nó!”
Lục Vân Phi ngạc nhiên: “Cô chắc chắn như vậy sao?”
Trì Anh gật đầu.
Chưa kể, đôi tai của cô vẫn rất nhạy bén.
Cô quay người lại, nghiêm túc nói với Lục Vân Phi: “Anh nhớ giữ khoảng cách với tôi đấy nhé.”
Lục Vân Phi ngớ người một chút, rồi cười đáp: “Tôi biết, sẽ đứng cách cô ba trăm mét.”
Anh cảm thấy hơi bất lực. Giờ đây, anh và Lâm Huân, hai đấng nam tử hán khỏe mạnh, lại chỉ có thể núp ở những nơi an toàn nhất, còn người xông pha lại là một cô gái với vẻ bề ngoài mềm yếu.
…
Khi đến phía Tây của Ngự Hồ Thành, lần này Trì Anh không dùng dị năng để tìm kiếm từ trên cao, mà cũng như Lục Vân Phi, cô quyết định đi tìm dưới mặt đất.
Đi bộ cả nửa ngày, cuối cùng cô cũng nghe ngóng được chút âm thanh yếu ớt phát ra.
Trì Anh phấn khởi.
Gần ngay đây rồi.
Cô dựa vào phương hướng âm thanh để tìm đường, dừng lại khi đến gần điểm đích.
Nhìn xung quanh một vòng, Trì Anh nhíu mày.
Rõ ràng ở đây, nhưng lại cảm giác âm thanh như phát ra từ bốn phương tám hướng. Cơ mà xung quanh thì không thấy bất kỳ tòa nhà nào có thể phát ra loại âm thanh này.
Đột nhiên, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những đống xác zombie trên mặt đất, suy nghĩ.
Không có ở xung quanh, vậy… Ở dưới đất thì sao?
Cô nhảy lên cao, giơ tay sử dụng dị năng hệ Hỏa.
Ngọn lửa bùng cháy lao thẳng xuống đống zombie chồng chất, nhanh chóng thiêu rụi chúng. Khói bốc lên, Trì Anh lập tức lộn người trốn vào trong một tòa nhà gần đó.
Khi đống xác dưới kia biến thành tro bụi, Trì Anh mới từ trong phòng thò đầu ra.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy địa điểm bị đống xác che khuất.
Đó là một bãi đậu xe ngầm, nhưng lối vào đã bị chặn kín, các biển chỉ dẫn cũng đã bị tháo dỡ hết. Cửa ra vào dành cho xe cộ hiện giờ bị một lớp bảo vệ bằng chất liệu kim loại không rõ kiên cố chặn lại.
Trì Anh nghiêng đầu.
Cô cảm thấy nơi này rất quen thuộc…
【Đúng vậy, cách xây dựng của nó giống với cơ sở thí nghiệm số 36 mà ngài đã gặp trước đó.】
Đôi mắt Trì Anh sáng lên.
Đúng rồi! Cơ sở thí nghiệm số 36 cũng nằm trong một bãi đậu xe, dùng nó làm nơi ẩn náu.
Có nghĩa là, bên dưới này có thể có một phòng thí nghiệm ngầm giống như cơ sở số 36?
【Thí nghiệm… Nhưng người trong phòng thí nghiệm muốn bắt Cố Trì làm gì nhỉ?】
Trì Anh chợt nhận ra: Cô nhớ trên đường đến Ngự Hồ Thành, Cố Trì đã từng nói rằng trước đây Ngự Hồ Thành có một phân bộ của Viện Nghiên cứu Dị năng Nhân loại. Do số lượng zombie quá nhiều, phân bộ đó đã buộc phải đóng cửa để đảm bảo an toàn cách đây nửa năm.
Cô nghi ngờ: Có phải đây chính là phân bộ mà anh ấy nhắc đến không?
【Xác suất rất cao.】
Trì Anh nhíu mày: Nhưng nó không phải đã bị đóng cửa rồi ư, sao bây giờ vẫn còn hoạt động?
Khi đống xác zombie nằm chồng chất che phủ lớp kim loại bị thiêu thành tro, âm thanh máy móc vận hành càng trở nên rõ ràng.
【Trong sách không có đề cập đến, nên tôi cũng không rõ.】
Trì Anh thở dài: Đáng lẽ tôi không nên kỳ vọng nhiều vào cậu.
【…】
Cô không vội hành động, mà trước tiên lấy thiết bị liên lạc ra, báo cáo với Lục Vân Phi, người đang quan sát tình hình xung quanh.
“Tôi đã tìm thấy vị trí rồi.” Cô nói nhỏ: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người đừng lại gần tôi.”
Đây là điều mà bọn họ đã thống nhất trước đó.
“Được. Cô nhất định phải cẩn thận đấy.” Lục Vân Phi nhìn cô từ xa, môi mím chặt dặn dò.
Anh hít một hơi. Kế hoạch đã được thỏa thuận rõ ràng, bất kể chuyện gì xảy ra, anh không thể hành động bồng bột.
…
Sau khi cúp máy, Trì Anh mới nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để mở cái “Nắp” này.
Cô thử dùng chân đạp vào.
Ừm… Rất cứng và dày.
【Thử xem có thể dùng gió cắt đứt không.】
Trì Anh gật đầu.
Cũng có lý.
Hàng trăm lưỡi gió rơi xuống lớp kim loại, chỉ để lại một vài vết xước nông nông, gần như không hề hấn.
Trì Anh: “…”
Cô quyết định sử dụng dị năng hệ Thổ, di chuyển những khối đất dày nặng vài tấn từ xung quanh, từng tiếng “Bịch bịch bịch” phát ra khi rơi xuống cái nắp.
Âm thanh quá lớn, cô phải lấy tay vừa bịt tai, vừa tiếp tục “Bịch bịch bịch” đập xuống.
Trong khoảnh khắc này, ở dưới lòng đất, người đàn ông cũng đang phải chịu đựng sự tra tấn từ tiếng ồn giống như cô, che tai, vội vàng ra lệnh cho người bên cạnh mở màn hình hiển thị trước mặt.
Màn hình chỉ hiện ra nửa thân người ngồi trên xe lăn, không thể thấy mặt.
Người đàn ông lo lắng nói: “Giáo sư! Có người ở trên phát hiện ra lối vào bí mật của chúng ta!”
“Tôi biết rồi.” Người được gọi là giáo sư, là một lão già, bình tĩnh đáp, giọng điệu tràn đầy tự tin như thể đã lường trước: “Ha ha ha, yên tâm đi, cô ta không thể mở được đâu.”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra có điều gì đó không ổn.
“… Giáo sư, ông có cảm thấy, phòng thí nghiệm hình như đang nóng lên không?”
“Ai lại cả gan dám chỉnh nhiệt độ máy điều hòa vậy?”
“Giáo sư…”
Người đàn ông cẩn thận nói: “Hình như hơi nóng phát ra từ phía lối vào.”
Bên ngoài cánh cửa kim loại, Trì Anh đang sốt ruột dùng dị năng hệ Hỏa để nướng cái cửa lớn lì lợm này.
Hệ thống tiết lộ rằng, kim loại dẫn nhiệt rất tốt.
Nhưng chờ mãi, cũng chẳng thấy có phản ứng gì, Trì Anh nhíu mày hỏi: Hình như cách này không tốt như cậu nói nhỉ?
【Xì, không phải chứ. Liệu bọn chúng có dùng cách nào đó để làm giảm nhiệt độ không?】
Trì Anh nín thở, tức giận dùng năng lực đất, ép chặt toàn bộ đất đai trong vòng vài trăm mét lại với nhau.
Mặc dù những bức tường đồng sắt thép của căn cứ không thể cắt hay đập vỡ, nhưng chắc chắn nó chẳng chống lại được áp lực của áp suất lớn. Dù không hỏng nhưng kiểu gì cũng sẽ bị méo mó biến dạng.
Cứ chờ mà xem, khi căn cứ này bị nén lại thành một khối, những con sâu dưới lòng đất đó, liệu có còn đủ kiên nhẫn để trốn chui trốn lủi nữa không.
Cuối cùng, người đàn ông cũng gọi được người tới trang bị hệ thống làm lạnh cho cánh cửa kim loại, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Người đàn ông trong màn hình lạnh lùng cười khẩy: “Tôi đã nói rồi, hệ thống phòng thủ của phòng thí nghiệm là hoàn hảo nhất…”
Bùm!
Căn cứ thí nghiệm của họ đột ngột rung chuyển, người đàn ông suýt nữa không giữ được thăng bằng.
Chiếc xe lăn trong màn hình đối diện cũng bị rung lắc dữ dội.
“Giáo sư!”
Bị… Bị sao thế này?
“… Hừ, cậu sợ cái gì. Như muỗi đốt inox thôi, căn cứ không thể sập được đâu.” Giọng nói khàn khàn của vị giáo sư mang theo một chút tức giận lẫn tự ái vì người đàn ông kia đã nghi ngờ tâm huyết của ông trong việc xây dựng căn cứ.
Bùm! Bùm! Bùm!
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lên.
Hả, trần nhà đã sập rồi.
Căn cứ… Căn cứ sẽ không sao thật chứ?
Người đàn ông vô thức hỏi vị giáo sư qua màn hình, nhưng phát hiện ra trong không gian trống rỗng, một tấm sắt lớn vừa rơi xuống, vị trí rơi chính xác vừa sát bên cạnh chiếc xe lăn, suýt chút nữa đã chẻ giáo sư kính mến của hắn làm đôi.
Người đàn ông mặt mày tái mét: “…”
Thật sự là muỗi đốt inox sao?
“… Đi! Cậu mau đi gọi cô ta, “Tống Thi”(*) gì gì đó! Bảo con thú điên đứng ngoài cửa mau dừng lại ngay!” Giọng nói trong màn hình gấp gáp hét toáng lên, lắp bắp lo lắng tột độ.
(*) “Tống Thi”: khi Tống Thi được cho vào ngoặc kép ám chỉ con zombie ký sinh trên người Tống Thi.
“Rõ, rõ!”