Mạt Thế: Nhân Vật Phản Diện Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Chương 47

Trì Anh chưa kịp ngắm nghía cách bài trí của căn cứ thí nghiệm này đã bị dẫn xuống tận đáy của căn cứ.
Bên được phân chia thành từng ô nhỏ, mỗi ô chỉ có một cái cửa sổ bé tẹo để đưa nước và thức ăn. Trông có vẻ giống nơi biệt giam những tội phạm nguy hiểm.
Dĩ nhiên, cô đoán rằng hầu hết những người bị giam ở đây đều là những dị năng giả đã mất tích.
Hai tay cô bị còng ra sau lưng, người đàn ông đeo kính đi theo sau, giữ khoảng cách nhất định.
Cô nhìn quanh, hỏi: “Cố Trì và Mục Vũ ở phòng nào vậy?”
Người đàn ông đeo kính giật giật khóe miệng.
“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao?”
“Không.” Trì Anh thoáng có chút thất vọng: “Hừ.”
Người đàn ông: “…”
“Vậy hiện tại hai người bọn họ có ổn không?”
“Không ổn. Nhất là cậu đội trưởng yêu quý của cô.”
“Tôi nói thật cho cô biết, vết thương trên cổ cô dù lành lại cũng chẳng có ích gì đâu. Cái cô em Tống Thi đó, sớm đã biến thành zombie rồi, cô ta cào trúng cô, cô nghĩ kết cục của mình sẽ thế nào?”
Vẻ mặt Trì Anh hơi kinh ngạc.
“Đừng lo lắng, cô cũng sắp tới lúc rồi. Vì vậy, cô đừng nghĩ đến việc thoát khỏi đây, cứu người lại càng không thể.”
Hắn tìm một phòng giam trống, thuận miệng ra lệnh: “Đây, cô vào trong đi.”
Trì Anh bặm môi: “… Anh có thể đổi chỗ khác cho tôi được không? Tôi muốn ở cùng Cố Trì.”
Cố Trì hiểu nơi này hơn cô, có anh ta đưa ra ý kiến, cô sẽ yên tâm hơn nhiều.
“Cô nghĩ đây là khách sạn à? Đổi chỗ để mấy người bàn bạc kế hoạch chạy trốn, cô nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức đó sao? Dĩ nhiên, căn cứ của giáo sư có hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt, cho dù mấy người có bàn kế hoạch, cũng tuyệt đối không có khả năng thoát ra.”
Trì Anh: “…”
Cô im lặng một lúc, vẫn muốn cố gắng thêm một lần.
Cô bất ngờ nói: “Thực ra tôi muốn, trước khi tôi chết có thể gặp chồng tôi một lần.”
“…”
“Thế à?” Người đàn ông đeo kính phấn khởi đáp: “Vậy thì càng không thể được.”
Tự tay phá hủy những mối quan hệ yêu thương gắn bó chắc chắn là việc khiến hắn cảm thấy thú vị thứ hai trên đời.
Thú vui tiêu khiển mà hắn thích nhất chính là tiêu diệt những con người tự phụ đó.
Trì Anh thầm xác nhận rằng gã đàn ông bên cạnh đích thị là một kẻ b.iế.n th.á.i có tam quan lệch lạc.
“KHÔNG.”
Cô thử một lần nữa.
Trong đầu người đàn ông dường như lóe lên một suy nghĩ, hắn bỗng nhếch mép cười một cách ghê rợn: “Tôi đã đổi ý rồi.”
So với việc không thể gặp nhau, tận mắt chứng kiến người yêu của mình dần biến thành zombie nghe có vẻ thú vị hơn…
“Vào đi.”
Trì Anh bước vào phòng giam, vừa nhìn thấy Cố Trì dựa vào góc tường. Môi anh tái nhợt, trên cổ, thái dương, có những vết đỏ mà cô từng thấy. Gần vị trí xương đòn, còn in hằn hai vết thương rất sâu, trông vô cùng thảm hại.
Nhìn những vết thương đó, lòng cô bỗng thắt lại.
Cố Trì thấy cô, vô ý thức muốn đứng dậy, nhưng tay chống xuống đất lại không thể nào nhấc nổi, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã bị rút cạn.
“Ha ha ha ha.” Người đàn ông đeo kính cười một cách quái dị: “Cặp vợ chồng tình thương mến thương hãy nói chuyện với nhau cho đàng hoàng, nếu không qua vài ngày nữa, chỉ có thể nói chuyện với zombie mà thôi.”
Cố Trì ngẩng mắt, có chút mơ hồ.
“Cặp vợ chồng” nào? Hắn nói linh tinh cái gì thế?
BANG!
Trì Anh mặt mày không biến sắc mà đóng sầm cửa phòng giam lại, cắt đứt âm thanh chói tai của gã đàn ông đeo kính.
Người đàn ông đứng ở bên ngoài: “…”
Hắn tức giận ra lệnh: “Mang vài cái khóa vào đây!”

“Người tên Tôn Thời đó nói gì?”
“À, thì ra hắn tên Tôn Thời…” Trì Anh đáp lại, nhưng không trả lời câu hỏi của anh.
Cô nhìn Cố Trì: “Dị năng của anh đâu? Tôi không… Không cảm nhận được nó nữa.”
“Ừ, tối qua tôi dùng hết dị năng rồi.”
“Bọn chúng có một loại thiết bị kỳ quái, có thể hút cạn năng lượng của dị năng giả.” Cố Trì khẽ ho một tiếng: “Cái thiết bị đó cũng không hẳn là kỳ quái, trước đây có người ở Tổng bộ đã chế tạo ra. Nhưng vì sợ bị dùng vào việc phi pháp, nên đã vứt bỏ.”
“Âm thanh mà tôi nghe được, chắc chắn là âm thanh của cái máy đó.”
“Vậy nên anh bị bọn họ bắt đi? Bị cái máy đó…”
“Ừ.”
“Bây giờ dị năng của anh còn phục hồi được không?” Trì Anh bặm môi.
Cô đã nghe nói, dị năng cạn kiệt khác với hao tổn, rất khó để phục hồi.
“E rằng không thể phục hồi được nữa.”
Ánh mắt Trì Anh cụp xuống.
Biết Cố Trì đang khó cử động, cô liền chủ động tiến lại gần, mở lời hỏi về hai vết thương mà cô đã quan sát ngay từ lúc mới bước vào phòng.
“Vết thương dưới cổ anh là sao vậy?”
“Chuyện đó để sau rồi nói. Trước tiên tôi muốn kể cho cô nghe những gì đã xảy ra từ tối qua đến giờ.” Cố Trì nghiêm giọng nói: “Bọn chúng đang sử dụng các dị năng giả như một vật thí nghiệm, hình như việc này có liên quan đến đám thủ lĩnh.”
“Hôm qua chắc hẳn cả đội cũng nghe về chuyện của Tống Thi.” Anh nhíu mày: “Xác suất cô ta biến thành thủ lĩnh zombie là rất thấp, nhưng cái tôi đang thắc mắc, tại sao lại là cô ta?”
“Và vào đêm qua, thiết bị phát hiện ra thủ lĩnh zombie đột nhiên xảy ra hiện tượng rất kỳ quái.”
Trì Anh hỏi: “Xảy ra hiện tượng gì?”
“… Màn hình ảo hiển thị, trong căn cứ thí nghiệm này, ít nhất có hơn trăm thủ lĩnh zombie.”
Trì Anh trợn mắt.
“Vì vậy tôi mới nghi ngờ, liệu bọn chúng có đang thực hiện nghiên cứu liên quan đến thủ lĩnh zombie hay không. Cái tên Tôn Thời, tôi đã từng nghe nói, là một kẻ tâm thần phân liệt phản loài người, và hắn có vốn hiểu biết uyên bác trong nghiên cứu sinh học.”
“Người có thể khiến hắn sẵn lòng phục tùng, chắc chắn cũng là kẻ đáng gờm.”
Trì Anh nhất thời rơi vào trầm tư.
“Trì Anh, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Nếu tình thế diễn ra cực đoan nhất, xin cô hãy phá hủy toàn bộ căn cứ này.”
Dù phải hy sinh tất cả các dị năng giả ở đây, bao gồm cả anh.
Trì Anh ngạc nhiên.
Cố Trì mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi: “Tôi biết, cô thừa sức làm được điều đó.”
Trì Anh cúi đầu, không trả lời anh, mà tiếp tục hỏi: “Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết vết thương này của anh từ đâu mà có được không?”
“Bị zombie cào.”
Trì Anh thầm nghĩ: Quả nhiên.
Cố Trì nở một nụ cười dịu dàng: “E rằng không lâu nữa, tôi cũng sẽ biến thành zombie.”
“Hiện tại Mục Vũ vẫn an toàn, và đám người đó chỉ đang tiến hành thí nghiệm trên các dị năng giả cấp năm trở lên, bọn chúng không coi trọng dị năng giả cấp bốn đâu.”
Trì Anh bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cô vô cùng biết ơn vì những ngày qua đã cố gắng làm nhiệm vụ tích lũy đủ hai triệu điểm.
【May mà ký chủ sớm đã mở khóa thuốc kháng zombie.】 Giọng điệu của hệ thống có chút vui mừng.
Trì Anh cũng giống như nó, trong lòng thầm cảm ơn trời đất: Đúng vậy.
【Một chai đủ dùng cho rất nhiều người, ký chủ xin hãy xem thử hướng dẫn sử dụng.】
Nghe vậy, Trì Anh vội vàng vào không gian đổi lấy chai thuốc màu xanh lá, sau đó theo hướng dẫn sử dụng liều lượng, đổi một ống nghiệm, rồi đổ dung dịch xanh vào trong.
Cô nắm chặt ống nghiệm chứa thuốc giải trong tay, rồi quỳ xuống trước mặt Cố Trì.
Cô mở miệng, do dự không biết phải nói thế nào để khiến Cố Trì ngoan ngoãn uống hết ống thuốc trông có vẻ đáng ngờ này.
“Trì Anh…” Cố Trì đột ngột mở lời trước.
Mặc dù hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp, nhưng nếu cứ tiếp tục giữ im lặng, e rằng sau này anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa.
Trì Anh nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Cô muốn đưa tay bịt miệng Cố Trì lại.
Cứu tôi… Tốt nhất anh đừng nên nói gì vào lúc này!
Cố Trì nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi thích em.”
【Ôi chao.】Hệ thống hào hứng như đang ăn bắp rang.
Trì Anh giật mình, tay run lên. Cô hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nâng mí mắt, ra lệnh: “Mở miệng ra!”
Cố Trì ngẩn người.
Giọng anh quá nhỏ, hay là chưa nói rõ?
“Tôi… Tôi nói là tôi thích em.” Anh lặp lại một lần nữa.
“Tôi bảo anh mở miệng ra!”
Cố Trì: “…”
Trì Anh đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Cố Trì khiến anh mơ màng há miệng.
Cô dứt khoát bơm hết thuốc trong ống nghiệm vào họng anh.
“Xong rồi.”
Cố Trì cố gắng thử thêm một lần nữa: “Tôi vừa nói…”
Anh vẫn muốn lặp lại, nhưng đột nhiên thấy đôi tai đỏ ửng lập lờ dưới những lọn tóc mềm mại của Trì Anh.
Anh im lặng nuốt lời nói xuống cổ họng, không tiếp tục thổ lộ.
“… Tôi nghe thấy rồi.” Trì Anh không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Hai bàn tay bên hông của Cố Trì nắm chặt lại.
“Chai thuốc vừa rồi là thứ xuất hiện trong không gian của tôi vào mấy ngày trước, có thể chữa được nếu bị nhiễm virus zombie. Uống nó xong, anh sẽ không bị sao cả.” 
Cố Trì hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ lời cô.
“Vì vậy, nếu có gì muốn nói, anh có thể từ từ nói ra.”
Trì Anh trong lòng hồi hộp.

Không cần vội, phải để cô suy nghĩ dần dần.  
Bình Luận (0)
Comment