“Cô muốn tôi gọi cô là gì?” Tôn Thời tiến đến trước mặt Trì Anh: “Chỉ là gọi tạm thôi, tôi cũng không quan tâm lắm.”
Tôn Thời hất cằm lên, ra hiệu cho những người đứng bên cạnh đưa Trì Anh lên giường thí nghiệm.
Khoảnh khắc này, khi cô nằm cạnh những dị năng giả khác… Điều duy nhất cô cảm thấy khác biệt là, những người còn lại gần như không còn ý thức.
Bị trói chặt trên giường thí nghiệm, cả tay lẫn chân đều bị còng kim loại cứng đơ. Trì Anh thử giơ tay lên, nhận ra rất khó để cử động.
Hai người từ dưới giường kéo ra hàng chục dây ống dài, mỗi cái đều có một vòng kim loại đường kính chưa đến một centimet, dính chặt vào thái dương, cổ và xương đòn của Trì Anh.
Bấy giờ cô mới thực sự hiểu những vết đỏ in hằn trên xác chết mà cô thấy ở Ngự Hồ Thành rốt cuộc đến từ đâu.
“Bắt đầu đi.” Tôn Thời ra lệnh một cách lãnh đạm.
Âm thanh ồn ào của máy móc bất ngờ vang lên, khiến cô hơi đau đầu.
Trì Anh chỉ cảm thấy da thịt nơi dính kim loại bị hút nhẹ, năng lượng dị năng trong cơ thể như đang chảy về phía những vòng tròn đó.
Cô không biết nguyên lý hoạt động của cái máy là gì, trong lòng lẩm bẩm.
Đột nhiên một giọng nói từ chiếc máy ầm ĩ truyền tới: “Hiện tại dung tích còn lại của kho chứa năng lượng dị năng: 60%, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 4000 dị năng giả cấp 5, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 500 dị năng giả cấp 6, dự kiến có thể tiếp nhận năng lượng dị năng của 60 dị năng giả cấp 7.”
“Các cấp độ còn lại: không thể đánh giá.”
Trì Anh tự hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
【Nghe có vẻ như bên trong cái máy lớn đó có một kho chứa chuyên biệt để lưu trữ năng lượng dị năng, và dung tích còn lại được quy đổi thành số lượng các dị năng giả.】
Trì Anh thầm gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Tôn Thời nhìn đồng hồ, nói: “Khoảng ba phút nữa chúng ta sẽ dừng máy, nếu để thời gian quá lâu, sẽ làm vỡ “Kho chứa” trong cơ thể cô ta thì không tốt.”
【Ký chủ, ngài có thể chịu đựng được không?】
Trì Anh: Ừm, có vẻ như tôi chưa cảm nhận được gì.
Ba phút đã trôi qua.
Tôn Thời lạnh lùng lên tiếng: “Có lẽ có thể tắt rồi.”
“Giáo sư Tôn…”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
“Cái đó, đồng hồ hiển thị kho chứa vẫn còn năng lượng đang truyền vào.”
Tôn Thời nhướn mày: “Ô? Vậy thì tốc độ truyền tải thì sao, có giảm không?”
“Không giảm.”
Trên mặt Tôn Thời thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Có lẽ, người phụ nữ này cũng là một dị năng giả cấp 6 hoặc thậm chí cấp 7?
Hắn bỗng nhớ đến những động tĩnh mà Trì Anh đã gây ra lúc ngoài phòng thí nghiệm, vuốt cằm một cái.
Nếu có thể làm hỏng cơ sở thí nghiệm mà giáo sư Nhậm tự hào, thì việc có được dị năng hệ Thổ mạnh mẽ đến mức đạt cấp 7 hoặc cao hơn cũng không phải không thể.
Hắn nhìn Trì Anh, ánh mắt có chút b.iế.n th.ái.
Có thể dị năng của cô ấy còn vượt trội hơn cả Cố Trì… Nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhận được thông tin về người này, có lẽ, cô ấy mới chính là quân át chủ bài cuối cùng của Liên minh Nhân loại?
“Thật đáng tiếc…” Hắn hít một hơi.
Nếu biết trước, đã không để cái “Tống Thi” làm cô ấy bị thương. Một dị năng giả cao cấp như vậy, nếu được nuôi dưỡng thì thậm chí có thể vượt qua cấp 9, mạnh hơn tên Diệp Vô Hàn liên tục phải dùng năng lượng để miễn cưỡng đột phá lên cấp 9.
Hơn nữa, trông cô cũng không bảo thủ như Cố Trì, chỉ cần tẩy não nhiều một chút thì biết đâu lại đồng ý gia nhập cùng đội với hắn.
Tôn Thời tiếc nuối lắc đầu.
Bây giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Mười phút sau.
“Giáo sư Tôn. Hình như tốc độ truyền tải vẫn không có dấu hiệu giảm…”
Tôn Thời lại nhíu mày.
Có vẻ như, người phụ nữ này thực sự là dị năng giả cấp 8.
“Mau thúc đẩy tốc độ truyền tải.”
Người điều khiển máy móc do dự một chút, nhưng vẫn quyết định hỏi: “Nhưng liệu cô ta sẽ không gặp vấn đề gì chứ?”
Dị năng giả thông thường, với tốc độ như vậy sớm đã ngất xỉu rồi. Nếu tăng tốc nữa, có lẽ người phụ nữ này sẽ không giữ được mạng sống.
“Cứ tiếp tục.” Tôn Thời lạnh lùng đáp.
“Vâng, vâng.” Người đó không dám nói thêm.
Cố Trì ngẩng đầu nhìn Trì Anh, các ngón tay bị còng phía sau vì lo lắng mà vô thức co lại.
Chỉ có hệ thống lúc này tương đối bình tĩnh, nó hỏi:【... Bây giờ thì sao?】
Trì Anh: Vẫn không có cảm giác.
Ngoài việc phải dỗ dành Vân Linh luôn muốn lao ra giúp đỡ, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.
【Vậy thì tốt.】
Mười phút sau.
Tôn Thời nhăn mặt, ra lệnh với những người bên cạnh: “Mau đi kiểm tra máy móc đi.”
Thật vô lý, ngay cả tên Diệp Vô Hàn - Một dị năng giả cấp 9, đáng lẽ bây giờ cũng phải gần đạt tới vạch rồi.
“Vâng.”
“Tiểu Tôn, tình hình thế nào?” Thấy hắn chậm chạp chưa giải quyết xong, Nhậm Lệ lên tiếng hỏi.
“Giáo sư, không biết có phải máy móc gặp sự cố không, đã gần nửa tiếng rồi, dị năng của người tên Trì Anh này vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt.”
“Ý cậu nói máy móc của tôi gặp sự cố?” Nhậm Lệ híp mắt.
“Tôi không dám…” Tiểu Tôn lập tức đổ mồ hôi lạnh. Nhậm Lệ là người mà hắn thấy kiêu ngạo nhất và cũng tự phụ nhất, ghét cay ghét đắng kẻ nghi ngờ tài năng của ông ta.
“Có thể là do ai đó vụng về, thao tác sai.”
“Hừ, cậu lại đây, đẩy tôi qua xem.”
Tiểu Tôn theo lời đi lên, đến sau lưng Nhậm Lệ đẩy ông ta đến trước máy móc.
Nhậm Lệ nhìn qua một lượt, kiểm tra tình trạng hoạt động, khẳng định: “Máy móc không có vấn đề gì. Còn tình trạng cơ thể cô ta thì sao?”
Tiểu Tôn lập tức kiểm tra màn hình hiển thị liên quan đến Trì Anh: “Hiển thị tình trạng tốt, tâm trạng cũng ổn định.”
“Thật kỳ lạ, lẽ ra, dị năng giả cấp 8 cũng rất khó giữ được tình trạng ổn định đến giờ này.” Nhậm Lệ lại ngẩng đầu lên: “Tuy nhiên, kho chứa đã đầy đến 80%. Dù cô ta là dị năng giả cấp 9, cũng phải tới vạch rồi chứ?”
Tiểu Tôn thầm sợ hãi.
Không ngờ, thực sự có người đạt được cấp 9 chỉ bằng thực lực của bản thân.
“Cứ chờ thêm đi.” Nhậm Lệ lạnh nhạt nói.
Nhưng khi nhìn thấy kho chứa đạt đến 90%, ngay cả Nhậm Lệ cũng không thể ngồi yên.
“Có chuyện gì vậy!” Ông ta đập tay xuống thanh vịn: “Tình trạng cơ thể của cô ta vẫn bình thường chứ?”
“Vâng, vâng.” Tôn Thời lau mồ hôi trên trán.
“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 10%”
“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 9%”
Âm thanh máy móc liên tục phát ra muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Nhậm Lệ đột nhiên nhận ra điều gì đó: “Không đúng, nếu cô ta là dị năng giả cấp 9, vậy mà hôm nay đánh nhau cô ta lại thua Diệp Vô Hàn lúc ngoài kia là sao?”
Ông ta trợn mắt, lớn tiếng quát: “Mau tắt máy cho tôi! Tắt ngay!”
Trì Anh mở mắt, lạnh lùng chằm chằm vào không trung.
Muộn rồi.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên gia tăng việc truyền tải dị năng.
“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 5%”
Nhậm Lệ hai mắt trừng trừng, như muốn nổ tung.
“Mau tắt đi, tắt ngay cho tôi.”
“Giáo sư, hệ thống mà ông thiết lập rất phức tạp, chúng tôi cần thêm hai phút nữa mới có thể…” Một nhà nghiên cứu đứng bên cạnh bảng điều khiển run rẩy lên tiếng.
“CẢNH BÁO, DUNG LƯỢNG KHO LƯU TRỮ DỊ NĂNG HIỆN TẠI CÒN LẠI: 2%”
“Kho lưu trữ dị năng quá tải, nhiệt độ trong hệ thống quá cao, một số dây điện bên trong đã bị cháy.”
“Không…” Nhậm Lệ thậm chí quên mất ông ta còn đang ngồi trên xe lăn, cả người lao về phía máy móc.
Công sức của ông trong mấy năm qua, lại cứ như vậy mà đổ sông đổ bể?
Với lượng dị năng lớn, ngay cả Trì Anh cũng không thể tránh khỏi cảm giác choáng váng. Nhưng cô vẫn không dừng lại.
Cái thứ quái quỷ kia, chỉ khi phá hủy được nó cô mới có thể yên tâm.
Âm thanh cảnh báo của máy móc đã ngừng lại, chỉ còn lại tiếng lạch cạch và âm thanh lửa cháy bùng bùng bên trong.
Nhậm Lệ ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập sự hận thù.
“Tiểu Tôn, cậu mau đi gọi Diệp Vô Hàn đến đây.”
Tôn Thời đỡ ông ta trở lại xe lăn, nín thở vài giây.
“Vậy… Vậy còn những thứ đó thì sao?”
“Vứt đi, vứt hết đi.”