“Đúng rồi, nhiều tinh hạch quá…” Trì Anh nhìn chằm chằm vào hàng nghìn viên tinh hạch được chứa trong một cái bình lớn trong suốt: “Chắc cũng phải hơn chục ngàn viên tinh hạch.”
Cố Trì nói rằng để tìm thấy Nhậm Lệ, trước tiên phải xác định xem trong căn cứ thí nghiệm còn cánh cửa bí mật nào để trốn thoát hay không. Với tính cách cẩn trọng và đa nghi của Nhậm Lệ, rất có thể ông ta đã chuẩn bị sẵn một lối thoát cho mình.
Vì vậy, bọn họ đã tìm đến phòng điều khiển tổng của căn cứ, hy vọng có thể tìm được chút thông tin liên quan đến thiết kế.
“Không trách được.”
“Không trách được gì?”
“Trước đây, những xác zombie chúng ta thấy ở Ngự Hồ Thành, có lẽ tất cả tinh hạch của chúng đều nằm trong này. Ngự Hồ Thành đã bị cắt điện từ rất lâu rồi, nhưng Nhậm Lệ vì mục đích thí nghiệm riêng, ông ta đã chọn sử dụng tinh hạch zombie làm năng lượng để vận hành căn cứ.”
Trì Anh chợt nhớ lại, trước đây cô đã thấy Cố Trì và những người khác cho tinh hạch zombie vào xe địa hình, dùng chúng thay thế cho nhiên liệu.
“Thì ra tinh hạch còn có tác dụng này sao.”
“Chuyện này tạm thời nói sau đi, trước tiên chúng ta hãy tìm xem có bản đồ cấu trúc của căn cứ không.”
Trì Anh nhìn vào đống hình ảnh khó hiểu, cảm thấy hơi nhức đầu.
Đây là cái gì vậy…
【Đây là bản đồ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đây là mẫu tỷ lệ…】 Hệ thống cuối cùng cũng có cơ hội trình bày vốn hiểu biết uyên thâm của mình, nói liên hồi không ngừng.
Trì Anh: Có bản đồ cấu trúc của căn cứ không?
Hệ thống nhìn qua hai lần: 【Tôi không thấy.】
Trì Anh buồn bã cúi đầu.
Vậy thì vẫn chẳng có ích gì.
“Có vẻ như rất khó tìm.”
Cố Trì cũng nhíu mày.
Dường như hy vọng tìm được bản đồ cấu trúc cân cứ trong máy tính là rất mong manh.
Anh không hiểu rõ cấu trúc ở đây, ngoài lối đi mà họ đã vào, anh cũng không dám chắc còn có cửa thoát nào khác hay không.
“Diệp Vô Hàn đâu? Tôi nghĩ Nhậm Lệ chắc chắn sẽ cử anh ta đến để đối phó chúng ta.”
“Ông ta vẫn luôn là người cẩn trọng, vì sự an toàn của bản thân, ông ta chắc chắn sẽ giữ Diệp Vô Hàn bên cạnh để phòng ngừa bất trắc xảy ra.” Cố Trì suy đoán.
Một giọng nói yếu ớt vang lên: “Nếu vậy thì tôi… Tôi có thể giúp được.”
Cố Trì nhìn Trì Anh, không phải là giọng của cô.
Anh ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng một lượt nhưng vẫn không tìm được nguồn gốc phát ra âm thanh.
Trì Anh bỗng cúi đầu nhìn xuống cổ mình, nhận ra điều gì đó, vội vàng tháo chiếc vòng linh tuyền trên cổ ra.
“Vân Linh?”
“Là tôi.” Giọng của Vân Linh từ trong không gian linh tuyền đáp lại, tiếp theo nói: “Diệp Vô Hàn là chủ nhân của không gian linh tuyền, không gian linh tuyền chính là cái vòng cổ này. Nó có thể cảm nhận được vị trí của anh ta. Nếu Diệp Vô Hàn ở cùng với giáo sư mà anh nói, thì tôi có thể giúp được.”
Cố Trì ngạc nhiên nhìn chiếc vòng cổ màu đỏ xen lẫn chút đen phát ra giọng nói của Vân Linh.
Đây là cái gì vậy?
Trì Anh cẩn thận liếc nhìn anh: “Trước… Trước tiên chúng ta hãy tìm người đã.”
Cố Trì cảm thấy da đầu tê dại, anh gật đầu.
Thôi, gần đây thế giới không thể bình thường được ư?
Vân Linh đánh giá cảm ứng mà không gian linh tuyền đưa ra, tận tình đóng vai trò dẫn đường: “Quẹo phải thêm một lần nữa, chắc sắp đến rồi.”
Trì Anh đi theo chỉ dẫn của cô, nhưng trước mặt lại là một khoảng trống không người.
Cố Trì nhíu mày: “Không có ai cả.”
“Không, ở ngay phía trước.” Trì Anh khẳng định: “Và có ba người.”
Cố Trì ngạc nhiên, lập tức bước theo cô.
…
Trong đường hầm, Tôn Thời đang đẩy xe lăn, tăng tốc tiến về phía lối ra.
Họ không còn nhiều thời gian, sợ rằng Cố Trì và nhóm của anh sẽ đuổi kịp.
Diệp Vô Hàn đi ở phía trước, vẫn giữ vẻ mặt cau có.
Anh ta đường đường là một dị năng giả cấp chín, mà trong mắt hai người này, lại chẳng khác nào một đàn bà chưa từng được kiểm tra cấp độ dị năng?
Giết được vài thủ lĩnh thì có ý nghĩa gì, nếu anh ta nghiêm túc, việc giải quyết đám thủ lĩnh của Nhậm Lệ không thành vấn đề.
Phía sau Diệp Vô Hàn, từng bước đẩy xe lăn của Tôn Thời bỗng chậm lại, hắn khép hờ đôi mắt lại.
Sau lưng họ, có tiếng bước chân.
Rõ ràng Nhậm Lệ cũng cảm nhận được, bàn tay đầy nếp nhăn của ông ta nắm chặt vào tay vịn.
“Vô Hàn, xem ra đã đến lúc cậu phải ra tay giúp đỡ rồi.”
Diệp Vô Hàn quay lại, thấy Trì Anh và Cố Trì đang ở phía sau, cách họ chỉ khoảng trăm mét.
“Tôi giao cho cậu nhé?” Tôn Thời cười tươi nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Nghe thì có vẻ bình thường, đấy là nếu không để ý đến tốc độ “Sủi” của hắn ngày một nhanh hơn.
Diệp Vô Hàn: “…”
Trì Anh vừa định đuổi theo, thì bị Cố Trì giơ tay chặn lại.
“Cố Trì?”
Cô ngẩng đầu, có chút khó hiểu.
Cố Trì giơ tay, ra hiệu cho cô bằng thiết bị liên lạc mà anh vừa tìm lại được. Anh cúi đầu nói nhỏ: “Vị trí lối ra gần như đã được xác định. Tôi sẽ liên lạc với Lục Vân Phi. Ở bên ngoài có cậu ấy, hai người bọn họ sẽ không thoát được đâu.”
Trì Anh lúc này mới thở phào một hơi, dồn sự chú ý vào Diệp Vô Hàn đang chậm rãi bước đến.
Biểu cảm trên gương mặt anh ta bình thản, dường như không thèm để ý đến cô: “Cố Trì, với tư cách là đồng nghiệp cũ, tôi có thể sẽ không giết cậu.”
Trì Anh cười nhẹ, không phản ứng.
Cố Trì lướt mắt nhìn anh ta: “Tôi cũng không ngờ rằng một ngày nào đó, cậu lại thông đồng cùng Nhậm Lệ làm ra những việc đồi bại như thế này.”
Mặt Diệp Vô Hàn lập tức biến sắc, anh ta lớn tiếng quát: “Cho mày chút mặt mũi mà mày không biết quý trọng, mày nghĩ với cái thân phận quèn cạn kiệt dị năng như mày bây giờ, có thể thắng được tao sao?”
“Tất nhiên là không…” Cố Trì lùi lại vài bước, không chút ngượng ngùng nép sau lưng Trì Anh: “Nhưng cô ấy có thể.”
Trì Anh không kiềm được mà quay lại nhìn anh.
Cố Trì chỉ cúi đầu, mỉm cười với cô.
“…”
Trái tim Trì Anh đập nhanh, nhanh chóng xoay người lại để không nhìn thấy mặt anh nữa.
Nhưng lúc này, Diệp Vô Hàn đã không thể nhịn nổi, bí mật ngưng tụ dị năng hệ Mộc.
Màu xanh sáng tượng trưng cho sự sống bao quanh anh ta, những dây leo chứa đầy năng lượng dị năng bỗng nhiên xuất hiện bay lơ lửng, lao thẳng về phía Trì Anh với tốc độ chóng mặt.
Trì Anh ngẩng mắt, nhưng cô vẫn đứng im.
Chỉ thấy đám dây leo khi gần đến cô thì đột ngột dừng lại, ngay sau đó như thể hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, quay đầu nhắm về phía Diệp Vô Hàn mà lao tới.
Diệp Vô Hàn vừa kịp tránh né, lúc này mới nhận ra rằng sáng nay Trì Anh chưa sử dụng đến một phần mười sức mạnh của cô.
Anh ta nghiến răng, không ngừng phung phí dị năng hệ Mộc như thể không màng đến mạng sống bản thân.
Diệp Vô Hàn là một dị năng giả cấp chín mà, sao có thể sợ một người phụ nữ được?
Trì Anh nhíu mày, giơ tay lên, một ngọn lửa bùng lên đốt cháy đám dây leo xung quanh Diệp Vô Hàn, ngọn lửa rực rỡ lập tức hóa thành hình dạng của một con rồng lửa, con rồng trong chớp mắt há to miệng và nuốt chửng Diệp Vô Hàn vào bụng.
Đây là chiêu thức mà cô thường sử dụng nhất khi còn là NPC, nhưng so với gió lốc thì nó vẫn tốn nhiều sức lực hơn.
Khi chiêu rồng lửa kết thúc, hình bóng bên trong mới lộ ra. Ngoài việc mái tóc và áo khoác bị cháy đen, Diệp Vô Hàn không có dấu hiệu bị bỏng nào trên cơ thể.
Tuy nhiên, biểu cảm trên gương mặt của Diệp Vô Hàn trong khoảnh khắc này lại tái mét.
Anh ta thừa biết rằng, con rồng lửa kia hoàn toàn có khả năng lấy đi mạng sống quèn của anh.
Cô đã nương tay, vừa rồi chỉ là để răn đe.
Những chuyện mà Liên minh Nhân loại cần phải chịu trách nhiệm, Trì Anh không muốn can thiệp giải quyết.
Hơn nữa, Diệp Vô Hàn cũng có quan hệ hợp đồng với Vân Linh. Cô cũng không thể chắc chắn rằng, việc anh ta gặp phải bất trắc sẽ gây ảnh hưởng gì đến Vân Linh.
Diệp Vô Hàn đang mải suy nghĩ, chợt anh ta liếc thấy một đoạn dây nhỏ lộ ra trên cổ Trì Anh, cái gì đó có màu đỏ đen ở cổ áo.
Khi nhận ra ánh nhìn của anh ta, Trì Anh mỉm cười, dùng đầu ngón tay kéo chiếc vòng cổ ra ngoài.
“Anh đang nhìn cái này à?”
“Đó là đồ của tôi!” Diệp Vô Hàn khó lòng giữ được lý trí.
“Thảo nào năng lực của cô vượt trội đến vậy, là Vân Linh giúp đỡ cô, có đúng không?”
Cảm nhận được vòng không gian linh tuyền trong lòng bàn tay hơi run lên, rõ ràng Vân Linh đang tức giận. Trì Anh nghiêng đầu, tùy ý đáp: “Đúng vậy.”
“Đó là đồ của tôi!”
Trì Anh như thể sợ món đồ quý giá bị để cướp mất, lập tức nhét chiếc vòng cổ vào trong cổ áo.
“Và bây giờ nó đã là của tôi.”
Vẻ mặt Diệp Vô Hàn đầy ghen tị nói: “Tôi đã nhận chủ rồi, cô muốn cướp cũng không cướp nổi đâu.”
“Nhưng anh cũng đâu thể lấy lại được mà đúng không?” Trì Anh thản nhiên tiếp lời: “Anh nghĩ rằng sau khi anh tiếp tay thực hiện những hành động vô nhân tính ấy, Vân Linh có còn chọn anh nữa không?”
Diệp Vô Hàn nhất thời ngẩn người, cố gắng tìm lý do bao biện: “Nếu không phải vì Vân Linh, tôi hoàn toàn sẽ không làm những chuyện này! Nếu cô ấy có thể tiếp tục nâng cao năng lực cho tôi, tại sao tôi phải tốn công sức như vậy chứ?”
Hệ thống vốn luôn im lặng cũng không nhịn được mà lắc đầu lên tiếng:【Làm sao một kẻ vô ơn vẫn tồn tại trên thế giới này được cơ chứ?】
Trì Anh thì không quá ngạc nhiên: Hợp đồng không gian, nâng cấp năng lực, Vân Linh đồng ý lời tỏ tình… Trong cốt truyện, nếu các sự kiện cứ diễn ra thuận lợi, đương nhiên sẽ không thể nhìn ra người nào tốt kẻ nào xấu.
【Xì xì, nếu nói đến đây, dị năng thuộc hệ Mộc của anh ta thực ra là do không gian linh tuyền từng ban sau khi ký hợp đồng. Trong cuốn sách có viết, vào ngày tận thế xảy ra, Diệp Vô Hàn tình cờ liên kết với không gian linh tuyền trong quá trình trốn chạy, từ đó mới dị năng hệ Mộc mới được thức tỉnh.】
Trì Anh không trả lời nó, cô phát hiện không gian linh tuyền vừa rồi vẫn đang run rẩy bỗng chốc yên tĩnh lại, rõ ràng là Vân Linh đang do dự trước những lời nói vừa rồi của Diệp Vô Hàn.
Trì Anh nghiến răng: “Vân Linh, ra đây.”
Bầu không khí im lặng một lúc, sau đó cô cảm thấy người mình hơi nặng, áo ở thắt lưng bị hai bàn tay nắm chặt.
Vân Linh cúi đầu, dựa vào bên cổ cô.
“Là lỗi của tôi sao…”
Trì Anh kéo người từ phía sau ra, đưa tay vỗ đầu Vân Linh, “Cô đừng nghe anh ta nói nhảm.”
Vân Linh vẫn còn nước mắt ngắn nước mắt dài trên mặt, nhưng nỗi áy náy trong lòng đã giảm đi nhiều.
Cố Trì nhìn Vân Linh bỗng dưng xuất hiện, đột nhiên rơi vào trầm tư.
Khi ngẩng đầu quan sát một lần nữa, trên gương mặt của những người có mặt đều không chút ngạc nhiên nào.
“…”
Uhm, anh cũng phải bình tĩnh lại.
“Cô!” Diệp Vô Hàn tức giận nghiến răng.
Trì Anh liếc nhìn anh ta một cái, khiến Diệp Vô Hàn lập tức im bặt.
Trì Anh dùng đám dây leo còn lại buộc chặt tay anh ta: “Đi thôi, có người đang đợi chúng ta ở bên ngoài.”
Ở một bên khác, Tôn Thời đang nhanh chóng đẩy Nhậm Lệ về phía lối đi bí mật, gần như đã đến cánh cửa chính.
“Nhanh lên, mau mở cửa.” Nhậm Lệ thúc giục.
Hắn buông tay khỏi chiếc xe lăn, tìm thấy nút điều khiển trên tường, cánh cửa nặng nề từ từ nhấc lên, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến mắt ông ta bị chói.
Nhậm Lệ nheo mắt lại, tự mình động tay quay bánh xe lăn.
“Xe đâu rồi?”
Bên ngoài lẽ ra phải có một chiếc xe đang chờ, nhưng ông ta lại chẳng thấy bất kỳ một phương tiện nào đã chuẩn bị sẵn.
Ông ta quay đầu lại, toàn thân bỗng cứng đờ.
Tôn Thời lúc này cũng rời khỏi vị trí nút điều khiển, thấy Nhậm Lệ chần chừ không động đậy, hắn theo phản xạ bước ra khỏi cửa.
“Giáo sư, sao…”
Những lời còn lại bị chặn ở cổ họng.
Lục Vân Phi đang cầm thiết bị liên lạc, ngồi bên cạnh cánh cửa, sau lưng là những chiến binh mặc đồng phục đen cầm vũ khí, xa xa có vài chiếc trực thăng đang đậu.
Anh nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Ôi.”
Chúc mừng vì đã quay vào ô mất lượt.