Chương 104: Giết người
Chương 104: Giết ngườiChương 104: Giết người
"Hiểu Tình, sao chị lại ở đây?"
Phục Anh đang muốn tiến lên đỡ Lê Hiểu Tình thoạt nhìn lung lay sắp đổ, lại bị Triển Hào ở một bên vươn cánh tay ngăn lại.
"Tinh thần của cô ấy có chút không bình thường, cẩn thận một chút."
Triển Hào nói, anh nhìn không ra người phụ nữ kia là bi thương hay cao hứng, có lẽ cô ấy đã mất đi năng lực biểu đạt tình cảm, nhưng anh có thể nhìn ra, người phụ nữ kia nhất định là đã trải qua biến cố gì đó mới biến thành bộ dạng trống rỗng như vậy.
"Chị Hiểu Tình, chị còn nhớ em không?”
Lý Ngôn Hề cũng nhìn ra sự quái dị của Lê Hiểu Tình, ấn tượng của cô đối với nữ bác sĩ dịu dàng này vẫn vô cùng tốt.
Trước tận thế bất kể là cô ngã xuống bị thương hay là vấn đề nhỏ của nữ sinh khó có thể mở miệng, đều là Lê Hiểu Tình đến kiên nhẫn giúp cô giải quyết.
"Là Ngôn Hề sao, hai người ở bên ngoài chờ chị một lát, nơi này bẩn, chờ chị tìm được đồ sẽ đi ra ngoài."
Lê Hiểu Tình mỉm cười dùng giọng điệu hàng ngày nói.
Nói xong, dao phẫu thuật trên tay cô ấy lại cắt vào trong thi thể tang thi thối rữa, nước màu nâu đen văng lên vai cô, nhưng cô giống như không nhìn thấy, đôi mắt ôn nhu trước kia cũng trở nên trống rỗng.
"Có muốn đánh ngất đưa cô ấy đi không?" Trương Cẩm Hàng thấp giọng hỏi.
Bọn họ đã gặp qua rất nhiều người sống sót bị đả kích, nhưng ít nhất những người đó còn biết khóc to hoặc là mắng to phát tiết ra, nhưng cô gái trước mắt này giống như đã bị rút hồn đi vậy.
"Đương nhiên không được, nào có ai đối đãi với thục nữ như vậy?" Phục Anh cự tuyệt.
"Từ hành lang rẽ phải phòng thứ năm còn có ba người sống sót, các người đi trước, chúng tôi ở chỗ này trông chừng cô ấy."
Lý Ngôn Hề nói với mấy người Triển Hào.
"... Nữ sinh các cô ở chỗ này nói chuyện đi, tôi cùng mấy người Triển chỉ huy đi qua cứu người." Trương Đào cảm thấy một nam sinh như mình dường như không thích hợp ở lại nơi này, vì thế nói.
"Được"
Lý Ngôn Hề lại nhìn vê phía Phục Anh, Phục Anh gật gật đầu, hai người đồng loạt đi về phía Lê Hiểu Tình.
"Hiểu Tình, mặc kệ chị đã trải qua chuyện gì, hiện tại chị đã an toàn rồi, đi theo bọn em, được không?" Phục Anh đứng ở một bên nói.
"Đoàn Vũ, anh ấy đã chất..."
Lê Hiểu Tình đưa lưng về phía hai người nói.
Đoàn Vũ... Phục Anh và Lý Ngôn Hề đều biết, đó là thanh mai trúc mã của Lê Hiểu Tình, hơn nữa hai người cũng là một đôi vợ chồng đã kết hôn chưa đây một năm, tình cảm của Lê Hiểu Tình và hắn vẫn rất ổn định, cũng khó trách cô ấy bị đả kích thành như vậy.
"Anh ấy tới cứu chị, anh ấy không nên tới cứu chị, nhưng tang thi đã ăn anh ấy, anh ấy lợi hại như vậy, sao lại bị loại vật này ăn được đây? Chị cảm thấy mình đang nằm mơ, phải, chị đang nằm mơ, em đưa chị ra ngoài được không?” Lê Hiểu Tình đột nhiên xoay người lại, trên tay còn có con dao phẫu thuật dính đầy chất bẩn kia, Cố Dao nha nha một tiếng kéo Phục Anh cách gần nhất, chỉ sợ Phục Anh không cẩn thận bị thương.
Lê Hiểu Tình đã nói năng lộn xộn.
"Chị Hiểu Tình, bọn em dẫn chị đi ra ngoài, đi thôi."
Lý Ngôn Hề rút con dao phẫu thuật mà Lê Hiểu Tình đang nắm chặt, sau đó lấy một gói khăn ướt từ trong túi ra, bắt đầu lau chất bẩn trên tay Lê Hiểu Tình.
Lê Hiểu Tình nghe lời được hai người đỡ đi ra ngoài, chỉ là ánh mắt vẫn trống rỗng như cũ.
Cố Dao có chút khổ sở, tuy rằng cô không biết Lê Hiểu Tình, nhưng cũng từ trong lời nói đoán được một ít.
Cô gái xinh đẹp này, hiện tại giống như một con rối dây, hơn nữa... Cố Dao quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng đầy mảnh vụn, rốt cuộc nhịn không được đóng cửa phòng lại.
Thực sự giống như một cảnh trong một cơn ác mộng.
"Ahl! Sao cô lại đưa cô ấy ra ngoài?!"
Phía sau mấy người Triển Hào là ba người sống sót được bọn họ cứu ra, hai nam một nữ, ba người đều sợ hãi nhìn Lê Hiểu Tình, người phụ nữ còn nhân cơ hội trốn ở phía sau Triển Hào.
"Cô ta là một người điên, đáng sợ hơn zombie, tôi không muốn đi với cô ta." Người phụ nữ nói.
Lý Ngôn Hề nhìn về phía Lê Hiểu Tình, mà lúc này Lê Hiểu Tình cũng ngẩng đầu nhìn thấy hai nam một nữ kia, tiếp theo, cô ấy giống như phát điên đột nhiên tránh thoát Phục Anh cùng Lý Ngôn Hà, chạy về phía hai nam một nữ kial
Triển Hào chỉ cảm giác được một đường ánh sáng lóe lên, Lê Hiểu Tình kia không biết từ đâu lại lấy ra một con dao phẫu thuật, đang muốn đâm về phía người phụ nữ phía saul
Sau khi dao mổ làm bị thương phần cánh tay lộ ra bên ngoài của người phụ nữ kia, mắt thấy Lê Hiểu Tình còn muốn tiếp tục đâm, Triển Hào rốt cuộc đánh Lê Hiểu Tình ngất đi.
Chỉ là khoảnh khắc Lê Hiểu Tình ngã xuống, Triển Hào cảm thấy cô ấy hình như đang nở nụ cười...
"Ô ô ô, tôi đã nói cô ta là một người điên, sau khi chồng cô ta chết, cô ta đã phát điên"
Người phụ nữ ôm cánh tay bị thương khóc lóc kể lể.
"Vậy tại sao cô ấy lại tấn công cô?"
Phục Anh không trách Triển Hào, mà cùng Lý Ngôn Hề nâng Lê Hiểu Tình đã ngất dậy, lại hỏi người phụ nữ khóc lóc kể lể kia.
"Tôi...
Ánh mắt người phụ nữ né tránh, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
"Cô ấy... Cô ấy cảm thấy Trương Đình đã hại chồng mình..." Một người đàn ông đi cùng Trương Đình trả lời.
"Tôi không có, là do hắn không cẩn thận mà thôi..." Trương Đình cãi lại.
"Được rồi, đừng ở chỗ này chậm trễ thời gian, chúng ta còn phải đi phòng nội trú bên cạnh."
Triển Hào thúc giục nói, lúc trước Lý Ngôn Hề đã nói qua, chỗ phòng nội trú còn có hai mươi mấy người sống sót, tuy rằng từ tòa phòng khám này đến phòng nội trú chỉ cách một con đường, nhưng trên con đường đó cũng có không ít tang thi.
"Tôi giúp các cô cõng cô ấy."
Trương Đào nói, hắn là dị năng giả, khí lực vốn tương đối lớn, bằng không đỡ một người đã ngất đi, cho dù là Lý Ngôn He hay Phục Anh đều tương đối khó khăn.
"Cám ơn"
Phục Anh cảm tạ Trương Đào, vẫn đặt Lê Hiểu Tình lên lưng Trương Đào.
Trương Đình bị thương đã được băng bó kỹ càng, trên người đội cứu hộ đều mang theo thuốc chống viêm và băng bó, Trương Đình lại oán hận nhìn thoáng qua Lê Hiểu Tình trên lưng Trương Đào rồi mới không tình nguyện đi theo đội ngũ đi về phía trước.
Ngay khi đi xuống lầu chuẩn bị ra khỏi tòa nhà khám bệnh, Lý Ngôn Hề chắn trước mặt Trương Đình.
"222"
Lúc này trên trán Trương Đình đã có một tâng mồ hôi, cô ta khó hiểu nhìn Lý Ngôn Hề chắn trước mặt mình, hình như cô ta không biết người này?
"Ngôn Hề?"
Phục Anh cũng dừng bước, cô ấy cũng không biết Lý Ngôn Hề muốn làm gì.
"Xin lỗi cô gái này, cô bị nhiễm bệnh."
Lý Ngôn He nói.
?H
"Cô đang nói bậy gì vậy, mấy ngày nay tôi không ra khỏi cửa phòng cũng không bị thương, làm sao có thể bị bị thương..."
Trương Đình nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì, cô ta khó có thể tin nhìn về phía vết thương vừa bị Lê Hiểu Tình cắt của mình, nơi đó giờ phút này đau đớn vô cùng...
Triển Hào chỉ cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, hắn có chút hiểu được nụ cười ý vị không rõ ràng của người phụ nữ vừa rồi trước khi té xỉu.
Đó rõ ràng là nụ cười thành công...
"Đó là cô ta! Là cô ta đúng không?! Tôi sẽ giết cô tal"
Trương Đình nhào về phía Lê Hiểu Tình sau lưng Trương Đào, lại bị Lý Ngôn Hề kéo lại.
"Tại sao cô ngăn cản tôi? Tôi bị nhiễm bệnh, cô ta là kẻ giết người! Chúng ta một mạng đền một mạng!"
Trương Đình vẻ mặt hận ý giận dữ hét lên.