Chương 110: Có ánh mắt độc ác
Chương 110: Có ánh mắt độc ácChương 110: Có ánh mắt độc ác
Một con zombie chạy nhanh nhất từ trong góc vọt tới.
Sau đó là con thứ hai, con thứ ba...
Đặng Tuấn trợn tròn mắt lui về phía sau, vì sao nữ sinh kia lại biết? Chuyện quái gì đang xảy ra với cô ta vậy?!
Bởi vì đã chuẩn bị tốt, lúc tang thi đầu tiên lao ra, Triển Hào cũng đã nổ súng, căn bản không đợi hơn ba trăm tang thi tới gần, người cứu viện đội 2 lập tức bắn chết tang thi tâng tâng tiến tới kia.
Mấy người Trần Tiểu Trùng đang muốn tiến lên giúp đám người Lý Ngôn He đào tinh hạch, nhưng lại bị Lý Ngôn Hề kéo lại.
"Có cá lọt lưới thì sao."
Lý Ngôn Hề nhắc nhở, lập tức một lưỡi dao kim loại xuất hiện trong ngón tay cô, bắn về phía đống thi thể phía trước, một con tang thi còn chưa chết vừa ngẩng đầu chuẩn bị bò tới, đã trực tiếp bị trúng mục tiêu.
Trần Tiểu Trùng trong lòng còn sợ hãi huýt sáo: "Cám ơn."
Lý Ngôn Hề chỉ cười gật gật đầu, cũng không để ý tới ánh mắt dò xét của Đặng Tuấn, mang theo mấy người Phục Anh tiến lên đào tinh thạch.
Hơn nữa Địch Niên vừa mới cho tinh hạch, đợi mấy người đào xong những tang thi này, Lý Ngôn Hề mắt không đổi sắc cho tinh hạch vào trong ba lô, cô biết tất cả mọi người nơi này đều không nhìn thấy tấm bảng điều khiển của cô.
60%。
That nhanh.
Lý Ngôn Kỳ trong lòng cao hứng, ngay cả chút không vui vì vừa bị Đặng Tuấn nghi ngờ cũng ném lên chín tâng mây, hôm nay tinh hạch tang thi ở ga tàu khu Tân Lương, cô đều đã thu hoạch.
Phục Anh và Cố Dao sau khi nghe được cũng có chút kích động, Ngôn Hề nói trên lầu có hơn vạn con tang thi, vừa rồi hai người các cô còn có chút e ngại, hiện tại ngược lại tràn ngập sức lực.
Triển Hào nói, hôm nay nếu giết không hết tang thi trên lầu, buổi tối bọn họ sẽ không trở về.
"Người điên, đều là người điên."
Đặng Tuấn nghe được quyết định của Triển Hào thì nói.
Hơn vạn tang thi, hắn lại muốn giết chết toàn bộ?
Chỉ bằng hơn ba trăm người này?
"Yên tâm, hôm nay chúng tôi mang theo một xe đạn dược." Trương Cẩm Hàng cười nói, biết tang thi ở nhà ga sẽ rất nhiều, công tác chuẩn bị của bọn họ cũng làm rất đầy đủ.
"Ngôn Hà, dị năng của em thực sự có thể biết tất cả mọi thứ?"
Ánh mắt Quý Thành lóe lên, hắn vừa rồi vẫn ở bên cạnh nghe, chỉ là bởi vì mình không phải là nhân viên chính thức của đội cứu viện, cùng mấy người Triển Hào cũng không quen thuộc, cho nên không xen vào, hiện tại thấy Lý Ngôn Hề lại tụ tập với mấy người Phục Anh, mới hỏi.
"Trong phạm vi nhất định đi, xa thì không được."
Lý Ngôn Hề suy nghĩ một chút, vẫn trả lời.
"Dị năng thiên về phụ trợ như của em ngược lại rất tiện, có muốn suy nghĩ đến bên chỗ anh hay không?"
Quý Thành không chút do dự ném cành ô liu về phía Lý Ngôn He.
Theo hắn thấy mấy người trẻ tuổi này ở cùng một chỗ quá không an toàn, đi theo đội ngũ lớn phát triển tốt mới là lựa chọn sáng suốt nhất, hắn tin tưởng Lý Ngôn Hề thông minh sẽ không cự tuyệt.
Nhưng Lý Ngôn Hề lại không thèm suy nghĩ mà trực tiếp cự tuyệt.
"Tôi đã có đội ngũ của riêng mình."
Lý Ngôn Hề nói, tuy rằng cô biết hướng đi của thế giới này, cũng biết nhóm đội cứu viện ban đầu này chính là quân chủ lực của căn cứ sau này, nhưng cô vẫn không có ý định xen vào.
"Nhưng mà các em chỉ có mấy người như vậy, cũng không an toàn."
Quý Thành phản bác, bất kể là trước tận thế hay là sau tận thế, hắn đều hy vọng Lý Ngôn Hề có thể đứng ở bên cạnh mình.
"Mẹ tôi và anh trai tôi vẫn còn ở chỗ anh sao?"
Lý Ngôn Hề đột nhiên chuyển đề tài hỏi.
"... Ở đây, dì Tào và anh Lý, bọn họ đều rất tốt." Quý Thành trả lời.
"Ừm, tôi định hai ngày nay sẽ đi đón bọn họ."
Lời nói của Lý Ngôn Hề khiến Lương Mộng Giai bên ngoài màn hình lại một lần nữa khiếp sợ.
Dựa theo tính cách Lý Ngôn He, nếu đã chán ghét ai thì lập tức bỏ qua người đó, thậm chí cả đời cũng không liên lạc nữa, làm sao nó lại muốn đón Tào Lệ và Lý Tinh Hải?
Đến lúc đó chỉ cần có dư luận dẫn dắt ở phương diện này, mặc kệ Tào Lệ và Lý Tinh Hải đã làm chuyện quá đáng cỡ nào, Lý Ngôn Hề rõ ràng có năng lực nhưng không quan tâm đến hai người, đợi sau khi hai người nửa đường xanh cỏ, cái mũ bất hiếu này tuyệt đối sẽ vững vàng cài lên đầu Lý Ngôn Hề, thậm chí cả đời cũng không lấy xuống được.
Nhưng bây giờ nó lại chủ động đề nghị muốn đi đón bọn họ?!...
"Ngôn Hề, tại sao con lại sa thải tài xế Dương kia, anh ta chính là tài xế lão luyện có hơn mười mấy năm kinh nghiệm, đưa con và Giai Giai đi học cũng dư da chứ?"
Trong biệt thự Lý gia, Lý Dược tuy rằng đang chất vấn Lý Ngôn Hề đang học tiểu học, nhưng biểu tình vừa ôn nhu lại cưng chiều.
"Con không thích anh ta, con không bao giờ muốn gặp lại anh ta một lần nữa" Lý Ngôn He trả lời thẳng thắn.
"Tại sao?"
"Bởi vì con nghe thấy anh ta nói xấu cha khi anh ta gọi điện thoại cho người khác, anh ra nói rằng cha là Chu Bái Bì, hay là một người đàn ông góa vợ." Lý Ngôn Hề nói.
Lý Dược nghe xong chẳng những không tức giận, ngược lại nở nụ cười: "Đứa nhỏ này, biết cái gì là Chu Bái Bì cũng được, còn biết góa vợ là có nghĩa là gì?"
Nụ cười của hai cha con làm cho Lương Mộng Giai ở một bên cảm thấy trong lòng đau đớn.
Tài xế Dương... Hắn rõ ràng rất hài hước ah, gặp mặt còn gọi cô ta là đại tiểu thư.
Cô ta vẫn không hiểu, vì sao Lý Ngôn He chỉ vì một cuộc điện thoại là có thể trắng trợn ghét đối phương, có quyên từ nay về sau thay đổi quỹ đạo cuộc sống của tài xế Dương, mà rõ ràng cô ta cũng có người mà mình rất ghét, thậm chí là thống hận, nhưng cô ta lại không làm được gì, thậm chí còn phải mỗi ngày đều tươi cười nghênh đón đối với người mình chán ghét. Lý Ngôn Hề như vậy, thật sự khiến người ta chán ghét.
Rõ ràng Lý Ngôn He trong phim, cũng nên coi hai người Tào Lệ như giẻ rách, không bao giờ muốn nhìn thấy bọn họ nữa mới đúng.
Tại sao nó lại lựa chọn như vậy?
Quý Thành nhìn chằm chằm Lý Ngôn Hề trong chốc lát, sốt ruột như vậy là muốn cùng hắn phân rõ giới hạn sao?
"Những người sống sót trong thành phố cuối cùng sẽ được tập hợp lại với nhau, anh nghĩ rằng những gì em đang làm bây giờ không phải là một hành động khôn ngoan." Quý Thành tiếp tục.
Nếu Lý Ngôn He có thể đi theo hắn, với dị năng hệ lôi mà hắn hiện tại được coi trọng nhất, lại phối hợp với một dị năng phụ trợ thuận tiện như vậy, tuyệt đối có thể chiếm một vị trí thuận lợi ở trong tận thế.
"Có lẽ vậy, nhưng có thể sống tôi cũng đã rất hài lòng rồi. Ai biết được chuyện sau này?" Lý Ngôn Hề cười trả lời.
Quý Thành nhíu mày.
Lý Ngôn Hề như vậy, làm cho anh ta hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ chân thật trong lòng cô.
Nhưng nghĩ đến trước tận thế Lý Ngôn He có nhiều thân phận, Quý Thành ngược lại cũng thoải mái, Lý Ngôn Hề không giống như vậy, hình như cô ấy luôn có suy nghĩ và mục tiêu của mình.
Nhưng mà, trong mạt thế nguy hiểm như vậy, cô ấy sẽ một mình kiên trì được bao lâu đây?
"Phục Anh, người đàn ông kia quen biết Ngôn Hề sao? Sao lại cảm giác hình như Ngôn Hề không muốn để ý tới hắn?"
Cố Dao len lén tới gân Phục Anh hỏi, ngay cả cô ấy cũng nhìn ra, Lý Ngôn Hề luôn cố ý bảo trì khoảng cách với hắn.
"Quen biết, một tên hề tự cho là đúng mà thôi, Ngôn Hề không để ý tới hắn là đúng rồi." Phục Anh trả lời.
"Khó trách ah, hắn còn gọi dị năng của Ngôn Hề là dị năng thiên phụ trợ, đại khái là cảm thấy dị năng của mình cao cao tại thượng đi." Lê Hiểu Tình cũng ở một bên nói.
[Xong rồi, tôi cảm thấy Lý Ngôn Hề trong bộ phim này không thể có người xưng đôi rồi, ánh mắt của ba người phụ nữ này một người lại độc ác hơn một người]
[Cầu Quý Thành sau khi tỉnh lại sẽ có bóng ma tâm lý o(*} *)]
[ Không có người đàn ông nào có thể chịu đựng được điều đó... 】