Chương 112: Không tự lượng sức mình
Chương 112: Không tự lượng sức mìnhChương 112: Không tự lượng sức mình
Phằng!
Chỉ nghe một trận tiếng súng vang lên, một con tang thi phía trước bị trúng đạn ngã xuống.
Lý Ngôn Hề nhịn không được nhíu mày, người của Triển Hào sẽ không làm ra loại chuyện này khi bọn họ giết tang thi mới đúng.
"Là một người đàn ông của đội một."
Phục Anh trừng mắt nhìn Đặng Tuấn nói, Đặng Tuấn kia giờ phút này còn đang đắc ý chào hỏi các cô, như đang nói không cần khách khí.
"Không cần để ý tới, tốt nhất không nên có lần sau nữa."
Ngữ khí của Lý Ngôn Hề cũng không tốt, nghe ra được cô rất tức giận, cũng không phải bởi vì thần thái đắc ý của Đặng Tuấn, mà là con mồi của mình bị người khác dễ dàng động đến.
Quý Thành cũng cố gắng ngăn cản Đặng Tuấn, nhưng Đặng Tuấn hiển nhiên đã lấy đó làm niềm vui: "Tôi đang giết tang thi nha, giúp mấy người trẻ tuổi mà thôi."
"Như vậy sẽ có nguy cơ ngộ thương." Quý Thành khuyên can.
"Không sao, tôi chính là tay súng thần đấy, sẽ không bắn trúng ba cô gái kia."
Dứt lời, hắn lại một lân nữa giơ vũ khí trong tay lên, nhắm ngay mấy con tang thi phía trước thang máy bên phải.
Quý Thành chỉ cảm thấy ánh mắt Lý Ngôn Hề không tốt nhìn về phía bên này, trong lòng nhất thời cảm thấy lạnh lão.
Đây là ánh mắt nhìn kẻ thù sao?
Viên đạn của Đặng Tuấn phát ra, trong tay Lý Ngôn Hề không biết từ đâu xuất hiện một lưỡi dao lóe ra ngân quang, lưỡi dao bay thẳng về phía Đặng Tuấn.
Bal
Người ở đây không chỉ có một người nhìn thấy một màn này, tốc độ của lưỡi dao kia vô cùng nhanh, hơn nữa còn cắt viên đạn kia thành hai nửa!
Viên đạn màu đồng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng mà lưỡi dao kia lại giống như không gặp phải trở ngại, tiếp tục bắn về phía Đặng Tuấn!
"Cẩn thận!"
Quý Thành cả người toát mồ hôi lạnh, đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì tốc độ quá nhanh, lúc Đặng Tuấn phục hồi lại tinh thân mũi đao đã gần trước mắt!
Tranh -
Mũi đao dừng lại giữa lông mày của Đặng Tuấn, hơn nữa còn lơ lửng giữa không trung!
"Đó cũng là dị năng của Ngôn Hề?"
Mấy người Trương Cẩm Hàng đã nhìn không dời được mắt, mà lưỡi dao kia lơ lửng một lát sau đó cũng rơi xuống đất...
Ánh mắt Đặng Tuấn nhìn về phía Lý Ngôn Hề đã tràn ngập hoảng sợ, Lý Ngôn Hề cũng đang tựa tiếu phi tiếu đứng đối diện nhìn hắn.
Đặng Tuấn chỉ cảm thấy ánh mắt kia phảng phất như đang nói với hắn: Nếu tiếp tục xen vào việc của người khác, tôi sẽ giết anh. "Hừ, không biết tự lượng sức mình"
Triển Hào nhìn thoáng qua, tiếp tục ném một viên đạn vào đàn tang thi phía trước.
Quý Thành tiến lên nhặt lưỡi dao kia quan sát, đó chỉ là một lưỡi dao bình thường mà thôi, thậm chí ngay cả hình dạng cũng không đối xứng.
Lý Ngôn Hề làm sao được?
Phục Anh vô cùng cao hứng, Đặng Tuấn hiện tại đã bị dọa đến mức không thể động đậy.
"Ừm, chỉ là lãng phí không ít dị năng của mình." Lý Ngôn Hề nhíu mày lẩm bẩm nói.
"Không hổ là Ngôn Hề, nhưng nếu là tôi, tôi sẽ trực tiếp giết hắn."
Lê Hiểu Tình nói.
"Chị Hiểu Tình, em đang khiêm tốn..."
Lý Ngôn Hề bị nghẹn lại, sao cô không muốn giết tên kia chứ, chỉ tiếc cô biết, hành động của mình đang bị công chúng nhìn thấy, hơi có chút sơ sẩy lại biến thành nữ phụ ác độc thì làm sao bây giờ?
Tang thi càng ngày càng nhiều, đội cứu viện 1 cũng bắt đầu gia nhập vào đội 2 bắn chết tang thi, tuy rằng bọn họ không phải chủ lực nhưng ít nhiều cũng giúp được một ít.
Mấy người Phục Anh đều đỏ mắt, giờ phút này trong mắt bọn họ đều chỉ có giết chóc, chỉ là theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, tốc độ chém của mấy người đều chậm rãi có chút đình trệ xuống, Cố Dao đã ở một bên đỡ đầu gối thở hổn hen.