Mạt Thế Nữ Xứng Nàng Không Nghị Bạo Hồng (Dịch Full)

Chương 115 - Chuong 115: Co Can Tiet Kiem Khong?

Chuong 115: Co can tiet kiem khong? Chuong 115: Co can tiet kiem khong?Chuong 115: Co can tiet kiem khong?

Cũng chính vào lúc này, Triển Hào lại một lân nữa có nhận thức rõ ràng, mấy người Lý Ngôn He cùng những người sống sót khác hoàn toàn khác nhau...

Đoàn người Triển Hào mạo hiểm tính mạng phá vòng vây tiến vào, tang thi bên ngoài đã bị chia nhau dẫn ra hai đợt, mà chiến đấu bên ngoài còn đang tiếp tục, sau khi thanh lý sạch sẽ tang thi trong phòng điều khiển, Triển Hào chỉ để lại hai người ở chỗ này tiếp tục canh gác rồi mang theo người còn lại một lần nữa đi ra ngoài giết.

Giao tranh tại nhà ga xe lửa kéo dài gân đến buổi đêm.

Bên ngoài sắc trời đã bắt đầu tối đen, bởi vì hương vị nơi này cũng không dễ ngửi, hơn nữa nếu như hai đội đều nghỉ ngơi ở chỗ này cũng không có đủ thức ăn, cho nên Triển Hào cùng Trương Cẩm Hàng thương lượng xong vẫn tính mang theo người sống sót được cứu trở vê.

"Mặc dù lần này đã cứu được nhiều người như vậy, nhưng tôi không hề vui vẻ."

Trần Tiểu Xung kéo theo bước chân nặng nề vừa đi vừa nói.

Bọn họ hôm nay cũng tổn thất vài người, hơn nữa những người được cứu có vẻ không biết cảm ơn, còn có người sống sót nói vì sao bọn họ không lên lầu ba cứu người trước tiên.

Tuy rằng người nói lời này phần lớn đều là người nhà hoặc bằng hữu của người chết, nhưng sau một ngày mệt mỏi mạo hiểm tính mạng của mọi người, lại nghe được những lời như vậy, không có mấy người có thể cao hứng nổi.

"Nghĩ thoáng một chút, chúng ta không phải vì cái gì mới cứu viện, đây là chức trách của chúng ta mà thôi."

Giang Hồng Sướng đi ở một bên an ủi đồng đội.

Đôi khi kỳ vọng quá cao vào một điều, thường kết quả sẽ làm cho mọi người thất vọng đến cùng cực, nhưng nhìn từ một góc độ khác, tâm trạng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, hơn nữa lần này còn nhờ mấy người Lý tiểu thư, bằng không lúc chúng ta phá vòng vây đi vào sẽ càng nguy hiểm hơn."

Trân Tiểu Trùng nhìn thấy mấy người Phục Anh đang ở một bên tán gẫu cái gì đó, tâm tình lại không khỏi trở nên tốt hơn.

"Ngôn Hà, có phải sắp đầy không?" Cố Dao nhỏ giọng hỏi.

"Chắc vậy, nơi này có quá nhiều người, chờ sau khi chúng ta trở vê cùng nhau nhìn xem."

Trong lòng Lý Ngôn Hề hơi kích động, hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cô thăng cấp cái ba lô này, trong lòng cô so với Phục Anh cùng Cố Dao còn kích động hơn nhiều.

Nhưng đoàn người trở lại chung cư, nhìn thấy khắp nơi đều hỗn loạn, ngay cả Trương Đào luôn trầm mặc ít nói cũng nhịn không được mắng ra tiếng.

Nơi họ sống đã bị cướp phá.

"Ai dám đến nhà tôi làm loại chuyện thiếu đạo đức này?! Bảo vệ..."

Cao Viễn thiếu chút nữa cho rằng mình còn đang ở thời kỳ an toàn, hai chữ bảo vệ vừa thốt ra, hắn mới ý thức được có gì đó không đúng.

Hiện tại làm gì có bảo vệ.

"Xem ra lo lắng của chúng ta cũng không phải dư thừa, may mà Ngôn Hề sớm đã có chuẩn bị." Phục Anh cười nói. "Chuẩn bị? Chuẩn bị gì?" Cao Viễn to mò hỏi.

"Cô đã xem qua, nơi đó đích xác không có người phát hiện."

Lúc này, Quách Dung Dung cũng từ bên trong đi ra, vẻ mặt cao hứng nói.

Thì ra trước khi xuất phát vào buổi sáng, Lý Ngôn Hề vì để cho ba lô có thể chứa đủ tinh hạch vào ban ngày nên đã lấy một ít vật tư trong ba lô ra.

Những thứ kia tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy chục rương xúc xích giăm bông cùng mì gói các loại, kể cả đồ dùng linh tinh, nhớ tới chuyện ngày hôm trước Quách Dung Dung nói có người đến gõ cửa, Lý Ngôn Hề vẫn để Phục Anh dùng dị năng tạo thành một vách ngăn trong tủ quần áo ở phòng ngủ.

Tủ quần áo tuy rằng đã bị người ta mở ra, nhưng mục đích cũng chỉ vì một ít quân áo chăn bông, vách ngăn phía sau cũng không bị người ta phát hiện.

Những người đó kỳ thật cũng chỉ mang đi mì gạo phòng bếp cùng với một ít đồ ăn vặt vụn vặt trong phòng khách mà thôi.

"Ah dọa chết tôi, tôi còn tưởng rằng mấy ngày kế tiếp chúng ta đều không có gì để ăn."

Cao Viễn vỗ ngực nói, tuy rằng hắn hiện tại còn đang giận vì chuyện bị người ta cạy khóa cửa, nhưng ít nhất bọn họ còn xoay trở lại một ván.

"Luôn luôn có một số người sống rất thiếu kiên nhẫn, chỉ tiếc nơi này của anh không có máy giám sát, nếu không, dao của tôi còn chưa rửa, không ngại để cho bọn họ rửa giúp tôi."

Ngữ khí Lê Hiểu Tình càng ngày càng lạnh, Trương Đào nghe xong run rẩy, sau đó không dấu vết dịch sang một bên Cố Dao.

[ Phốc - vừa rồi Trương Đào di chuyển đúng không? Anh ta di chuyển, phải không? ] [Bị dọa ha ha ha] [ Khả năng chịu đựng tâm lý không ổn rồi, Cố Dao người ta nghe xong còn không có phản ứng ]

"Khụ khụ, Hiểu Tình, chúng ta đến thương lượng một chút nên làm cái gì bây giờ, nơi này không thích hợp ở lại nữa."

Phục Anh cắt ngang lời Lê Hiểu Tình, bọn họ tính toán hôm nay ở chỗ này một ngày cuối cùng.

Nương theo ánh sáng yếu ớt, mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn tối nay, bởi vì trở vê quá muộn, mấy người tính toán dùng nguồn điện dự phòng trên xe bán tải trước đó nấu nước nóng ngâm bát mì tôm là được.

"Tôi đi theo đội ngũ" Trương Đào dẫn đầu tỏ thái độ nói.

"Trước đó cũng đã nói với mọi người kế hoạch của chúng tôi, tôi dự định đi trước đến công ty trước kia của tôi, có một người bạn ở đó chờ tôi."

Lý Ngôn Hề nói, đương nhiên, trước đó, cô còn phải đi một chuyến đến điểm an trí tạm thời của người sống sót.

"Tôi cũng giống như người anh em Trương Đào, các người đi đâu tôi sẽ đi nơi đó." Cao Viễn nói.

Sau khi trải qua mấy ngày nay, hắn cảm thấy mình cùng những người này càng ngày càng hợp nhau, đặc biệt là sau khi tiếp xúc với những người sống sót kia, hắn tình nguyện mỗi ngày nghe cô chủ Phục độc miệng, cũng không muốn bị những người đó hãm hại.

"Chỉ cân các em không ghét bỏ cái bụng to của cô là tốt rồi."

Quách Dung Dung cười khổ nói, cô ấy còn có thể làm sao bây giờ, có thể có mấy học sinh nguyện ý chiếu cố mình như vậy, cô ấy đã rất mỹ mãn rồi. "Cô giáo Quách, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có cô bọn em mỗi ngày mệt mỏi như vậy còn phải tự mình nấu cơm." Cố Dao vội vàng an ủi.

"Đúng vậy cô giáo Quách, cô cứ yên tâm đi theo, chúng ta nhiều người lực lượng càng lớn, chỉ là có thể ngày mai mọi người phải đi theo em đến điểm an trí người sống sót."

Lý Ngôn Hề nói, cô vốn định để cho mấy người Quách Dung Dung ở chỗ này chờ, nhưng căn hộ hiện tại xem ra đã không an toàn, cho nên mọi người nhất trí cho rằng cùng nhau đi là tốt nhất.

"Có cậu chỉ huy, còn sợ lên đường làm gì? Mình sẽ lái xe." Phục Anh rửa tay, phát hiện mì gói đã ngâm xong nên dứt khoát gọi mọi người cùng ăn.

Đương nhiên ngoại trừ mì gói ra, còn có các loại đồ ăn vặt Lý Ngôn Hề lấy ra.

"À, tôi nghe đội cứu hộ nói hiện tại thức ăn rất khan hiếm, chúng ta có phải tiết kiệm chút không?" Cao Viễn hỏi.

"Cao Viễn, vừa nhìn giác ngộ này của anh đã thấy không được, tiền tiết kiệm được sao? Tiền là kiếm được, thực phẩm cũng vậy, tiết kiệm thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu thức ăn?"

Phục Anh vừa phản bác vừa xé rách một viên sô cô la đưa qua cho Lê Hiểu Tình, ăn không đủ no gì đó, cô ấy không cần.

Cao Viễn rất muốn nói hắn đây là phòng ngừa chu đáo, nhưng thấy mấy người đều chia nhau ăn các loại đồ ăn vặt, không có ai để ý tới hắn, vì thế đành phải câm miệng.

Lý Ngôn He ăn rất nhanh, hơn nữa còn về phòng từ sớm, ba lô của cô nói không chừng đã có thể thăng cấp rồi!
Bình Luận (0)
Comment