Chuong 161: Tham do
Chuong 161: Tham doChuong 161: Tham do
Phục Anh trước tận thế chưa từng tới nơi này, cô ấy hứng thú nhìn quanh chỗ này, lúc gặp phải tang thi Lý Ngôn Hề sẽ sớm nhắc nhở mọi người, cho nên tất cả mọi người bắt đầu thả lỏng đi dạo, ngay cả Lạc Thời Vũ cũng hưng trí bừng bừng di dạo nơi này.
Khu vực vật tư rực rỡ muôn màu cái gì cũng có, bởi vì bán sỉ là chính cho nên mỗi lối đi đều tương đối chật hẹp.
"Trương Đào, cửa hàng thứ ba bên phải phía trước có một con tang thi, cẩn thận bị cắn vào." Lý Ngôn Hề nhắc nhở.
Trương Đào gật đầu, trực tiếp đi về phía Lý Ngôn Hề nói.
Đây là một cửa hàng bán văn phòng phẩm, tang thi bên trong là một con tang thi trẻ em trong xe đẩy, lúc này nó còn đang bị dây an toàn xe đẩy trói chặt, đang nằm sấp trên mặt đất, thấy có người ở ngoài cửa kính, lập tức cõng xe đẩy nhanh chóng bò về phía mấy người Trương Đào.
Phục Đình Du phía sau đã dùng dị năng giết chết tang thi trẻ con trước một bước.
"Chết rồi."
Lý Ngôn He nhắc nhở, cô lo lắng Phục Đình Du sẽ làm ra chuyện gì.
"Chỉ tiếc đồ nơi này đối với chúng ta mà nói không có mấy tác dụng gì."
Chu Phong đối với vật tư của kho Đào Lý quen thuộc nhất, nơi này có cái gì trong kho hàng của bọn họ cũng có cái đó.
"Có thể lấy một ít khăn giấy, khăn giấy cũng không ngại nhiều."
Phục Anh chỉ vào một cửa hàng bán sỉ các loại khăn giấy nói, bọn họ nhiều người như vậy mỗi ngày đều phải dùng khăn giấy, chẳng may sau này không có khăn giấy để dùng, vậy sẽ xấu hổ biết bao.
"Được"
Lý Ngôn Hề phất tay, bắt đầu bỏ giấy cuộn vào ô giấy cuộn trong ba lô, tuy rằng chưa đủ 999 thùng, nhưng mấy cửa hàng bên cạnh còn có một ít khăn giấy, cô cũng rất nhanh đã lấp đầy một ô lưới.
Bên trong khu vực vật tư còn có lương thực dầu gia vị bán sỉ, Lý Ngôn Hề thuận tay thu vào muối cùng dầu ăn, những thứ này mỗi cửa hàng sẽ thu vào một ít, bảo đảm người khác nhìn không ra manh mối gì.
Tác dụng của dầu ăn tất nhiên không cần phải nói nhiều, muối đến hậu kỳ có thể là vật phẩm khan hiếm, tuy rằng trong kho bán thành phẩm của Đào Lý còn có không ít muối, nhưng nơi này cô cũng không có ý định buông tha.
Rốt cuộc cũng đi tới khu đèn đóm, tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lý Ngôn Hề lại đặc biệt thu hoạch ở chỗ này.
"Tôi nghĩ đèn rất hữu ích." Lý Ngôn Hề nói.
Vấn đề cung cấp điện sau này không phải là vấn đề lớn, nhưng sự thiếu hụt bóng đèn làm cho việc sử dụng điện trở nên khó xử, bởi vì vốn dĩ bóng đèn không thuộc vê những thứ có thể mua được ở khắp mọi nơi, chỉ có một số nơi cụ thể mới có đèn để bán, vì vậy giá bóng đèn trong tận thế cũng tăng rất cao.
"Cái này tốt, lấy hết đi."
Phục Đình Du nói, hắn cũng đồng ý với Lý Ngôn Hề nên lấy mấy thứ này.
"Cũng không thể lấy hết, những thùng này cũng đã rất nhiều rồi." Lý Ngôn Hề trả lời. Cùng lúc đó, đội cứu hộ dưới lầu thu dọn siêu thị đã bắt đầu chuyển từng thùng đồ ra bên ngoài, lúc Thân Trạch Vĩ đi lên, vừa vặn nhìn mấy người Cao Viễn ôm mấy cái thùng lớn cùng túi xách đi xuống, hắn cũng hứng thú hỏi:
"Mấy vị chọn được những cái gì?"
"Đội trưởng Thân, tang thi trên lầu này đã bị chúng tôi giải quyết sạch sẽ, nhưng cũng không có gì để lấy, mấy người đàn ông chúng tôi thu chút quần áo dài tay còn có quần lót vớ linh tinh." Cao Viễn cười ha hả nói.
"Một ít khăn giấy" Phục Anh mở túi xách của mình bày ra.
"Trên lầu đều là đồ dùng sinh hoạt, đội trưởng Thân nếu lần này thu thập không xong, lần sau đến chắc đều vẫn còn."
Lý Ngôn Hề nói, trong lời nói của cô đều lộ ra những đồ dùng sinh hoạt rất gân gà, cũng không thèm để ý.
"Vậy cũng đúng, nhưng hành động lần này vẫn phải cảm tạ mọi người, bên ngoài có một ít thực phẩm tôi đặc biệt cho người lựa chọn ra, các người nhất định phải mang đi."
Thân Trạch Vĩ nhìn Lý Ngôn Hề cười nói.
Chỉ thấy bên cạnh xe mấy người, thùng lớn nhỏ đã chất đây mấy chục kiện, đều là các loại hàng khô như một ít bánh quy mì gói, mấy thứ này dưới tình huống hiện tại đã cực kỳ được ưa chuộng.
Lý Ngôn Hề biểu hiện có chút bối rối, cô đi tới trước những thứ kia đếm số lượng, sau đó đi về phía Thân Trạch Vi lại tiếc nuối đau lòng nói:
"Ý tốt của đội trưởng Thân chúng tôi nhận, nhưng lát nữa chỉ có thể nhìn xem xe chứa được bao nhiêu, nếu như không tải đủ, còn lại có thể phiền đội trưởng Thân mang về khu an trí cho Lý Tinh Hải cùng Tào Lệ không?”
"Đương nhiên là có thể."
Thân Trạch Vĩ trả lời, đồng thời trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ, xem ra là thật rồi, bên trong dị năng của Lý Ngôn Hề này cũng không thể bỏ vào quá nhiều thứ, bọn họ vừa rồi có lẽ còn ở trên lầu thu thập được cái gì, nếu không những thứ tương đối quý giá này bọn họ chắc chắn cũng sẽ không cự tuyệt.
"Vậy thì cảm ơn."
Lý Ngôn Hề cười, sau đó gọi mọi người bắt đầu chất đồ vào trong xe.
"Đội trưởng Thân này là hồ ly già nha, tất cả đều là thăm dò."
Cao Viễn ngồi ở vị trí tài xế nhỏ giọng nói thâm, cũng may Ngôn Hề phản ứng vừa đúng, lại nói tiếp đây là do Quách Dung Dung bên kia gây ra họa.
Sau khi lấp đầy vị trí phía sau xe việt dã, mấy thứ Thân Trạch Vĩ đưa còn thừa hơn ba mươi thùng, Phục Anh cũng phối hợp với Lý Ngôn Hề, trên mặt là biểu tình đau đớn.
"Mấy vị, các người phải trở về rồi sao?"
Ngô Hạo Thiên sau khi Thân Trạch Vĩ rời đi thì đi tới hỏi.
"Đúng vậy, thì ra anh cũng là người của đội cứu hộ, trách không được lần trước trùng hợp như vậy." Phục Anh trả lời.
"Tôi cũng là sau này mới may mắn gia nhập, lúc trước vẫn bận rộn, không có chào hỏi các vị, tôi tên là Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên cười tự giới thiệu.
Lại là hắn? Lý Ngôn He thiếu chút nữa thu hồi ý cười, Ngô Hạo Thiên? Hắn chính là người cuối cùng trở thành trưởng doanh trại Nam Thành, cũng là người sống sót cuối cùng trong doanh địa Nam thành tầng tâng lớp lớp âm mưu dương mưu này.
Trách không được lúc trước cô nhìn hắn ta luôn cảm thấy có chút quen mắt, Ngô Hạo Thiên trước kia lại có bộ dạng thanh niên ngây ngô như vậy sao?
Nhưng cô vẫn cảm thấy tất cả những gì người đàn ông này phấn đấu đều quá không xứng đáng, bởi vì sau khi anh ta trở thành doanh trưởng vài ngày, bộ phim truyền hình này đã kết thúc.
Cô nhớ rõ lúc ấy còn có rất nhiều người cười nhạo tâm cơ của Ngô Hạo Thiên, hơn nữa còn nói kết quả anh ta cố gắng đạt được toàn bộ đều là một giấc mộng, nhưng những thứ này đều bị lời mắng chửi cô bao trùm, căn bản không bắn nổi bất kỳ bọt nước nào...
"Chúng ta đi thôi."
Phục Đình Du nói, hắn hình như vẫn luôn đối đãi Ngô Hạo Thiên như không khí.
“Tôi lên xe trước.' Lạc Thời Vũ cũng cười nói.
"Đúng vậy, chúng tôi còn có nhiệm vụ, anh tiếp tục bận rộn đi, tạm biệt."
Phục Anh cũng không chút khách khí đặt mông ngồi vào trong xe, phất tay nói với Ngô Hạo Thiên.
Ngô Hạo Thiên nhìn đám người hành động nhanh chóng, đợi đến lúc hắn muốn nói gì nữa, chiếc xe việt dã màu xám bạc kia chỉ để lại một làn khói, đi không chút lưu luyến.
"Lần sau đừng để ý tới người nọ nữa." Phục Đình Du nói.
"Sao vậy? Đây mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau, phải không?" Phục Anh hỏi kỳ quái.