Chuong 175: Tri hoan
Chuong 175: Tri hoanChuong 175: Tri hoan
Dự cảm của Lý Ngôn He không sai, sau khi bọn họ đốt chết tang thi xong, vào ngày hôm sau chiếc trực thăng đậu ở bên ngoài kia không hiểu sao lại bị một con tang thi hệ hỏa đi ngang qua kích nổ...
"Mẹ nó, đừng ngăn cản tôi, tôi phải đi diệt nó!" Cao Viễn tức giận nhìn ngọn lửa bốc lên bên ngoài nói.
"Cao đại ca. Cũng không có ai ngăn cản anh nha”
Đường Đức Vũ nhìn một vòng, đáp lại lời Cao Viễn.
"Đừng đi ra ngoài, có người đến gần đây."
Lý Ngôn Hề nói.
Cô có thể cảm nhận được một nhóm người đang đến hướng này, nhưng không chắc chắn những người đó là ai.
"Tôi đoán... Chắc là người các cô tiếp xúc lúc trước, những người trong đội cứu viện."
Quạt trong tay Lạc Thời Vũ đã đổi thành một cái quạt gỗ, hắn đang cùng đoàn người đứng ở trên nóc nhà kho Đào Lý nhìn con đường bên ngoài đã bị bọn họ thanh lý ra.
"Không phải lại tới cướp vật tư chứ?"
Phục Anh không khỏi có chút sốt ruột, ba lô hiện tại đã được bọn họ thăng cấp lên 89%, còn thiếu một chút.
"Không sao, nếu thật sự là bọn họ, tôi sẽ giữ chân bọn họ một thời gian, nơi này không phải ai muốn vào là có thể vào."
Trong mắt Lý Ngôn Hề hiện lên một tia hàn quang, đây là Đào Lý của cô, nếu những người đó có chủ ý với vật tư nơi này, cô không ngại trở mặt với bọn họ.
Phục Đình Du nhìn thoáng qua Lý Ngôn Hề, lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài, lại là loại ánh mắt phòng bị cùng đề phòng này, xem ra cô gái này thật sự rất không thích những người đó.
"Muốn ngăn cản bọn họ cũng không khó, chỉ cần cô mở miệng là được." Phục Đình Du nói.
"Đúng, cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không trở mặt với tôi bây giờ."
Hoặc là nói, trước khi họ bước vào doanh trại Nam Thành, những người đó sẽ cho cô mặt mũi.
Điều khiến Lý Ngôn Hề không ngờ tới chính là, lân này người tới lại còn có Lý Tinh Hải.
Tâm tình Thân Trạch Vĩ rất tốt, hắn chỉ dựa vào suy đoán mà đến đây, không ngờ Lý Ngôn Hề thật sự sống ở đây.
"Đội trưởng Thân hôm nay tới nơi này, là có việc tìm chúng tôi?"
Phục Anh dẫn đầu chắn trước mặt Lý Ngôn Hề hỏi, theo trực giác của phụ nữ, cô rất ghét ánh mắt của Thân Trạch Vĩ khi nhìn Lý Ngôn Hà.
"Hôm nay chúng tôi bắt đầu phụ trách thu thập tất cả vật tư trong khu vực này, nghĩ nhà máy thực phẩm này là của cô Lý, vì vậy đã đến xem trước, không nghĩ rằng cô Lý thực sự ở đây." Thân Trạch Vĩ mỉm cười trả lời.
Lý Tinh Hải ở một bên không nói gì, chỉ là ánh mắt ghét bỏ của hắn lại khiến Lý Ngôn Hề cảm thấy buồn cười, Lý Tinh Hải này có vẻ như bị ép tới.
"Đội trưởng Thân biết đây là nhà máy của tôi là được rồi." Lý Ngôn Hề không kiêu ngạo không siểm ninh trả lời.
Đường Đức Vũ bị Cao Viễn kéo đến cuối cùng, hắn cũng biết người tới là người của đội cứu viện Nam Thành, chỉ là mấy ngày nay hắn loáng thoáng cũng cảm thấy Phục Anh rất không thích người của đội cứu hộ Nam Thành, cho nên hắn căn bản không muốn đi qua nương tựa đội cứu viện gì.
Nhưng Cao Viễn lại cảm thấy hắn sắp "phản bội", ở một bên nhìn chằm chằm hắn...
"Cao đại ca, tôi sẽ không chạy, anh yên tâm đi." Đường Đức Vũ nhỏ giọng nói.
"Không sợ anh chạy, chỉ sợ anh lắm miệng, đứng đó cho tôi" Cao Viễn nghiêm túc nói.
Mà lúc này Cao Viễn lại nghe tên Thân Trạch Vĩ kia thế nhưng lại đưa ra ý định muốn Lý Tinh Hải tạm thời lưu lại ôn chuyện, trước chạng vạng sẽ tới đón hắn.
Lý Tinh Hải mở to hai mắt, muốn náo loạn đến mức nào nữa?
"Được, tôi cũng đã nhiều ngày không gặp anh trai tôi, nhiệm vụ của đội trưởng Thân quan trọng hơn."
Lý Ngôn Hề không có chút biểu tình không tình nguyện nào, điều này cũng làm cho Lý Tinh Hải càng cảm thấy áy náy, người sáng suốt đều nhìn ra được, đội trưởng Thân muốn hắn hỏi thăm tin tức bên trong Đào Lý, không nghĩ tới hắn lại trở thành lợi thế của người khác.
"Phó đội trưởng Lý, hôm nay chúng tôi thật vất vả mới tìm được nơi này, anh cứ ôn chuyện với Lý tiểu thư, chúng tôi sẽ đến đón anh sau."
Thân Trạch Vĩ dùng giọng điệu ra lệnh nói.
"Không cần, tôi và Ngôn He cũng không có gì để nói, tôi đi theo các người đi giết tang thi mài" Lý Tinh Hải cố gắng từ chối.
"Phó đội trưởng Lý, giết tang thi có chúng tôi là đủ rồi."
Thân Trạch Vĩ nói xong thì cùng mấy người phía sau đi lên xe, để Lý Tinh Hải lưu lại.
"Đội trưởng Thân, anh không lo lắng mấy người Lý Ngôn Hề bỏ chạy sao?"
Xe đã rời đi, Tả Lương Bình hỏi.
"Yên tâm, nhìn biểu hiện của bọn họ sợ chúng ta tiến vào nhà máy thực phẩm mà xem, trong xưởng thực phẩm kia nhất định cất giấu một lượng lớn vật tư, bọn họ chạy trốn nhưng hòa thượng chạy không khỏi miếu."
Thân Trạch Vĩ trả lời, hắn còn tính toán chờ lý Tinh Hải báo cáo, nếu Lý Tinh Hải không nói thật, hắn cũng có thể thuận tiện xác định một chuyện, đó là Lý Tinh Hải cũng không đứng về phía bọn họ...
Bên ngoài nhà máy thực phẩm Đào Lý, Lý Tinh Hải lúng túng nhìn Lý Ngôn Hề và một đám đồng đội phía sau cô.
Lần này thì hay rồi, hắn lại trở thành bánh quy kẹp.
"Em gái, xin lỗi, anh cũng không muốn lưu lại cản trở các em." Lý Tinh Hải gãi gãi ót nói.
"Anh, anh nói cái gì vậy, đi vào trước rồi nói sau đi."
Lý Ngôn Hề mặt không đổi sắc, theo hiểu biết của cô đối với Lý Tinh Hải, lần này thật sự không phải là ý nguyện của Lý Tinh Hải.
"Ngôn Hề, anh không đi vào"
Ngoài dự đoán, Lý Tinh Hải lại cự tuyệt, điều này làm cho Phục Anh kinh ngạc một phen.
"Tại sao?" Lý Ngôn Hề hỏi.
"Sau khi trở về bọn họ khẳng định sẽ hỏi tình huống của các em, trong kho hàng của em có vật tư đúng không, nếu như anh đi vào nhìn thấy, chẳng may bị bọn họ dùng phương pháp gì moi ra, vậy thì không tốt."
Lý Tinh Hải đối với phương diện này của mình hoàn toàn không có lòng tin, huống hồ đội trưởng Thân kia là một người rất có thủ đoạn, hắn cảm thấy mình cái gì cũng không biết là tốt nhất.
"Vô dụng, dù anh nói hay không, những người đó đều có thể đoán được."
Lạc Thời Vũ không biết Lý Tinh Hải, nhưng hắn cảm thấy người này cũng không vô vọng như Phục Anh nói lúc trước.
"Ý anh là sao?" Lý Tinh Hải mở to hai mắt hỏi.
"Chính là ý theo nghĩa đen, bọn họ đã đoán được bên trong có vật tư, nếu như anh không nói, ngược lại sẽ bị bọn họ xem như nhược điểm của chúng tôi."
Lạc Thời Vũ giải thích, đưa anh trai của Lý Ngôn Hề vào chỗ nguy hiểm, nói vậy đây cũng không phải là biện pháp tốt gì.
"Đúng vậy anh, bọn em bây giờ cũng cần sự giúp đỡ của anh." Lý Ngôn Hề nói.
"Giúp đỡ? Có thể giúp được người nhà anh khẳng định phải giúp, việc gì?" Lý Tinh Hải lập tức trả lời.
“Giúp bọn em giữ chân những người đó ba ngày."
Lý Ngôn Hề nhìn phương hướng Thân Trạch Vĩ đi nói.
Chỉ cần vật tư tiến vào ba lô, bọn họ còn lo bọn hắn đoán được cái gì sao?
"Có thể em gái, em nói gì anh cũng làm theo."
Lý Tinh Hải tự biết cả đời này mình chưa từng giúp đỡ em gái ruột của mình một lần, hiện tại em gái ưu tú như vậy cần giúp đỡ, anh ta tuyệt đối sẽ không từ chối.
Chẳng qua khi hắn tiến vào kho hàng, nhìn cửa lớn hiện đại cùng vật tư chất đầy bên trong mới hoàn toàn ngây người.
Đám người của đội cứu viện kia, bọn họ lại muốn chiếm đoạt nhiều vật tư như vậy của em gái mình?!
Mơ đi!