Chuong 184: Quyet dinh cua Trien Hao
Chuong 184: Quyet dinh cua Trien HaoChuong 184: Quyet dinh cua Trien Hao
Chương 184: Quyết định của Triển Hào
" Chết như thế nào?"
Lý Ngôn Hề hỏi, Trương Cẩm Hàng luôn là một người rất ổn thỏa, luôn lôi kéo Triển Hào bảo hắn không nên mạo hiểm, người như vậy sao có thể nói chết là chết?
"Tôi không biết, ngày đó hắn và Thân Trạch Vĩ cùng đi làm nhiệm vụ, trở về bọn họ lại nói hắn đã chết."
Triển Hào cũng chính bởi vì chuyện này mới thiếu chút nữa cùng Thân Trạch Vĩ làm lớn chuyện, kết quả tất nhiên như Lý Tinh Hải nói, không những không nhận được lời giải thích xứng đáng, ngược lại chức vị bị giáng xuống rồi.
Lý Ngôn Hề không biết nên an ủi người trước mắt như thế nào. Trước đây cô đã nghe Trương Cẩm Hàng nói qua, cái chết của người yêu Triển Hào đã làm anh ta bị đả kích rất lớn, nhưng hiện tại...
"Vậy anh tới tìm chúng tôi, lại muốn làm gì?" Phục Đình Du hỏi.
"Tôi nghĩ... Tôi cũng không biết vì sao lại tới tìm các người, tôi thậm chí còn không biết ý nghĩa của việc tiếp tục ở lại đây."
Triển Hào kỳ thật cũng không có kế hoạch gì, cũng không biết vì sao phải tới nơi này tìm Lý Ngôn Hề, hắn chỉ bất tri bất giác tới.
"Đến chỗ chúng tôi đi, ít nhất. Có thể cho anh giết tang thi."
Lý Ngôn Hề mỉm cười nói, Triển Hào là một nhân tài hiếm có, chỉ là những người trong đội cứu viện mắt mù.
"Các người không ở lại doanh trại?" Triển Hào hỏi, người sống sót của Nam Thành, cuối cùng đều đến doanh trại Nam Thành đúng không?
"Không lưu lại." Lý Ngôn He và Phục Đình Du đồng thanh nói.
Lập tức hai người đều nhìn nhau mà bật cười.
"Nếu anh đã lén lút đến, cũng khẳng định biết chúng tôi bị ép tới nơi này, chúng tôi chưa bao giờ có ý định tới nơi này." Lý Ngôn Hề nói.
"Tôi đi theo các người giết tang thi”
Triển Hào vốn dựa vào tường mê mang nhìn về phía giữa không trung, đúng vậy, hắn còn có thể làm gì đây?
Có thể giết tang thi, đây là động lực sống sót duy nhất của hắn.
Sau khi làm rõ tình cảnh hiện tại của hai người, Triển Hào cũng tỏ vẻ hắn có thể hỗ trợ.
"Ra khỏi thành không khó, khó là làm sao dẫn hai người ra khỏi khu nhà này."
Triển Hào nói xong, nhìn một vòng trong các phòng.
Vị trí căn hộ này rất dễ thấy, là ở giao lộ của ba con đường, bất kể là ban công hay là cửa sổ, đều liền kề với con đường bên ngoài, cho dù là nhảy ra ngoài cũng rất dễ dàng bị người phát hiện.
"Bên chúng tôi còn có hai người quen, bọn họ cũng đang nghĩ biện pháp."
Lý Ngôn Hề nói chuyện của hai người Liễu Hạo Quảng cho Triển Hào, đại khái là bởi vì Triển Hào là người có mối quan hệ thân thiết ngay từ đầu với bọn họ, Lý Ngôn Hề đối với hắn vẫn tương đối tín nhiem.
"Vậy thì càng dễ làm, tôi đi tìm bọn họ." Triển Hào nói xong thì rời đi.
"Sinh tử có số, hy vọng hắn có thể nhanh chóng đi ra."
Lý Ngôn Hề nhìn phương hướng Triển Hào rời đi nói, bất tri bất giác, cô đã bắt đầu cảm thấy khổ sở vì cái chết của người quen bên cạnh.......
Lý Tinh Hải không nghĩ tới mình nhanh như vậy đã được thả ra khỏi bệnh viện, chỉ là người dẫn hắn ra lại đưa hắn vào một sân khác.
Đang lúc hắn vừa định phát tác, lại nhìn thấy Lý Ngôn Hề mặc một bộ váy dài màu trắng cười khanh khách từ trong cửa đi ra.
"Anh, em nói với bọn họ muốn ở cùng anh thêm vài ngày, sau này anh có thể ở lại đây với chúng em, thế nào?"
Lý Ngôn Hề vui mừng nói trước mặt người trong sân, tựa như cô thật sự định định cư ở đây.
"Em gái, em...'
Lý Tinh Hải sửng sốt một lát, thấy Lý Ngôn Hề nháy mắt với mình, hắn cũng lập tức đáp lại:
"Được ở cùng người nhà mình, anh có thể mất hứng sao? Anh sẽ mang tất cả mọi thứ đến đây ngay lập tức!"
"Không cần, đồ đạc bọn họ đều đã hỗ trợ chuyển tới đây."
Lý Ngôn Hề nói, sau khi cô đề nghị muốn Lý Tinh Hải cũng ở lại đây, những người ngoài cửa đã lập tức chuyển đồ đạc của Lý Tinh Hải tới đây, động tác nhanh chóng đến mức khiến người ta líu lưỡi.
"Vậy còn... Thật sự rất nhanh chóng."
Trừ bỏ những nghỉ vấn trong lòng, Lý Tinh Hải rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, Ngôn He sao lại ăn mặc thục nữ như vậy? Chẳng lẽ là vì tên họ Phục kia?
Nhưng không nói, còn rất đẹp mắt.
Đợi những người không liên quan đều rời đi, Lý Ngôn Hề mới đóng cửa lại, nói cho Lý Tinh Hải biết tình hình hiện tại.
Để Lý Tinh Hải chuyển tới đây, cũng là chủ ý của Phục Đình Du, đêm nay bọn họ sẽ khởi hành rời khỏi nơi này, nếu như lại đi bệnh viện đón Lý Tinh Hải, vậy rất rắc rối.
"Quần áo? Em cảm thấy mặc váy cũng rất thoải mái." Lý Ngôn He nhịn cười nói.
"Đẹp, thật sự rất đẹp."
Lý Tinh Hải chân thành tán thưởng nói, em gái nhà mình từ nhỏ đã đẹp, hiện tại mặc vào cái váy trắng này, quả thực giống như thục nữ yên tĩnh đi ra từ trong tranh vậy.
"Anh nói đùa rồi."
Lý Ngôn Hề lúc này mới giải thích, tất cả chúng ta đều có thói quen có dùng ấn tượng đầu tiên với một người để nhận định về người đó, rất nhiều người trong doanh trại lần đầu tiên gặp cô, cô mặc như vậy cũng là vì đến lúc đó sẽ có khả năng thay trang phục chạy trốn.
"Sau này chờ chúng ta tìm được một nơi an toàn, anh tranh thủ mỗi ngày tìm váy cho em mặc, con gái nên ăn mặc như vậy."
Lời nói của Lý Tinh Hải khiến Lý Ngôn Hề cảm thấy cực kỳ quái dị, sao càng ngày càng giống mẹ già dặn dò?
Đêm đó, ba người gần như đều không ngủ được, luôn chờ tín hiệu của Triển Hào. Lý Ngôn He đã thay váy, cô lấy từ trong ba lô ra một ruong quần áo, trên rương còn dán tên cô.
Cái rương này cô bảo Cao Viễn dùng dị năng hệ mộc làm ra khi đang rảnh rỗi ở kho Đào Lý, nguyên liệu đều là ván gỗ, người trong đội ngũ đều giống nhau, mỗi người một cái, bên trong chứa tất cả quân áo của mọi người bao gồm cả mấy thứ lặt vặt, sau khi ba lô thăng cấp cô mới cho mấy cái rương này vào.
Thay một chiếc áo thun nam màu đen rộng thùng thình, lại buộc tóc ra sau đầu, đã hoàn toàn không còn bộ dạng thục nữ yên tĩnh trước kia, nếu như không phải người quen biết với cô, nhìn từ xa đúng là không thể nhận ra đây là Lý Ngôn Hề lúc trước.
Sắc trời hơi sáng lên, Lý Ngôn Hề lập tức tinh thân phấn chấn ngồi dậy, ngoài cửa sổ toilet có người.
"Quần áo của ai?"
Phục Đình Du nhịn xuống khác thường trong lòng, vì sao áo thun nam trên người Lý Ngôn Hề lại cũ, chẳng lẽ...
"Không biết, lúc trước ở trong căn hộ của Cao Viễn, đi vào phòng người khác lục soát."
Lý Ngôn Hề nhún nhún vai nói, cô không có sở thích sạch sẽ, quần áo của ai chỉ cần giặt sạch cô sẽ không thèm để ý, hiện tại cô chỉ để ý hai người bên ngoài toilet.
"Ngôn Hề, là tôi.
Rạng sáng bên ngoài còn rất yên tĩnh, giọng trâm thấp của Triển Hào truyền tới, cửa sổ toilet thay vì nói là cửa sổ, chỉ bằng nói là một lỗ thông hơi, vị trí sắp đến nóc nhà, chật hẹp lại không khiến người ta chú ý.
"Chúng tôi đã sẵn sàng" Lý Ngôn Hề nói ra.
"Lý tiểu thư, các người đứng xa một chút, tôi mở rộng cửa sổ."
Lần này là giọng của Tạ Kỳ Thắng, lúc này Lý Ngôn Hề mới biết Tạ Kỳ Thắng cũng là một dị năng giả, hơn nữa còn là dị năng giả hệ thổ.
"Ngôn He, chắc sẽ không có người phát hiện chúng ta chứ?"
Lý Tinh Hải rất lo lắng, đại khái là do bị Thân Trạch Vĩ khống chế thành thói quen, hai người đều nhìn ra vẻ mặt khẩn trương cùng bối rối của hắn.