Chuong 217: Tha di
Chuong 217: Tha diChuong 217: Tha di
Phục Đình Du cảm giác được góc áo phía sau mình bị người kéo lại, là Lý Ngôn He.
"Chết rồi." Lý Ngôn Hề nói.
Nhưng không đến một phút đồng hồ, Hứa Văn Sơn đã ngã xuống, đám người Kiều Khánh Sinh còn tưởng rằng hắn bị điện ngất đi, nhưng mấy người Hắc Tử muốn đỡ Hứa Văn Sơn lên lại phát hiện, Hứa Văn Sơn đã ngừng hô hấp.
"Bọn mày dám giết người của chúng tao?"
Kiau Khánh Sinh giận dữ nhìn Phục Đình Du, ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn thịt người.
"Vậy thì sao?”
Phục Đình Du hỏi ngược lại, chẳng lẽ không phải bọn họ đến gây sự trước?
"Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tất cả đều cùng tôi lên!"
Kiều Khánh Sinh cũng không quay đầu lại mà ra lệnh.
"Lạc Lạc, cái này cũng không trách được chúng tôi."
Phục Anh nhún nhún vai, nhưng cũng không dám khinh địch, dù sao trong miệng Kim Mộng, những dị năng giả này đều tương đối lợi hại.
"Không trách, tốc chiến tốc thắng đi." Lạc Thời Vũ nói.
Không biết có phải vì Lý Ngôn Hề quá mức trâm mặc hay không, Kiêu Khánh Sinh lại nhắm vào cô trước, mắt thấy Lý Ngôn Hề sắp bị bàn tay kim loại của hắn bắt lấy, trong lòng hắn mừng thầm, một cô bé xinh đẹp như vậy, hắn nhất định sẽ bắt vê yêu thương một thời gian.
Kim Mộng và Lâm Hải trong xe đang cảm thấy lo lắng cho Lý Ngôn He, hy vọng những người xung quanh Lý Ngôn Hề đều có thể phản ứng nhanh một chút, thay cô đỡ một kích kia.
"Cô ấy à, hai người không cần lo lắng, tôi còn chưa từng thấy qua người nào có thể thắng được cô ấy"
Lê Hiểu Tình cười thu hồi hòm thuốc, vết thương của Lâm Hải đã hoàn toàn khôi phục.
Quả nhiên, lúc Kim Mộng và Lâm Hải cảm tạ xong, lần nữa nhìn ra bên ngoài, Lý Ngôn Hề đã tránh được công kích của Kiều Khánh Sinh.
"A nha, quên cầm vũ khí rồi."
Lý Ngôn Hề dễ dàng nghiêng người tránh được một kích của Kiều Khánh Sinh, mà Phục Anh giờ phút này cũng chống lại Vương Ngũ hệ mộc, đám người Chu Phong cùng hai người Phục Đình Du và Lạc Thời Vũ bắt đầu hỗn chiến với mấy chục người đối diện.
"Ngôn Hề, cái này cho cô dùng này."
Cao Viễn ném tới một đoạn dây leo không lá, hắn biết Lý Ngôn Hề bây giờ không tiện lấy vũ khí ra khỏi ba lô trước mặt mọi người, nhưng hắn cũng tin tưởng, cho dù chỉ là một đoạn dây leo mà thôi, Lý Ngôn Hề cũng có thể dễ dàng chế phục Kiều Khánh Sinh kia.
"Cảm ơn."
Lý Ngôn Hề tiếp nhận dây leo như roi khoác lên tay, sau đó đánh về phía Kiều Khánh Sinh!
"Ha ha, thì ra tiểu mỹ nhân thích chơi loại trò chơi này, trở về tôi cùng cô chơi mới vui."
Kiêu Khánh Sinh vừa dứt lời đã cảm nhận được một trận đau đớn nóng bỏng, cánh tay của hắn sau khi không cẩn thận bị đoạn dây leo kia quất trúng thế nhưng lại bị đánh đến da bóc thịt bong lên?! "Anh nói sai rồi, là bây giờ tôi cùng anh chơi đùa."
Lý Ngôn bất ngờ xuất hiện bên cạnh Kiều Khánh Sinh, một bóng đen tinh tế từ trên trời giáng xuống!
Bal
Dây leo thật dài như roi rơi xuống trên mặt Kiêu Khánh Sinh, lại là một dấu vết mang theo tia máu.
Lần này Kiều Khánh Sinh không dám khinh thường nữa, vốn hắn sợ tiểu mỹ nhân bị thương trở về sẽ không vui, hiện tại hai vết thương đau, hắn không chút do dự ngưng tụ ra một khối kim loại chắn ngang trước mặt mình.
Veol
Kiêu Khánh Sinh vừa mới chặn nửa người trên cúi đầu, mắt cá chân của hắn bi đoạn dây leo quấn lấy, Lý Ngôn Hề cười khẽ, cổ tay chỉ hơi dùng sức, Kiều Khánh Sinh đã ngã xuống chân chổng lên trời.
Kiêu Khánh Sinh kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Vì sao hắn hoàn toàn không nhìn thấy công kích của cô gái này?
Nếu đã như vậy, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Từng mũi kim loại đánh về phía Lý Ngôn Hề, mắt thấy những gai kim loại kia sắp đụng phải Lý Ngôn Hề đang đứng yên, Kiều Khánh Sinh lại cảm thấy đáng tiếc, lần này tiểu mỹ nhân kia sẽ bị đâm thành tổ ong vò vẽ chứ?
Nhưng mà những cái gai kim loại kia lại dừng lại trước mặt Lý Ngôn Hề, giống như đụng phải một thứ gì đó nhao nhao rơi xuống!
“Cám ơn anh đưa vũ khí tới."
Lý Ngôn Hề nói xong, những cái gai kim loại bị Kiều Khánh Sinh ngưng tụ lại chậm rãi bay lên trời, sau đó nhanh chóng xoay chuyển phương hướng đánh về phía Kiều Khánh Sinh!
"Làm sao có thể?"
Kiều Khánh Sinh hoàn toàn chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, hắn muốn dùng khiên kim loại trong tay ngăn cản công kích kia, nhưng không nghĩ tới đã quá muộn.
Phập!
Một mũi kim loại nhanh chóng đâm vào cổ hắn, Kiều Khánh Sinh ôm cổ họng hai mắt mở to nhìn Lý Ngôn He đang cười trước mặt, sau đó chậm rãi ngã về phía sau.
Đám người Vương Ngũ căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, bất quá chỉ trong vài phút, người bọn họ mang theo đã hoàn toàn bị đối phương kiêm chế, thậm chí ngay cả Kiều Khánh Sinh vừa mới thăng cấp đến hệ kim cấp hai cũng đã chết!
"Cao Viễn, dị năng của anh rất hữu dụng nha, trói người gì đó thật thuận tiện." Phục Anh nói.
Ngoại trừ mười mấy người ra chiêu độc ác bị bọn họ giết, còn lại 25 người, đương nhiên bên trong cũng có ba người bình thường là mồi nhử.
"Trói rồi, những người này nên làm sao bây giờ?" Cao Viễn gặp khó khăn.
" Đúng vậy, chẳng lẽ chúng ta còn đưa bọn họ về?"
Cố Dao cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, ném ở chỗ này cho tang thi ăn không khỏi có chút quá tàn nhẫn.
"Cầu xin các người thả chúng tôi đi, đừng để chúng tôi ở chỗ này."
Một người phụ nữ cầu khẩn, bọn họ cũng là bất đắc dĩ ah.
"Đúng vậy, các người lợi hại như vậy, không bằng cùng chúng tôi trở về tiêu diệt những kẻ ăn tươi nuốt sống kia, một nhà kho đầy vật tư sẽ là của các người!" Một trong những người đàn ông nói.
"Lão Bành! Ông con mẹ nó thực sự không có dũng khít"
Vương Ngũ tức giận mắng, hắn cùng những người này giao thủ qua, nếu như những người này muốn, trong đội ngũ bọn họ không ai là đối thủ, ngay cả hang ổ bị cướp cũng là chuyện phút chốc.
" Được rồi, các người đừng ầm ï, chúng tôi không có hứng thú gì đối với vật tư của các người, Cao Viễn, thả bọn họ trở về đi!" Lý Ngôn Hề nói.
Đây lại là một nhan đề phải lựa chọn, là một là phải kiểm soát hết hai là trực tiếp giết, hai điều này đều không phải là lựa chọn tốt nhất, cho nên cô không có ý định chọn bất kỳ lựa chọn nào, trực tiếp thả người trở vê.
"Tôi và Ngôn Hề suy nghĩ giống nhau."
Lạc Thời Vũ nói, cá câu được không muốn ăn cũng không muốn làm bẩn tay giết chết, biện pháp đơn giản nhất chính là trực tiếp thả đi.
"Không có khả năng, vì sao các người không cần vật tư?!"
Người đàn ông kia kinh ngạc nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, hắn còn cho rằng ý kiến của mình sẽ được những người này tiếp thu, đến lúc đó hắn cũng có thể được phân một chén canh gì đó, không nghĩ tới bọn họ lại cự tuyệt.
"Bởi vì thời tiết quá nóng." Lý Ngôn Hề chỉ vào mặt trời lớn trên đầu nói.
"Ừm, quả thật là thế, nếu vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi, hôm nay tôi chưa bôi kem chống nắng đâu." Phục Anh lập tức tiếp nhận đề nghị này.
Mấy người bị trói : "..."
Nhìn ba chiếc xe bọc đầy bùn trực tiếp lướt qua bọn họ đi ve phía trước, Vương Ngũ lại nhịn không được sờ sờ ót mình.
"Vương Ngũ, mau cởi dây thừng cho chúng tôi ahl"
Một người đàn ông hét lên, những người đó cũng quá lười rồi. Bọn hắn nhiều người như vậy chỉ cởi bỏ dây thừng trên người Vương Ngũ, nói còn lại để bọn hắn tự mình cởi bỏ cái gì đó, làm việc có phải nên đến nơi đến chốn không?
Trong chiếc xe mát mẻ với điều hòa không khí, Phục Anh uống nước trái cây lười biếng tựa vào chỗ ngồi:
"Cuối cùng cũng rời khỏi An thành."
"Chị nghe Kim Mộng nói, khi bọn họ rời khỏi thành phố Trung Nhữ, nơi đó cơ bản đã không còn người sống nữa." Lê Hiểu Tình đã trở về xe nói.