Chương 227: Những người sống sót của Đại học Thanh Linh
Chương 227: Những người sống sót của Đại học Thanh LinhChương 227: Những người sống sót của Đại học Thanh Linh
Một gian phòng tự học vô cùng yên tĩnh của đại học Thanh Linh, tiếng sách vở chậm rãi bị xé nát từ dưới cái bàn màu xám trắng truyền ra.
Một đôi tay gầy gò đang run rẩy xé sách trên mặt đất, sách bị xé xuống từng trang, từng trang lại bị xé thành miếng nhỏ.
Phong An Bình cùng Lưu Họa vô lực tựa vào chân bàn, nhìn Đàm Âm Vận nghiêm túc xé sách.
Bọn họ bảo trì nhỏ giọng như vậy không phải bởi vì sợ dẫn tới tang thi, mà là đói, người ở trong trạng thái đói khát, cho dù không e ngại tang thi cùng nguy hiểm, tứ chi cũng giống như mì mềm hoàn toàn không cách nào sử dụng khí lực.
"Từ bỏ đi Âm Vận, cần gì phải chịu khổ như vậy, mình đã muốn tự mình chấm dứt rồi." Lưu Họa vô lực nói.
"Không được, không đến một khắc cuối cùng làm sao có thể dễ dàng buông tha, muốn chết cũng phải chết phóng khoáng một chút."
Đàm Âm Vận vừa ngâm mảnh giấy bị xé thành miếng nhỏ vào trong một cái hộp cơm đầy nước vừa phản bác.
"Giấy không có chất dinh dưỡng, cũng không thể tiêu, về lâu dài sẽ không tốt cho cơ thể con người."
Phong An Bình tiếp nhận "cơm trưa" Đàm Âm Vận đưa tới, ghét bỏ nhìn thoáng qua.
"Vậy có biện pháp gì, mấy người chúng ta bị nhốt ở nơi này gần hai tháng, trong trường học những gì có thể ăn đều bị chúng ta ăn, thừa dịp mấy người Hạ Quý còn chưa tìm được đồ ăn trở về, trước tiên cứ như vậy cố qua đi.
Đàm Âm Vận dùng thìa múc một muỗng bột giấy ngâm nát, sắc mặt đau khổ nuốt xuống.
Giấy chắc chắn không ngon, nhưng họ không có cách nào.
Cả trường học chỉ còn lại mấy học sinh lác đác như bọn họ, đối mặt với gần hai vạn thầy trò tang thị, bọn họ cũng chỉ có thể trốn được thì trốn, cũng may bên trong đại học Thanh Linh có một tòa nhà thí nghiệm phòng ngự tương đối đáng tin cậy, bọn họ cũng chỉ có thể trốn ở trong này dựa vào ăn giấy mà sống.
Chỉ là không biết bọn họ còn có thể trốn bao lâu, tang thi trong trường học càng ngày càng mạnh...
"Bên ngoài nguy hiểm như vậy, trong trường học nào còn thức ăn, lại không ra được, vào cũng không vào được, chúng ta vẫn phải tự tính toán."
Lưu Họa là một người bi quan, nhưng bây giờ Phong An Bình cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những gì Lưu Họa nói.
Có lẽ những nỗ lực trước đây của họ là vô nghĩa? Câu nói nhân định thắng thiên này, ở trước mặt chuyện đơn giản như thức ăn cũng bị đánh bại một kích cũng không chịu nổi như vậy...
"Tiết kiệm chút khí lực, đừng nói chuyện nữa, tôi chờ mấy người Hạ Quý trở về."
Đàm Âm Vận ăn mấy ngụm bột giấy xuống bụng, mới cảm thấy trong dạ dày không còn cảm giác đau đớn nóng bỏng, hiện tại cô ấy thật sự cũng rất đói, hơn nữa thân thể đã đạt tới trạng thái đói khát trước nay chưa từng có, cho dù có tang thi đánh vào tòa nhà này, bọn họ cũng chỉ có thể ngồi chờ chết!...
Bên ngoài đại học Thanh Linh, trên một mảnh đất nông nghiệp hoang vu không biết vì sao cũng phân bố không ít tang thi, một trận điện quang qua đi, hơn trăm con tang thi đều ngã xuống trước mặt mọi người, nhưng lúc này mọi người cũng không rảnh tán thưởng, bởi vì mỗi người đều đang tác chiến với tang thi biến dị nhào tới.
Phập!
Phục Anh dùng dị năng hệ kim khống chế Miêu đao gọt sắt như bùn, Miêu đao xoay tròn phía trước, bảy tám con tang thi xung quanh đều bị chém chết, nhưng tang thi hệ kim kia lại linh hoạt né tránh.
"Những tang thi này có chút lợi hại nha!" Cao Viễn nói.
"au là tang thi, những tang thi này khi còn sống thoạt nhìn đều là học sinh thân thể cường tráng, các bộ phận cơ năng của thân thể cũng tốt hơn một chút, đương nhiên so với tang thi già yếu bệnh tàn sẽ chuyển hóa tốt hơn rất nhiều." Lạc Thời Vũ phân tích.
Lúc này Phục Anh đã là dị năng hệ kim cấp hai, đối mặt với tang thi hệ kim cũng cấp hai kia rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, Lạc Thời Vũ sợ mình nhúng tay vào sẽ chọc Phục Anh tức giận, nhưng cũng vẫn nhìn chằm chằm an nguy của mấy người Phục Anh.
Phanh!
Phục Anh nhảy lên khiên kim loại của tang thi hệ kim, thừa dịp tang thi lảo đảo lui về phía sau, một đao từ trên xuống dưới đâm vào giữa đầu tang thi kia.
"Hừ hừ, tang thi thối."
Phục Anh lại đạp thi thể tang thi trên mặt đất giải sầu, bọn họ đã giết tang thi gần ba ngày bên cạnh đại học Thanh Linh, tuy rằng mỗi ngày đều cố định đi lại ở điểm nghỉ ngơi, nhưng ngày nắng nóng này nhiều tang thi như vậy cũng phát hỏa.
Trong ba ngày này, Liễu Hạo Quảng cùng Tạ Kỳ Thắng trước đó dị năng cấp một cũng thăng cấp lên cấp hai, chỉ riêng tinh thạch tang thi bình thường cũng sắp đạt tới hơn một vạn tấm.
"Trong trường học kia còn có người sống, cho nên những tang thi này mới không tản đi."
Lý Ngôn Hề nhìn đại học Thanh Linh xa xa nói.
Bên trong còn có mười bảy người, bởi vì dị năng hệ tinh thần của cô trước mắt phạm vi bao phủ còn có hạn, hơn nữa diện tích đại học Thanh Linh rất lớn, cho nên cô cũng đến lúc theo mọi người giết đến phụ cận mới phát hiện.
"Ngôn Hà, chúng ta mau trở về đi, quá nóng, bổn thần thú đã muốn cởi quần áo rồi."
Tiểu Vũ Gia vô lực nằm sap trong túi xách nói, mặc dù hiện tại túi xách đã được Lý Ngôn Hề tri kỷ đổi thành có lưới thoáng khí, nó vẫn cảm thấy nóng đến cực điểm.
"Kiên trì thêm một chút."
Lý Ngôn Hề nhân dịp người ta không chú ý đổi một ly sinh tố dâu tây của cửa hàng mỹ thực cho vào trong túi xách, để Tiểu Vũ Gia bên trong vừa ăn vừa hạ nhiệt, tiếng oán giận bất mãn trong đầu mới yên tính.
"Có thể kiên trì ở trường học lâu như vậy, những người đó khẳng định cũng rất lợi hại."
Trương Đào nói ra, bọn họ cũng từng trốn thoát ở đại học Nam Thành, số lượng tang thi trong đại học rất nhiều làm cho bọn họ lúc trước cảm thấy nửa bước khó đi, nhưng hiện tại mạt thế qua hai tháng, trong trường kia vẫn còn có người, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Lợi hại hay không lợi hại thì không biết, nhưng tình huống hiện tại của bọn họ khẳng định không tốt lắm"
Lý Ngôn Hề giải quyết một con tang thi thủy hệ biến dị trước mặt mới trả lời.
Cổng trường đại học Thanh Linh đóng cửa, tang thi bên ngoài cổng trường giờ phút này cũng bị đoàn người Lý Ngôn Hề ở xa xa hấp dẫn, nhao nhao xoay người chạy ra ngoài. Hạ Quý trốn trên một tòa nhà ký túc xá kinh ngạc nhìn đàn tang thi xa xa đang tản ra, tuy rằng hắn không nhìn thấy tình huống bên ngoài sân trường, nhưng từ vị trí này vẫn có thể nhìn thấy tang thi ở cửa lớn.
Có chuyện gì vậy, có ai đó đến đây sao?
Chẳng lẽ trên thế giới này còn có người còn sống đến cứu bọn họ?
Bang bang!
Bên ngoài lại có tang thi gõ cửa.
Hạ Quý Đồng gói mấy khối bánh quy mốc meo cho vào trong túi áo, sau đó trong tay xuất hiện một dây leo, trước khi tang thi phá cửa mà vào, hắn đã theo dây leo leo lên tâng cao nhất ký túc xá.
Vật tư bên trong những ký túc xá này kỳ thật đều đã được thu thập qua một lần, sau tai nạn kia, trong trường vốn còn lại hơn một trăm người sống sót, trong hai tháng mọi người dùng đủ loại phương thức chết đi, hiện tại chỉ còn lại mười mấy người bọn họ, hoàn cảnh sinh tôn bức bách, những ký túc xá này đã bị bọn họ cướp đoạt ba lần.
Lần sau chỉ sợ sẽ không tìm ra được gì để ăn nữa.
"Tiểu Hạ! Cửa lớn bên kia..."
Phùng Nguyên Thanh thở hồng hộc chạy tới nói.
"Ừm, em thấy, các anh có thấy có người đến không?"
Hạ Quý Đồng hỏi, Phùng Nguyên Thanh cũng là dị năng giả hệ mộc, hai người bọn họ hiện tại phụ trách tìm kiếm vật tư trong tòa nhà này.