Chương 233: Hồ Điệp tỉnh lại
Chương 233: Hồ Điệp tỉnh lạiChương 233: Hồ Điệp tỉnh lại
"Cô đã cứu mạng chúng tôi, không cần phải đảm bảo bất cứ điều gì với chúng tôi." Hạ Qúy Đồng nói.
"Không phải cứu các người một mạng, mà là trợ giúp, tựa như mỗi người chúng ta hiện tại đều là quan hệ trợ giúp lẫn nhau, không cần chuyện gì cũng liên quan đến sinh tử, không phải sao?"
Lý Ngôn Hề cười nói, cô không cần ai trả giá cả tính mạng để báo đáp, chỉ hy vọng những người này có thể sống thật tốt, xây dựng một doanh trại tốt đẹp, cùng nhau đi đến cuối tập phim là đủ rồi.
"Em gái tôi nói đúng, nhân loại ở trước đại nạn chỉ có đoàn kết mới có thể đi tiếp, những người trẻ tuổi các cậu cũng đừng câu ne, nên ăn thì ăn, ăn no mới có khí lực!" Lý Tinh Hải cũng nói.
"Bạn học Lý Ngôn Hề, mặc dù tôi vẫn cảm thấy con đường phía trước gian khổ, nhưng ý của cậu chúng tôi hiểu rồi."
Phong An Bình hiếm khi không nói những lời bi quan nữa, nhóm Lý Ngôn He căn bản không muốn đòi lấy mạng báo đáp, là bọn họ nghĩ quá mức nặng nề.
"Vậy là tốt rồi."
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, lại vừa vặn nhìn thấy Phục Anh đang nháy mắt với cô.
"Ngôn Ha, ta cũng đói bụng, giống như người phụ nữ nháy mắt đối diện kia, ta không muốn ăn những thứ này."
Tiểu Vũ Gia nhảy vào trong túi xách nói.
"Vậy nhẫn nại một chút nha, ngươi có thể suy nghĩ trước hôm nay muốn ăn cái gì."
Lý Ngôn Hề an ủi, hôm nay Tiểu Vũ Gia cũng là đại công thần, bọn họ dọc theo đường đi giết tang thi không kịp đào tinh thạch, đều là Tiểu Vũ Gia hỗ trợ thu.
Tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở là một tòa nhà dân cư, nghe nói nơi này chủ yếu dành cho giáo viên và học sinh trong đại học Thanh Linh thuê phòng, tỷ lệ lấp đây cũng không cao, tang thi bên trong sớm đã được thanh lý sạch sẽ.
Mà đoàn người Lý Ngôn Hề và nhóm mười bốn người sống trong một căn hộ hai tâng ở cùng tầng với những người khác, sau khi trở về phòng, Phục Anh lập tức chạy đến bên cạnh Lý Ngôn He.
"Ngôn Hề-" Phục Anh đáng thương kêu lên.
"Biết rồi, Tiểu Vũ Gia cũng đợi một lát rồi, mọi người ai còn chưa ăn no đến chỗ tôi gọi đồ ăn đi."
Lý Ngôn He cười nói, cô có thể nhìn ra được, mọi người vừa rồi cũng không ăn nhiều.
"Không phải chúng tôi ăn ít, mà là chúng tôi muốn để dành cơm cho những học sinh kia, nam sinh trẻ tuổi ăn nhiều ahl"
Cao Viễn giải thích, trước kia hắn cảm thấy bọn Chu Khải Duệ đã ăn nhiều rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy đám người Hạ Qúy Đồng kia, hắn lại cảm thấy Chu Khải Duệ ăn khá ít.
"Tôi gọi một phần mì ống thịt bằm." Phục Đình Du đi thẳng đến chủ đề.
"Ngôn Hà, cho anh một cái móng heo hầm tương!" Lý Tinh Hải luôn lái xe cũng không quá đói, một phần móng heo hầm tương vừa vặn có thể giải khát.
Tiểu Vũ Gia cũng như nguyện có được một con gà nướng, Tạ Kỳ Thắng theo thói quen ở một bên quan sát Tiểu Vũ Gia ăn cơm, cũng chậc chậc khen ngợi:
"Thân thể nhỏ bé mà mỗi lần lại có thể ăn nhiều như vậy, dạ dày của nó làm sao có thể dung nạp được đây?" "Ta chính là thần thú! Thần thú có biết không? Loại nhân loại ngu xuẩn như ngươi đương nhiên không biết-"
Tiểu Vũ Gia trực tiếp cho gà nướng vào trong bụng, chỉ vài phút đã gặm hết nửa con gà nướng.
Lý Ngôn Hề đương nhiên sẽ không phiên dịch, sau khi đổi đủ bữa ăn cho tất cả mọi người, cô cũng đổi cho mình một phần thịt dứa giải nhiệt khai vị.
"Tôi nghe Kim Mộng nói, Lâm Hải đã vẽ xong bản vẽ kiến trúc trong đêm, buổi chiều chúng ta có thể đi cùng hắn đánh dấu." Lạc Thời Vũ nói.
"Ừm, buổi chiều tôi định đi bên ngoài một chuyến."
Lý Ngôn Hề vừa nói vừa mở cửa hàng vật liệu ra, về việc xây doanh trại mà nói, kỳ thật tất cả đồ đạc đều có thể mua được trong cửa hàng vật liệu, hơn nữa chất lượng hàng hóa trong cửa hàng vật liệu đều là thượng thừa, nhưng có một số thứ đắt tiên cô vẫn muốn ra ngoài thu một ít trở về, cũng vừa vặn có thể nhân cơ hội che mắt người khác.
Vừa nghe nói muốn ra ngoài thu đồ, Lý Tinh Hải liền có hứng thú, Triển Hào cũng tỏ vẻ muốn đi theo giết tang thi, cuối cùng đoàn người tách ra hai đội, Phục Đình Du và Đường Đức Vũ cũng sẽ cùng ra ngoài.
"Tôi cùng Tiểu Tạ cũng đi đi, các người không có hệ kim và hệ thổ sẽ bất tiện." Liễu Hạo Quảng nói.
"Được"
Lý Ngôn Ha gật đầu đáp, cô nhớ rõ lúc đi tới ở ven đường nhìn thấy một chợ vật liệu xây dựng, cũng có không ít công trường xây dựng chất đầy cát, chắc hẳn đều có thể dùng được.
Sau giờ nghỉ trưa, Vu Tĩnh Trúc chạy tới tìm Lê Hiểu Tình.
"Chị Hiểu Tình, dì Hồ Điệp đã tỉnh! Chị đi xem thế nào đi!"
"Tỉnh rồi?"
Phục Anh có chút kinh ngạc, lúc trước Kim Thiện và Kim Gia Vinh đều chuẩn bị tâm lý tôi tệ nhất, không nghĩ tới hiện tại rốt cuộc đã tỉnh lại.
“Chị đi xem cùng em, đi thôi.'
Lê Hiểu Tình cũng rất cao hứng, Hồ Điệp mỗi ngày dựa vào truyên dịch bổ sung dinh dưỡng, điều kiện bọn họ có hạn, cô cũng không có tự tin có thể giúp bà ấy vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng Hồ Điệp tỉnh lại đối với Kim Thiện và Kim Gia Vinh mà nói giống như là đổi thành một người khác, lúc Lý Ngôn Hề mang theo mọi người đến, hai người vội vàng lôi kéo Lê Hiểu Tình đi ra ngoài.
"Cái gì? Mất trí nhớ?"
Kim Thiện không nghĩ tới, cảnh tượng giống như phim truyền hình này lại phát sinh ở bên cạnh bọn họ.
"Mẹ tôi... Lúc ấy đúng là bị một tảng đá đập vào đầu, có phải là bởi vì nguyên nhân này hay không?"
Kim Gia Vinh trong lòng đã sớm có dự cảm, kỳ thật chỉ cần Hồ Điệp còn sống hắn sẽ cảm tạ trời đất.
"Có khả năng, hoặc như các người nói bà ấy biến thành một người khác, cũng có thể là vì đã kích phát một nhân cách khác của bà ấy, tóm lại hiện tại chỉ có thể quan sát trước."
Lê Hiểu Tình phân tích, hiện tại không có dụng cụ liên quan để kiểm tra trạng thái thân thể của Hồ Điệp, cô ấy cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm suy đoán.
Hồ Điệp tuy rằng là vợ của Kim Thiện, tuổi lại nhỏ hơn nhiều so với Kim Thiện, bởi vì thời gian dài không ăn uống và không nhìn thấy ánh mặt trời, hiện tại có vẻ có chút tái nhợt gây yếu, nhưng thoạt nhìn coi như tương đối trẻ tuổi, chỉ là đôi mắt kia vừa tỉnh lại đã nhìn thẳng một phương hướng. "Em thấy kiểu này nhất định là mất trí nhớ, ánh mắt đều thẳng tắp, trên TiVi không phải đều diễn như vậy sao?"
Cố Dao nhỏ giọng nói, người đến thăm Hồ Điệp cũng chỉ có mấy nữ sinh các cô, dù sao nữ nhân bệnh nặng mới khỏi, cũng không tiện có nam nhân tới thăm hỏi.
"Lý Ngôn Hề, cám ơn cô đã cứu tôi."
Hồ Điệp nhìn thấy Lý Ngôn He đi vào cửa, nở nụ cười nói.
"Không khách khí, cô nhận ra tôi sao?"
Lý Ngôn Hề luôn cảm thấy ánh mắt Hồ Điệp quái dị, giống như đang xuyên thấu qua thứ gì đó để nhìn cô vậy.
"Ừm, nhận ra, bọn họ nói cho tôi biết."
Hồ Điệp giơ ngón tay lên, chỉ vào phương hướng Kim Thiện và Kim Gia Vinh bên ngoài nói.
Thấy hai người Kim Thiện còn đang cùng Lê Hiểu Tình nói cái gì đó, Lý Ngôn Hề cũng không thể kiểm chứng, cô lại khách khí cùng Hồ Điệp hàn huyên vài câu, rồi rời khỏi phòng Hồ Điệp.
"Người mất trí nhớ thật đúng là nhiều."
Phục Anh nhớ tới Phục Đình Du, lại nhớ tới Lạc Thời Vũ từng là người thực vật, không khỏi cảm thấy mạt thế này thật đúng là nhiều tai ương khó khăn.
"Ừ."
Lý Ngôn Hề gạt sang một bên cảm giác khác thường trong lòng, nhớ tới buổi chiều còn phải cùng mọi người ra ngoài thu thập vật tư, nên vội vàng chuẩn bị.