Chương 253: Sở thuỷ lợi và kho hàng
Chương 253: Sở thuỷ lợi và kho hàngChương 253: Sở thuỷ lợi và kho hàng
Phục Anh vẻ mặt không vui nhìn Từ Tường Vũ, mà Lý Ngôn Hề đứng bên cạnh lại nhàn nhạt cười.
Ba nữ sinh trẻ tuổi, nhìn qua hoàn toàn không cảm giác được sự chật vật của người sống sót.
"Xin chào, đúng là sở thuỷ lợi đang tuyển người. Tôi đang làm việc ở đó, hoan nghênh mọi người tham gia ứng tuyển."
Cố Dao thân thiện nói với Tạ Tiểu Thái.
Tạ Tiểu Thái nhìn nữ sinh dáng người nhỏ xinh lại vô cùng linh động trước mặt, trong lòng cũng nảy sinh hảo cảm: "Thật vậy ư? Cô cũng là dị năng giả hệ thủy à?”
"Đúng vậy, tôi tên là Cố Dao" Cố Dao cười nói.
Thấy bạn gái nói chuyện với người vừa trào phúng mình, Từ Tường Vũ nổi trận lôi đình: "Tạ Tiểu Thái, anh nói em không được đi là không được đi! Nếu em đến đó làm chúng ta chia tay!"
[Người đàn ông này có phải bị bệnh gì không thế? ]
[Em gái kia hơi yếu đuối, tôi không thích mấy người hay lưỡng lự. ] [ Sao lại muốn ở cùng một thằng đàn ông rác rưởi như vậy chứ? ] [ Khi nào thì tường vây mới xây xong? 】
[ Rốt cuộc trại trưởng là ai thế? ]
L.. ]
Tạ Tiểu Thái có chút ủy khuất, gần đây tính tình bạn trai ngày càng gắt gỏng, bây giờ lại còn la hét trước mặt nhiều người như vậy.
"Tường Vũ, nếu em có thể làm việc, về sau chúng ta sẽ có cơm ăn, cũng không cần ra bên ngoài tìm...
"Đủ rồi! Em có đi hay không đây?"
Từ tường vũ không muốn để lộ mình là người bình thường. Trong mắt hắn, người thường chính là thấp kém hơn một bậc.
"Tường Vũ, em muốn đến đó làm việc."
Bangl
Tạ Tiểu Thái vừa dứt lời, Tường Vũ giáng cho cô ấy một cái tát trước mặt tất cả mọi người!
Lúc hắn đang muốn kéo Tạ Tiểu Thái đi, thì phía sau thình linh truyền đến một cơn đau nhức. Lý Ngôn Hề dùng một tay đánh vào bả vai Từ Tường Vũ, còn Phục Anh thì đá cho hắn một cước, tiếp sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
"Trong doanh trại cấm ẩu đả."
Lý Ngôn Hề nhìn xuống người đàn ông nằm trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Từ Tường Vũ rất muốn hỏi, rốt cuộc là ai đang đánh nhau, hắn vừa bị hai người phụ nữ đánh đúng không?
Ngắn ngủn mười mấy giây, Tạ Tiểu Thái ôm mặt, gương mặt từ uất ức và khó có thể tin được, đã biến thành phan nộ và thất vọng.
"Tiểu Thái." Từ Tường Vũ vươn tay, ý muốn Tạ Tiểu Thái kéo hắn lên.
“Từ Tường Vũ, chúng ta chia tay đi."
Tạ Tiểu Thái hai mắt ngấn nước, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
"Tiểu Thái, đừng náo loạn nữa." Từ Tường Vũ nhíu mày nói.
"Từ Tường Vũ, em nói thật đấy, vê sau chúng ta ai sống tốt phần người nấy!"
Tạ Tiểu Thái nói xong, cũng không quay đầu lại dứt khoát xoay người đi thẳng đến chỗ báo danh.
"Ôi, thời tiết hôm nay đẹp thật, đúng là một ngày tuyệt vời."
Phục Anh cười hì hì liếc mắt nhìn người đàn ông trên mặt đất một cái, cô và Ngôn Hề đi cùng Cố Dao tới quan sát hiện trường thông báo tuyển dụng sở thuỷ lợi, dù sao tương lai Cố Dao sẽ phải quản lý toàn bộ người trong sở thủy lợi, không nghĩ vừa tới đã được xem trò hay.
"Hôm nay là một ngày tốt, đi thôi." Lý Ngôn Hề cười nói.
Từ mạt thế tới giờ, các nhà máy đã sớm không thể cung ứng nước nữa, mà kể cả có thể cung ứng nước thì mọi người cũng không ai dám uống nước lấy trong mấy con sông và giếng đó, cho nên nước trong doanh trại chỉ có thể dựa vào dị năng giả tới cung ứng mà thôi.
Cũng may hệ thống nước trong đại học Thanh Linh vẫn có thể tiếp tục sử dụng, chỉ cần rót đầy nước vào các hồ chứa là bọn họ có thể chống đỡ được một thời gian. Chờ sau khi xây xong tường vây, còn phải đặt đường ống nước.
Văn phòng tạm thời của sở thủy lợi là một lớp học, kế tiếp bọn họ sẽ căn cứ theo số lượng người tới phỏng vấn để quyết định địa điểm cụ thể.
Lúc ba người Lý Ngôn Hề đến, bốn người Hoàng Tốn và Bàng Đức Vũ đang bàn bạc làm sao để rửa sạch tất cả hồ chứa nước trong trường học và cách lắp đặt ống dẫn nước sau này. Đây cũng là công việc bốn người bọn họ đã làm rất nhiều năm.
"Chú Hoàng, đồ mọi ngươi muốn tôi mang đến rồi đây. Chú nhìn xem còn thiếu cái gì nữa không?”
Lý Ngôn Hề đi vào hỏi.
"Đủ hết rồi à?"
Ban đầu Hoàng Tốn còn có chút kinh ngạc vì Lý Ngôn Hề đã tìm đủ đồ, nhưng chợt nhớ ra Lý Ngôn Ha có một cái không gian để đồ.
"Mang đến hết rồi thì chúng ta bắt đầu làm việc thôi! Hai ngày nay không làm gì đang rất ngứa ngáy đây"
Vì để chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay, sáng sớm Bàng Đức Ý đã đi thăm dò tình hình vị trí mấy cái hồ chứa nước.
"Ta thấy tường vây của chúng ta xây rất nhanh, đường ống nước và các vật liệu khác cũng có chứ?"
Trương Nguyên Hưng hỏi, vừa vặn hắn cũng là dị năng giả hệ thủy, hôm nay hắn sẽ chịu trách nhiệm công việc dọn rửa.
“Có, chú Hoàng mọi người yên tâm làm việc đi."
Lý Ngôn Hề trả lời. Lúc ghé qua chợ vật liệu xây dựng cô đã thu rất nhiêu ống nước và các vật liệu khác, nếu thật sự không đủ thì có thể mua trong cửa hàng vật liệu.
"Được, cô nói lời này thì chúng tôi an tâm rồi!"
Hoàng Tốn khiêng mấy thùng dụng cụ Lý Ngôn Hề mang tới ra bên ngoài, mọi người đều đang chờ để dùng nước đó. Thời tiết nóng nực thế này, làm việc xong mà được tắm nước lạnh thì quá đã. "Ngôn Hề, hai bạn không ở lại xem phỏng vấn à?" Cố Dao hỏi.
"Không được, bọn mình phải đến kho hàng. Chỗ này có bạn phụ trách là tốt rồi"
Lý Ngôn Ha nói, hôm nay bọn họ còn phải đi vài chỗ nữa.
"Được, phỏng vấn xong mình sẽ trở về báo cáo kết quả phỏng vấn với mọi người."
Hai người bọn họ đi rồi Cố Dao bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, hiện tại doanh trại đã bắt đầu xây dựng vậy trưởng doanh trại là ai2...
Muốn nói các phương diện của doanh trại, thứ mà Lý Ngôn Hề để ý nhất chính là việc lắp đặt kho hàng. Cô muốn xây dựng một kho hàng không thua gì kho hàng Đào Lý, bao gồm cả quy mô và trang thiết bị tự động bên trong.
Nhân cơ hội cửa hàng đạo cụ đang giảm giá, cô phải mua mấy bộ khóa nhận dạng khuôn mặt và kệ để hàng hóa hạng nặng mới được. Bộ điều khiển hệ thống tự động của Đào Lý bị cô tháo dỡ rồi mang đến đây.
Việc xây dựng kho hàng rất cần thiết. Ngoại trừ việc gỡ các loại vật tư không thích hợp trong ba lô ra bên ngoài, còn có một mục đích quan trọng hơn đó chính là che giấu tai mắt, nếu không nhất định sẽ có hoài nghi về kích thước không gian của cô.
Nếu đã muốn xây dựng kho hàng, vậy thì phải xây một cái kho hàng thật tốt.
Vị trí của kho hàng nằm bên ngoài khuôn viên đại học Thanh Linh, trong tương lai cũng sẽ là nơi gần trung tâm doanh trại nhất.
Lúc Lý Ngôn Hề và Phục Anh đến nơi thì phát hiện Lý Tinh Hải đang không chê phiền bê từng viên gạch tới bên cạnh người máy xây dựng.
"Anh, chú Kim đâu? Sao không để bọn họ dùng dị năng hệ thổ?"
Lý Ngôn Hề hỏi. Bê từng chồng từng chồng như vậy chắc chắn là rất mệt, cô nhớ là sáng sớm ngày hôm nay Kim Thiện nói sẽ tới đây giúp đỡ.
"Kim Thiện bị Liễu Hạo Quảng gọi đi rồi, nói là người đến phỏng vấn vào đội trị an quá nhiều. Đám Tiểu Tạ đào xong nền thì sang chỗ tường vây hỗ trợ rồi. Dù sao anh cũng nhàn rỗi không có việc gì làm bèn hoạt động một chút, dọn đống gạch này, nếu không uổng công em võ béo."
Lý Tinh Hải tiếp tục dọn gạch.
Người phụ trách đôi trị an là Liễu Hạo Quảng và Kim Thiện, Lý Ngôn Hề bất đắc dĩ, phất tay dùng dị năng hệ tinh thần bắt đầu di chuyển gạch.
Tóm lại là vẫn không đủ nhân lực.
"Ngôn Hà, hay là chúng ta in một ít tờ rơi, dùng trực thăng tuyên truyền nhé?"
Phục Anh dùng dị năng hệ kim ngưng tụ ra một cái kẹp lớp, mở kẹp ra là có thể kẹp vào được một hàng gạch.
"Nói lên cái này, hôm qua mình thấy được một thứ tốt, cũng không biết có dùng được hay không."
Hai mắt Lý Ngôn Hề sáng lên, cô cũng cảm thấy giờ đã đến lúc bắt đầu quảng bá doanh trại rồi.