Chương 255: Bí mật của Tiểu Vũ Gia
Chương 255: Bí mật của Tiểu Vũ GiaChương 255: Bí mật của Tiểu Vũ Gia
"Em nói cũng đúng, là tại trước kia anh quá ngốc cho nên mới không nhận ra."
Chu Phong chỉ cảm thấy mình trong quá khứ thật ngốc nghếch, còn không nhìn rõ mọi việc bằng một đứa bé.
Mà lúc này Lý Ngôn Ha đang ở trên mái nhà tầng hai kiểm tra việc hệ thống năng lượng mặt trời, thấy Vu Tĩnh Trúc thở hổn hển chạy tới, cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
"Chị Ngôn Hề, em đã truyên lời cho anh Chu rồi."
"Nói xong là được rồi, sao em lại chạy ve đây?"
Lý Ngôn Hề vội vàng lấy một lọ nước đưa cho cô bé.
"Em trở về phục mệnh mà, trong TV đều diễn như vậy."
Vu tĩnh trúc còn thuận kể chuyện mình vừa nhìn thấy lúc tìm Chu Phong cho Lý Ngôn Hề và Phục Anh.
Trở về phục mệnh...
Khóe miệng Lý Ngôn Hề giật giật, cô bé này bị nhiễm phim truyền hình cổ trang quá rồi à?
Nhưng không ngờ Chu Phong lại gặp được người quen ở đây.
"Hình như lão Chu là người thành phố Thanh, rốt cuộc trước đây hắn đã gặp phải chuyện gì nhỉ?"
Phục Anh tò mò hỏi. Cô cũng chỉ biết là Lý Ngôn Hề từng giúp đỡ Chu Phong mà thôi.
"Mình cũng không rõ lắm. Lúc mình gặp lão Chu thì trên người hắn không một xu dính túi, ngay cả tiên bạc và phòng ở gì đó cũng bị người ta lừa."
Lý Ngôn He có chút hoài nghi. Người phụ này chính là người đã lừa Chu Phong trước kia, nhưng sứ giả nhỏ Vu Tĩnh Trúc lại mang lại cho cô bất ngờ ngoài dự kiến.
"Tĩnh Trúc, em đến cổng tường chỗ Cao Viễn nhìn một cái, xem hôm nay có tổng cộng bao nhiêu người sống sót, bọn họ tới từ đâu, có nghe được tin tức gì hay không."
Lý Ngôn He nói.
Vu Tĩnh Trúc ghi nhớ từng việc một, khuôn mặt nhỏ cũng càng thêm hưng phấn: "Được al Chị Ngôn Hề em đi ngay đây!"
"Con bé là người có tính kiên nhẫn, cậu có muốn bồi dưỡng nó không?"
Mãi đến khi Vu Tĩnh Trúc đi xa, Phục Anh mới nói.
"Ừ, người bọn mình có thể dùng vẫn quá ít"
Lý Ngôn Hề thở dài nói.
"Đúng vậy, công ty chúng ta chỉ hơi lớn một chút mà đã cần nhiều quản lý nhân viên thế rồi, đây còn là một doanh trại."
Phục Anh có chút hoài niệm những nhân viên và quản lý của nhà họ Phục trước đây.
"Thế nào, có hứng thú với đề tài của chúng ta tối hôm qua không?"
Sau khi đặt các tấm pin năng lượng mặt trời dựa theo số lượng mà Trịnh Khải yêu cầu, Lý Ngôn Hề và Phục Anh vừa đi vừa nói.
"Ngôn Hề, sao mình có thể làm trưởng doanh trại được, mình thấy chỉ có cậu mới phù hợp với chức vị này thôi, chuyện này không thể thương lượng." Phuc Anh nói. Ngôn Hề vậy mà lại muốn giao chức vụ trưởng cái doanh trại lớn thế này cô làm? Sao mà được chul
"Không phải trước kia bọn mình phối hợp rất tốt à? Lấy năng lực của cậu chắc chắn có thể làm được."
Lý Ngôn Hề tiếp tục thuyết phục.
"Không được." Phục Anh không có chút do dự.
"Cậu làm đi màt"
Lý Ngôn Hề hiếm khi làm nũng.
"Không làm không làm, bây giờ mình chỉ muốn đi theo cậu với mọi người thôi." Phục Anh bịt lỗ tai.
Sắp tới chỗ ở rồi mà Lý Ngôn Hề vẫn chẳng lay động được Phục Anh.
Xây một cái doanh trại, mà lại không có ai muốn là trưởng doanh trại, phải làm sao bây giờ?
Ngay cả đám Lạc Thời Vũ cũng không có ý định muốn đảm nhận chức vụ này.
"Ngôn Hề Ngôn He, rốt cuộc cô đã trở lại rồi!"
Vừa vào cửa, một cục bột tròn vo lao tới, Lý Ngôn Hề và Phục Anh suýt chút nữa thì không nhận ra đây là thứ gì.
"Tiểu Vũ Gia? Sao mày lại béo như vậy?"
Phục Anh nhìn Tiểu Vũ Gia rõ ràng đã béo hơn lúc trước lớn hai vòng, sao lại có thế lớn bằng một con mèo thành niên vậy nhỉ?
"À! Ta quên thu nhỏ!"
Tiểu Vũ Gia vừa nói vừa chui vào trong phòng Lý Ngôn He, lúc trở ra thì đã nhỏ lại như cũ.
Tiểu Vũ Gia còn có thể như vậy sao?
Lý Ngôn Hề lắc đầu với Phục Anh, tỏ vẻ đây cũng là lần đầu tiên mình nhìn thấy chuyện này.
"Dị năng giả các cô thăng cấp, thân thú cũng sẽ thăng cấp mà. Sau khi ăn con heo sữa nướng kia thì ta thăng cấp rồi."
Tiểu Vũ Gia nói.
"Cho nên mày ăn càng nhiều thì thăng cấp càng nhanh? Sau khi thăng cấp mày có kỹ năng gì khác không?”
Lý Ngôn Hề hỏi.
"Nữ nhân, đừng quá tham lam, nếu không cô không chịu nổi đâu." Tiểu Vũ Gia tỏ vẻ cao thâm.
"... Nói tiếng người."
Lý Ngôn Hề thật sự không thể dịch những lời này cho Phục Anh.
“Chính là, chính là không có kỹ năng nào khác!"
Tiểu Vũ Gia nhụt chí, hơn nữa thân thể của nó vẫn lớn hơn cánh như cũ, vẫn không thể bay...
"Được rồi, tao cũng chỉ tò mò thôi mà! Bây giờ mày đã rất lợi hại rồi."
Lý Ngôn Hề không đành lòng nhìn vật nhỏ khổ sở, vội vàng an ủi.
"Ngôn Hà, cô thật tốt."
Tiểu Vũ Gia mở to con mắt nhỏ tròn lúng liếng như trân châu, biểu tình như thể quả nhiên chỉ có cô đối xử với ta tốt nhất.
"Cho nên Tiểu Vũ Gia à, về sau mày sẽ càng ăn càng lớn sao?"
Phục Anh nâng Tiểu Vũ Gia đang giãy giụa lên không trung, hình như trọng lượng không thay đổi gì mà, còn có thể thu nhỏ lại nữa thật đúng là quá thần kỳ.
"Chít chít chít chít!"
Tiểu Vũ Gia kháng nghị, mà lúc này mấy người Phục Đình Du và Trương Đào cũng lần lượt trở lại.
Sáng sớm mọi người đã thống nhất, buổi trưa vẫn sẽ trở về ăn cơm như bình thường. Bọn họ cũng không định đến căn tin nhỏ ăn cơm, ngoại trừ hương vị của món ăn, có thể tiết kiệm được phân vật tư nào đỡ phần nấy, dù sao đồ ăn trong cửa hàng mỹ thực ăn bao nhiêu cũng không hết.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, chương trình khuyến mại cũng bao gồm cả cửa hàng mỹ thực. Cho nên Lý Ngôn Hề mua cho mọi người những món đắt nhất mà chẳng thấy đau tí nào.
"Bên binh đoàn thế nào? Nhóm Thời Hạo ổn chứ?"
Lý Ngôn Hề quan tâm đến chuyện bên binh đoàn nhất, thấy Phục Đình Du ngồi xuống bên cạnh mình, cô lập tức hỏi.
"Bọn họ rất tốt, không chỉ chuyên nghiệp mà còn đặc biệt kỷ luật. Trịnh Vũ và Chu Khải Duệ cũng đi báo danh rồi, còn có cả người thanh ở đại học Thanh Linh."
Phục Đình Du nhìn quầng sáng trước mặt Lý Ngôn Hề, trước quầng sáng là ngón tay thon dài trắng nõn, hắn lại nhìn khớp xương rõ ràng trên tay mình, không khỏi hơi ngẩn ra.
"Bọn họ đều là dị năng giả đã từng giết tang thi, rất thích hợp gia nhập binh đoàn."
Lý Ngôn Hề mua bốn phần thịt kho tàu, cô nhớ rõ chỉ mình Liễu Hạo Quảng cũng có thể ăn hết hai đĩa.
"Buổi chiều chúng ta chuẩn bị đi dọn sạch tang thi quanh doanh trại, thuận tiện xem bọn họ phối hợp như thế nào."
Phục Đình Du tiếp tục nói.
"Được, tôi đi cùng với mọi người."
Lý Ngôn Hề cũng muốn nhìn xem, Triển Hào ít nói có thể hòa hợp với đoàn đội không, cô có chút lo lắng.
Trong căn tin nhỏ trên lầu 3, Cổ Siêu Nhiên dùng tay xé gà, cảm giác khó chịu lúc ban sáng đã bớt đi rất nhiều.
"Nhiên Nhiên, thu liễm tính tình một chút, đi theo người khác đừng để chúng ta mất mặt."
Thời Hạo vẫn quen gọi thẳng tên Cổ Siêu Nhiên, đây cũng là thói quen lúc ở trong bộ đội.
"Tôi chỉ không rõ tại sao cái tên họ Phục kia lại phân tôi vào trong đội tên họ Triển. Cả một buổi sáng hắn chẳng nói chẳng rằng, nhưng lại khiến tôi nghẹn chết"
Cổ Siêu Nhiên vừa mở miệng đã nói không ngừng, tên họ Triển kia không nói một câu, đến lúc đó dẫn dắt đội thế nào đây?
"Nhưng, tôi cũng thấy không phải cứ là dị năng giả cấp bậc cao là có thể làm đội trưởng."
Phạm Tử Mỹ cũng đi đến.
"Tôi cảm thấy hắn khá tốt, hơn nữa hắn có nói chuyện mà."
Giọng Hàn Quang Lượng tuy nhỏ, nhưng mấy người Cổ Siêu Nhiên vẫn nghe được.
"Hắn nói cái gì? Sao tôi không biết?" Cổ Siêu Nhiên hỏi. "Hắn nói, hắn chỉ có một yêu cầu, không ai được chết." Hàn Quang Lương nói.