Chuong 295: LailaLy Ngon He
Chuong 295: LailaLy Ngon HeChuong 295: LailaLy Ngon He
Sau khi làm rõ Cam Tinh Châu cũng không có ý định tham gia vào cốt truyện, cũng sẽ không đối địch với các nhân vật chính, Cam Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ như thế nào, Cam Tinh Châu vừa rồi đích thật là cứu bọn Lý Ngôn Hề một lần.
Chỉ là anh cũng thành công khơi gợi sự tò mò của khán giả.
"Điểm này tôi đã nói với những người phụ trách có liên quan, dù sao cũng là phim truyền hình AI, tôi cho rằng cho dù xuất hiện một người thần bí cũng không tổn hại đến cốt truyện, ngược lại tăng thêm lượng xem phim truyền hình."
Tạ Bác Văn nói.
"Tôi biết rồi, anh trai tôi có nói khi nào đi ra hay không?"
Cam Vũ có chút hối hận có phải lần trước cô ấy nói quá nặng lời hay không, Cam Tinh Châu vốn là người khinh thường cả thế giới kia đấy.
Tạ Bác Văn lắc đầu nói: "Trưởng khoa Cam chỉ nói không vui sẽ đi ra."
Cam Vũ: "...'
Không vui sẽ đi ra, vậy là có ý gì? Cho nên hiện tại anh ấy cảm thấy bên trong rất thú vị?
Lại trở lại lâu chung cư mình từng ở, trong toilet truyên đến tiếng nước chảy ào ào, tang thi Tiểu Thủy đang quét dọn toilet, sau đó tang thi Giang Ưu đi theo đang làm khuân vác, dùng dây leo hệ gỗ cuộn lên mấy thùng đồ uống đủ loại hương vị đặt ở phòng bếp bên cạnh phòng khách.
Tang thi không cần ăn cơm, Cam Tinh Châu cũng vậy.
Nhưng nếu không nếm thử hương vị trong một thời gian dài, anh ta sẽ cảm thấy vị giác của mình đang thoái hóa, giống như cảm giác khó chịu được sinh ra bởi việc không nói chuyện trong một thời gian dài, vì vậy mỗi ngày anh ta dựa vào những loại đồ uống có hương vị khác nhau để duy trì sự kích hoạt của vị giác.
"Lần này Cam Vũ khẳng định đã phát hiện tôi tiến vào."
Cam Tinh Châu nhìn thiếu niên Giang Ưu ngồi ngay ngắn ở một bên nói.
Anh ta lưu lại Giang Ưu, cũng bởi vì trình độ hóa tang thi của Giang Ưu rất yếu, trừ bỏ đồng tử màu trắng cùng vết thương trên bắp chân, bề ngoài thoạt nhìn không khác gì người bình thường, nói chuyện với tang thi như vậy, ít nhất so với nói chuyện với một con tang thi thối rữa sẽ dễ chịu một chút.
"Ô ế"
Không biết có phải đang đáp lại hay không, Giang Ưu phát ra âm thanh từ trong cổ họng.
"Nhưng Cam Vũ khẳng định cũng sẽ cao hứng, nếu không nhờ có tôi, mấy nhân vật chính của con bé nói không chừng sẽ tỉnh lại hết."
Cam Tinh Châu vốn cũng không có ý định xen vào việc của người khác, chỉ là mấy nhân vật chính chết, thứ nhất đối với sự nghiệp của Cam Vũ bất lợi, thứ hai cũng có ảnh hưởng đến việc thu thập dữ liệu của mình.
Huống hồ Cam Vũ biết anh tiến vào cốt truyện cũng là chuyện sớm muộn, thay vì để cho con bé chất vấn mình khoanh tay đứng nhìn như thế nào, chi bằng mình xen vào việc của người khác một chút.
Tang thi Tiểu Thủy đã có thể thuần thục phóng thích ra nước ấm khoảng 40 độ, trong phòng tắm được rửa sạch sáng bóng, một bồn nước ấm đầy mùi thơm ngát của sữa tắm, làm cho Cam Tinh Châu cảm thấy thả lỏng rất nhiều. "That đúng là mâu thuẫn nha, tiêu diệt binh lính của mình sạch sẽ, mình lại còn muốn giúp bọn họ, chậc chậc."
Cam Tinh Châu lắc đầu, xem ra kế tiếp, anh còn phải "gọi" thêm một ít binh lính mới được. ....
Đoàn người Lý Ngôn Hề đến doanh trại phát hiện, các đội viên binh đoàn đều đứng ở cửa thành doanh trại.
Ngoại trừ một số đội viên không thể không đến phòng y tế doanh trại chữa thương ra, những người khác đều chỉnh tê lấy tư thế đứng quân nhân chờ bọn họ.
Thẳng đến khi nhìn thấy xe jeep quen thuộc chạy về phía doanh trại, mọi người trong đội ngũ mới hưng phấn reo lên.
"Là doanh trại trưởng bọn họ!"
"Bọn họ đã trở lại!"
"Thật sự đã trở lại!"
Mọi người vui mừng đến phát khóc, trái tim vẫn treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Bởi vì các đội viên binh đoàn ở cửa lớn doanh trại quá mức bắt mắt, cho nên trong doanh trại cũng có không ít người đều biết chuyện này.
Đặc biệt là sau khi biết trưởng doanh trại Lý Ngôn Hề mang theo mấy nhân viên quản lý tự mình đi dẫn tang thi, bảo đảm những người khác có thể an toàn thoát khỏi chuyện này, tất cả mọi người đều bị chấn động.
"Tôi nhớ lại những gì trưởng doanh trại đã nói tại đại hội doanh trại, cô ấy sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người, bây giờ xem ra, những gì cô ấy nói không sail"
"Không thể không nói, tôi rất cảm động."
"Cả đời này tôi phải ở trong doanh trại này, vĩnh viễn ủng hộ cô ấy!"
Đám người Khương Nhạc Thiên sau khi từ trong ký túc xá của Tạ Minh Đạt đi ra, đều là vẻ mặt trâm mặc không nói.
Trước kia lão nhân trong nhà luôn nói hy vọng càng lớn, thất vọng cũng càng lớn, Khương Nhạc Thiên cảm thấy những lời này dùng trên người bọn họ hiện tại đúng là không thể chuẩn xác hơn được.
Cũng không phải vì tình cảnh hiện tại của Tạ Minh Đạt cực kỳ xấu hổ, mà là sau khi gặp mặt, Tạ Minh Đạt đối với những anh em đã hy sinh dọc đường đi không có chút thương tiếc nào, giống như sự hy sinh của bọn họ chính là điều đương nhiên.
"Nhạc Thiên, sau này chúng ta thật sự phải đi theo Tạ Văn sao?”
Lưu Minh ở một bên có chút do dự muốn nói cái gì, người đi đường giờ phút này đều đang nghị luận chuyện của trại trưởng Lý Ngôn He.
"Vấn đề này tạm thời không nói, những người sống sót chúng ta mang đến an trí như thế nào, thị trưởng Tạ cũng không đưa ra phương án rõ ràng."
Thái Tân Vinh ở một bên nói, căn cứ vào "Hướng dẫn doanh trại Thành phố Thanh" do cục đăng ký phát hành mà nói, muốn sinh tôn ở doanh trại này, các phương diện đều cần tinh thạch, nhưng tinh thạch hiện tại của bọn họ cũng không nhiều lắm, sau khi trả tiền thuê nhà cho mọi người sẽ không còn bao nhiêu.
"Nhưng đây vốn là trách nhiệm của thị trưởng Tạ chứ? Chúng ta đều vất vả một đường rồi."
Vương Bình bạn tốt của đám người Khương Nhạc Thiên có chút tức giận bất bình nói.
"Tôi thấy chắc là khó, mấy người thị trưởng Tạ còn ở loại địa phương đó..." Thái Tân Vinh nhớ tới xấu hổ vừa rồi, Tạ Minh Đạt cùng Tạ Văn ở chung một phòng ký túc xá, sau khi bọn họ đi qua, đội ngũ đều xếp hàng thật dài một hành lang, người lui tới đều vẻ mặt quái dị nhìn bọn họ...
"Nhạc Thiên?! Là con sao? Nhạc Thiên?!"
Sau lưng đoàn người, một giọng nói khiến Khương Nhạc Thiên vô cùng quen thuộc truyền tới, Khương Nhạc Thiên đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vui mừng cùng rung động.
"Me?
"Thật sự là con sao Nhạc Thiên?"
Vương Mai Phân mừng đến phát khóc, bà vẫn tin tưởng vững chắc, con trai Khương Nhạc Thiên của mình nhất định chưa chết, bà nhất định còn có thể đợi được nó, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy đã chờ được!
Vương Mai Phân chính là nhóm công nhân vệ sinh doanh trại đầu tiên mà Lý Ngôn Hề và Chu Phong từng phỏng vấn trước đó, lúc trước cũng là Lý Ngôn Hề đã cho bà công việc mà bà không nghĩ tới, hiện tại bà đã hoàn toàn có thể dùng hai tay nuôi sống bản thân trong mạt thế.
Hai mẹ con ôm nhau khóc, mà mấy người Thái Tân Vinh cũng hâm mộ nhìn hai người gặp lại, khung cảnh này thật sự quá tốt đẹp, bọn họ không đành lòng quấy ray.
Sau khi làm rõ mấy người Khương Nhạc Thiên từ thành phố Thường Bình chạy tới, Vương Mai Phân cao hứng muốn lôi kéo mấy người đi ăn một bữa ngon.
"Con trai, con cũng đừng xem thường mẹ con, may mà có trưởng doanh trại chúng ta, mỗi ngày mẹ chỉ cần quét dọn vệ sinh là có thể bao ăn, tiền lương lúc trước đều được mẹ tích góp lại, con mời mấy người anh em đi ăn một bữal"
Vương Mai Phân hưng phấn mặt đỏ lên, bà tuyệt đối không thể làm mất mặt con trai mình.
Lại là Lý Ngôn Hà...
Sau khi cảm xúc tỉnh táo lại, Khương Nhạc Thiên lại đánh giá Vương Mai Phân một lần nữa, phát hiện tuy rằng bà gầy đi một chút, nhưng trạng thái tinh thân vẫn không tồi.
"Mẹ, mẹ có thể nói với chúng con một chút, tình huống hiện tại của doanh trại này không?"
Khương Nhạc Thiên nhìn thoáng qua mấy người bạn bên cạnh, sau đó hỏi Vương Mai Phân.