Chương 311: Cứu đứa be
Chương 311: Cứu đứa be Chương 311: Cứu đứa be
C"Chậc, là nhóm của Lý Ngôn He a." Cam Tinh Châu thấy may mắn khi mình vừa rồi không đi ra, anh ta đi tới bên cửa sổ dùng dị năng tinh thân khống chế Tiểu Thủy và Giang Ưu/thả' hai người xuống đường phố phía dưới. Giang Ưu và Tiểu Thủy vững vàng rơi vào trong đám tang thi lẻ tẻ trên đường phố, rất nhanh đã trông rất giống chúng. Lý Ngôn Hề đương nhiên không chú ý tới cái khác, trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ muốn cứu cô bé kia, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách, dị năng của cô cũng không cách nào chạm tới nơi đó." "Em gái!" Cậu bé tê tâm liệt phế hét lên. Góc nhìn của khán giả bắt đầu từ lúc ba cha con ăn bánh quy, chỉ là ba người Cam Tinh Châu ẩn náu trong bóng tối, cũng không xuất hiện trong ống kính. Giờ phút này nhìn thấy cô bé sắp bị tang thi ăn tươi, mọi người cũng không còn để tâm mà giận dữ mắng chửi người đàn ông kia, trong lòng đều lo lắng cho cô bé. [ Đứa nhỏ quá đáng thương, là con ruột của người đàn ông kia sao?] [Lý Ngôn He, các cô mau cứu cô bé!] [ Không kịp rồi] [ Anh trai sẽ thương tâm biết bao nhiêu] [Khẳng định không phải con ruột, hổ dữ không ăn thịt con a!] 【.… 】 Lúc này phía dưới đột nhiên bay ra một bóng người, Lạc Thời Vũ bay lên trời, mấy quả cầu gió mãnh liệt ném về phía hơn trăm con tang thi kial Người đàn ông muốn tránh né tang thi kỳ thật cũng chỉ có hơn một trăm con mà thôi, cầu gió của Lạc Thời Vũ cũng chỉ đẩy tang thi kia về phía sau một đoạn, nhưng điều này cũng cho Lý Ngôn He tranh thủ được một chút thời gian. Chỉ thấy Lý Ngôn Hề nhảy lên hư không, đồng thời lưỡi đao trong tay cũng nhảy lên phía trên, chém xuống sợi dây thừng trên người cô bé. Mà lúc này, một con tang thi biến dị đột nhiên tăng tốc chạy về phía cô bé! Rầm! Một tấm chắn xuất hiện trước mặt tang thi biến dị, hai người Lạc Thời Vũ và Lý Ngôn Hề cũng đồng thời đạt tới lâu ba. Đối mặt với hơn một trăm con tang thi trước mặt, Lạc Thời Vũ ngưng tụ ra mấy lưỡi dao gió, tang thi biến dị cũng rất nhanh bị Lý Ngôn Hề dùng lưỡng câu trong tay chém giết. Nhìn Lý Ngôn Hề ôm lấy cô bé, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, sợi dây thừng trên người cô bé bị chặt đứt, nhìn thấy người đàn ông sắp tới bờ bên kia lại xảy ra sự cố. Dây leo đã được thu hồi, nhưng ông ta không leo lên hàng rào thủy tinh, mà một tay của ông ta nắm chặt hàng rào thủy tỉnh, tay kia vẫn còn kẹp cậu bé, cậu bé nhìn thấy em gái được giải cứu thành công, khuôn mặt đây mồ hôi và nước mắt mỉm cười. Bởi vì trọng lượng thân thể, tay người đàn ông sắp trượt khỏi hàng rào thủy tinh, mà Cao Viễn dưới lâu đã ngưng tụ dây leo, đang chuẩn bị cuốn lấy người đàn ông và bé trai kia, bé trai kia thế nhưng lại bị người đàn ông ném xuống!
"Hiên Hiên, ba sắp chống đỡ không nổi, hai tay có lẽ còn có thể trèo lên, con đi xuống tìm em gái của con đi."
Bởi vì góc độ, hơn nữa người đàn ông luôn ra sức trượt về phía trước nên ông ta không nhìn thấy cô bé đã được cứu, giờ phút này trên mặt ông ta không biết là bởi vì quá mức dùng sức hay rối rắm, mà trở nên dữ tợn đến đáng sợ, mà bé trai cũng không giấy giụa hoặc là cầu xin, ngoan ngoãn bị ông ta ném xuống...
"Cao Viễn, cứu đứa nhỏ!"
Phục Anh hô.
"Tôi biết rồi!"
Dây leo của Cao Viễn nhanh chóng xoay chuyển phương hướng, toàn lực đón bé trai.
Ba-
Dây leo thành công cuốn lấy cậu bé và rụt trở lại, Cao Viễn cũng ôm chặt lấy cậu bé, chỉ là ánh mắt cậu bé ngơ ngác, ngoại trừ nước mắt trên mặt, thoạt nhìn ánh mắt đã do đẫn.
"Có thể là đã bị dọa"
Chu Phong nói.
Người đàn ông sau khi ném hai đứa trẻ và trèo lên thành công bằng hai tay, nhưng ông ta không nghĩ tới hai đứa con của mình đã được giải cứu.
Phục Anh lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trong hàng rào thủy tinh, nếu như nói ném đứa nhỏ này là vì mình có thể được cứu, như vậy trói cô bé kia ở nơi đó cho tang thi cắn xé, thật sự quá đáng.
Lý Ngôn Hề và Lạc Thời Vũ cũng ôm cô bé đi xuống, cô bé đã ngủ thiếp đi trong lòng Lý Ngôn He.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Triệu Thành Nghiệp, là cha của bọn chúng, cám ơn các người đã cứu con tôi.'
Người đàn ông thấy thế, cao hứng từ trên cầu thang lầu ba ba bước chạy xuống, những người này thoạt nhìn rất lợi hại, nói không chừng còn có thể cho hắn đi nhờ xe.
"Ông là cha của bọn chúng?"
Phục Anh lớn tiếng hỏi, cô ấy vừa rồi cũng không nghĩ tới điểm này.
"Đúng vậy, ba ba hàng thật giá thật ah, cầu xin các người nể mặt đứa nhỏ dẫn chúng tôi một đoạn đường đi, xe của tôi đã hỏng rồi."
Triệu Thành Nghiệp trên mặt không có chút thẹn thùng nào, thực tế trên đường đi, cũng chính là bởi vì ông ta mang theo hai đứa nhỏ, mới được người ta cứu nhiều lần hơn nữa ít nhiêu cũng có thể ăn.
Lý Ngôn He nhìn hai đứa bé gầy gò, không đáp ứng lời nói của người đàn ông.
"Em nhỏ, đây thật sự là ba của em sao?"
Lạc Thời Vũ thấy cậu bé còn có ý thức, đi tới hỏi.
Bé trai nhìn em gái gây yếu được Lý Ngôn Hề ôm vào trong ngực, lại nhìn Triệu Thành Nghiệp đang yên đang lành, không nói gì.
"Đứa trẻ dường như không thừa nhận điều đó."
Lạc Thời Vũ nói. "Tôi xin lỗi, xe của chúng tôi chỉ có thể cho đứa trẻ ngồi."
Chu Phong nói.
"Hiên Hiên, sao con không nói lời nào? Con yêu, tỉnh lại đi!"
Triệu Thành Nghiệp thật không ngờ hai đứa nhỏ một đứa thoạt nhìn đã phát ngốc, một đứa thì hôn mê bất tỉnh, ông ta chạy đến bên cạnh Lý Ngôn Hàề, ý đồ đánh thức đứa con gái nhỏ ngoan ngoãn nhất.
Vèol
Một dây leo chắn trước mặt Triệu Thành Nghiệp, Cao Viễn luôn cảm thấy bé trai tên Hiên Hiên kia có vẻ không muốn người đàn ông tới gần cô bé.
"Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến ông đặt chúng vào chỗ chết, và bản thân đứa trẻ không muốn thừa nhận ông, vì lý do nhân đạo, chúng tôi sẽ đưa hai đứa trẻ đến một nơi an toàn."
Phục Anh nói.
"Vậy cũng không được, các người không có quyền cướp con của tôi."
Triệu Thành Nghiệp thấy những người này không chịu hỗ trợ, đã làm bộ muốn cướp lại đứa trẻ.
"Cứu chúng em, em và em gái nguyện ý trả bằng bất cứ giá nào để báo đáp các anh chị, ông ta không phải là cha của chúng em."
Cậu bé đột nhiên giấy giụa xuống, nằm rạp xuống ở trước mặt mọi người hô lên, đây cũng là tư thế ăn xin Triệu Thành Nghiệp dạy bọn chúng.
Chỉ là lúc này đây, thằng bé không muốn ăn xin nữa.
"Nghe thấy chưa? Deu là người trưởng thành, phía trước chính là doanh trại, ông tự mình nghĩ biện pháp đi qua đó đi."
Cao Viễn nhìn Triệu Thành Nghiệp nói.
"Mày là đứa con bất hiếu!"
Triệu Thành Nghiệp bất thình lình một cước đá vào lưng bé trai, nhưng mà bé trai chỉ khom lưng, không có phản ứng gì.
"Bọn chúng còn nhỏ, sao ông có thể đối xử với bọn chúng như vậy?"
Cố Dao lập tức chắn ở trước mặt Hiên Hiên, tức giận nhìn Triệu Thành Nghiệp.
Bichl
Chu Phong cũng một cước đạp vào bụng Triệu Thành Nghiệp, nói: "Tránh xa bọn chúng một chút, nếu như ông còn muốn sống sót."
Cuối cùng, đoàn người rời khỏi tòa trung tâm thương mại đã bị binh đoàn doanh trại thanh lý, chỉ để lại một mình Triệu Thành Nghiệp.
" Ngôn He, cậu làm sao vậy?"
Phục Anh thấy Lý Ngôn Hề nhíu mày nhìn về phía trung tâm thương mại, vì thế hỏi.