Chương 319: Đến điểm tái định cư
Chương 319: Đến điểm tái định cưChương 319: Đến điểm tái định cư
"Còn có mười con nữa, mọi người phối hợp đi."
Trương Đào biết Phục Đình Du còn đang thăng cấp, nên một mình xông ra ngoài trước.
Bởi vì là con đường nhỏ nông thôn, Trương Đào nhìn trúng một khối mặt đất phía trước tang thi trâu, chỉ thấy mặt đất kia đột nhiên sụp đổ, một con tang thi trâu rơi vào trong đó giấy giụa.
Phó Cảnh Minh nhanh tay lẹ mắt đập một ngọn lửa thật lớn vào cái hố kia, những người khác cũng lần lượt cùng nhau đối phó với tang thi trâu còn lại.
Ngoại trừ tang thi trâu ra, còn có một đám tang thi cùng với một ít tang thi gà vịt, Lý Ngôn Hề đứng trên nóc xe, bên trong xe là Phục Đình Du cùng vài đội viên.
Chỉ cần có tang thi hoặc là động vật tang thi tới gân, một giây sau sẽ bị cô đánh chất.
Vì không muốn cho doanh trưởng lại giành trước đào tinh thạch, sau khi những tang thi động vật và tang thi này đều bị giải quyết, đội viên binh đoàn lập tức bắt đầu đào tinh thạch.
"Chúng tôi nhớ là đi qua ngôi làng này, đi thêm một lúc là một điểm tái định cư nhỏ, coi như là một doanh trại nhỏ đi"
Trương Thiệu Nguyên nhớ lại.
"Phải, khu tái định cư huyện Trường Hà, tôi cũng nhớ"
Lý Lệ trả lời.
"Nơi đó có nhiều người không?”
Lý Ngôn Hề tò mò hỏi, nếu thật sự có điểm an trí, bọn họ có thể ngủ ngon vào ban đêm.
"Không ít, lúc ấy có một ngàn người, hiện tại có lẽ nhiêu hơn."
Vương Lôi là một nữ sinh ít nói, thường xuyên đi theo phía sau Lý Lệ, bởi vì trong doanh trại kia có mấy người bạn cô ta quen biết, cho nên đối với nơi đó cũng có chút hiểu biết.
"Vậy chúng ta sẽ đi vê hướng đó, phiên mọi người chỉ đường."
Lý Ngôn Hề nghĩ đến mấy người trong xe còn đang thăng cấp, quyết định đi đến điểm an trí kia nghỉ ngơi một đêm.
"Hiểu rõ, xin yên tâm chúng tôi sẽ nói rõ ràng với lái xe."
Lý Lệ đáp ứng, cô ta chỉ hy vọng điểm tái định cư nho nhỏ kia vẫn còn, mọi người nhìn qua đều có chút mệt mỏi.
May mắn thay, trước khi trời tối, đoàn người dựa theo chỉ đường của mấy người Lý Lệ đã đến điểm an trí nho nhỏ kia, chỉ là Lý Ngôn Hề phát hiện, nhân số bên trong cũng chỉ còn lại hơn sáu trăm người, so với một ngàn người mà Vương Lôi nói trước đó vẫn có chênh lệch lớn.
Ngoài cửa có hơn một trăm người đến, khi tin tức này truyền đến trong tai Vu Thành Thiên, cũng làm cho Vu Thành Thiên lắp bắp kinh hãi.
Hiện tại bên ngoài khắp nơi không có người, làm sao còn hơn một trăm người? Chẳng lẽ là quỷ quái gì đó?
"Là thật, bọn họ nói bọn họ từ doanh trại thành phố Thanh tới, muốn đi doanh trại thành phố Cao Trạch, đêm nay chỉ muốn nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này."
La Nghi Niên báo cáo nói.
"Để cho bọn họ tiến vào sao?" Vu Thành Thiên nhìn sắc trời bên ngoài tối đen, quyết định đi xem đám người này một chút.
"Không có lão đại ngài phân phó, tôi nào dám cho người vào chứ."
La Nghi Niên vẫn có thói quen gọi Vu Thành Thiên là lão đại, bởi vì trước tận thế hai người chính là người quen, cũng là một đám tay đấm trà trộn vào KTV.
Vu Thành Thiên mang theo Đinh An và La Nghi Niên cùng nhau ra ngoài cửa nhìn thấy Lý Ngôn Hề, cảm thấy đối phương quả thực kinh người!
Trước kia hắn ở hộp đêm cũng gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng mỹ nữ khí chất như Lý Ngôn Hề vẫn là lần đầu tiên gặp.
Mỹ nữ như vậy, làm sao sống sót trong tận thế? Chẳng lẽ...
"Xin chào, xin hỏi chúng tôi có thể đi vào không?”
Lý Ngôn Hề nhíu mày hỏi.
"Có thể! Đương nhiên có thể! Mau vào đi”
Vu Thành Thiên cắt đứt suy nghĩ nổi, vội vàng sai người mở cửa.
Ba chiếc xe buýt phía sau đi xuống một màu nam tính, hơn nữa mỗi người nhìn đều khôi ngô cường tráng, tuy rằng trên mặt bọn họ thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nhưng Vu Thành Thiên cảm thấy bọn họ nhất định đã trải qua huấn luyện.
Lại nhìn những người đàn ông kia đối với mỹ nữ phía trước nói gì nghe nấy, Vu Thành Thiên lại hiểu được, mỹ nữ này là đại tỷ của những người này nha...
"Nghe nói các người muốn đi doanh trại thành phố Cao Trạch?"
Đinh An phía sau Vu Thành Thiên hỏi.
"Đúng vậy" Lý Ngôn He gật đầu.
"Các ngươi đến đó làm gì, nơi đó hiện tại đều đang đuổi người ra bên ngoài, nơi này của tôi có rất nhiều người từ nơi đó tới đây."
Vu Thành Thiên cho rằng những người này cũng giống như những người sống sót trước đó, khát vọng tìm một doanh trại lớn, nhưng doanh trại thành phố Cao Trạch thật sự không được tốt lắm.
"Vu lão đại, anh còn nhớ chúng tôi không?”
Lý Lệ đi ra, cười hỏi.
"Là cô à, nhớ rõ, không phải cô đi thành phố Thanh sao?"
Vu Thành Thiên vẫn rất ấn tượng với làn da đen của Lý Lệ, chỉ là anh ta nhớ rõ mấy người Lý Lệ từ doanh trại thành phố Cao Trạch đi thành phố Thanh, mà bây giờ lại mang theo người của thành phố Thanh đến thành phố Cao Trạch... Vu Thành Thiên Thiên cảm thấy mình có chút choáng váng.
"Cái này có thể nói sau, chúng tôi có thể nghỉ ngơi trước không?"
Lý Lệ cũng có chút mệt mỏi, để cho hơn một trăm người đứng ở chỗ này nghe bọn họ giải thích, cô ta vẫn có chút băn khoăn.
"Được rồi, các người không có ai bị thương chứ? Lây nhiễm virus tang thi gì đó?"
Vốn điểm an trí nơi này cũng có kiểm tra thân thể, nhưng hiện tại dân dần tất cả mọi người đều lược bỏ phần kiểm tra này, Vu Thành Thiên cũng lười kéo người đến, cho nên hỏi.
"Vết thương của bọn họ đều được tôi chữa khỏi, không phải vết thương tang thi lây nhiễm."
Lê Hiểu Tình vừa trả lời, Vu Thành Thiên mới chú ý tới nơi này còn có một đại mỹ nữ.
"Vu lão đại ở đây trước kia làm bên ngành KTV, có thói quen xem xét phụ nữ, nhưng con người anh ta cũng không xấu, mọi người không cần để ý."
Vương Lôi đi phía sau mấy người Lý Ngôn Chích cùng Lê Hiểu Tình, nhẹ giọng nhắc nhở.
Lý Ngôn He gật gật đầu, cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt Vu Thành Thiên ngoại trừ đánh giá ra, cũng không có ý mạo phạm, nếu không hiện tại cô cũng sẽ không đi theo anh ta về phía trước.
Điểm tái định cư ở đây thoạt nhìn là một nhà máy bỏ hoang, hơn một trăm người sau khi tiến vào cũng thu hút sự chú ý của người bên trong, Vu Thành Thiên mang theo đoàn người đến một nhà kho không người, ngượng ngùng nói:
"Chúng tôi ở chỗ này cũng không có điều kiện tốt, các người không ghét bỏ thì nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ít nhất an toàn cũng không có vấn đề gì lớn."
"Có thể, nơi này không tệ."
Lý Ngôn Hề nhìn nhà kho trống trả lời, mặt đất đều sạch sẽ, sau đó cô lấy nhà gỗ ra là được.
Lúc đoàn người tiến vào, mấy chiếc xe phía sau cũng chậm rãi đi theo, cũng dừng ở ngoài cửa kho hàng.
"Bây giờ các cô có thể nói cho tôi biết, hai người đến doanh trại Cao Trạch làm gì chứ?"
Vu Thành Thiên nhịn không được tò mò, lại hỏi lại một lần nữa.
Lý Lệ cười cười, nói mục đích của bọn họ cho Vu Thành Thiên.
"Dẫn người về doanh trại thành phố Thanh?! Vì sao?"
Lộ trình xa như vậy, những người này cần gì? Không riêng gì Vu Thành Thiên không hiểu, Đinh An cùng La Nghi Niên phía sau cũng không hiểu.
Vạn Sự Hưng dứt khoát lấy ra một tờ rơi tuyên truyền doanh trại thành phố Thanh đã chuẩn bị trước, phát cho ba người.
"Thế nào? Có tới hay không? Doanh trại chúng tôi đang thiếu người"
"Đúng vậy đúng vậy, doanh trại thành phố Thanh chúng tôi rất tốt, đến đó cam đoan không hối hận."
Hạ Dũng thấy sư phụ của mình đang phát tờ rơi, vội vàng cũng tuyên truyền theo.
"Người ít không phải là tốt hơn sao?"
Đinh An hỏi, dưới tài nguyên hữu hạn, người càng ít không phải sẽ sống càng lâu sao? Trại trưởng doanh trại thành phố Thanh này chẳng lẽ là không muốn sống nữa?