Chương 323: Người có năng lực chữa trị
Chương 323: Người có năng lực chữa trịChương 323: Người có năng lực chữa trị
Khổng Nguyên Lượng và mọi người không còn cách nào khác, đành nhường đường, tuy nhiên cô gái tóc dài Tôn Hân có vẻ kháng cự, nhưng cũng bị mọi người khuyên nhủ nên đứng sang một bên.
"Dọn đường à, chúng ta tốn rất nhiều công sức chặn chỗ này lại, tôi ngược lại muốn xem họ sẽ dọn thế nào."
Tôn Hân bất mãn lẩm bẩm.
Lúc này các thành viên binh đoàn trong xe buýt đều xuống, và đứng sau mấy người Lý Ngôn Hà, Khổng Nguyên Lượng cảm thấy có chút may mắn vì những người đó có vẻ không dễ chọc, không biết bọn họ có địa vị gì.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Khổng Nguyên Lượng và Tôn Hân không nói nên lời vì quá bất ngờ.
Cô gái đứng giữa đám đông chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, hàng trăm chiếc xe trong vòng 500 mét phía trước đột nhiên bay lên không trung!
Cánh tay trắng như ngọc trai hạ xuống, tiếp đó là tiếng đồ vật rơi xuống cực lớn, hàng trăm chiếc xe bị ném ra bên ngoài tường rào vây quanh, toàn bộ đường phía trước lập tức trở nên trống trải.
"Rất đơn giản phải không?"
Lý Ngôn Hề liếc nhìn Khổng Nguyên Lượng, cô có thể thu vào ba lô, hoặc sử dụng dị năng điều khiển, tuy nhiên trước mặt nhóm người này, cô không định sử dụng chức năng ba lô.
"Ừ, đơn giản."
Phục Đình Du ở bên cạnh nhếch miệng cười.
"Nếu vậy, đi thôi?"
Lê Hiểu Tình cũng hứng thú, lần đầu cô ấy nghe nói có người có dị năng chữa trị làm đại ca, người có dị năng chữa trị vốn hiền lành, nhưng lại chặn hết đường đấy, cô ấy cũng tò mò muốn xem.
Vạn Sự Hưng bịt miệng Hạ Dũng, lúc này tốt nhất không nên tiết lộ chuyện bác sĩ Lê của họ.
"Cậu không thấy cách xuất hiện đột ngột gây bất ngờ của trưởng trại thú vị hơn sao?"
Vạn Sự Hưng nói nhỏ vào tai Hạ Dũng.
Hạ Dũng bị bịt miệng chỉ biết gật đầu liên tục, cậu ta rất thích xem trưởng trại làm người khác choáng váng.
Bốn chiếc xe đi theo sau mấy người Khổng Nguyên Lượng.
Triệu Vận cùng đi cảm thấy bất an: "Anh Khổng, mang bọn họ đi thật sự ổn không? Cô gái hệ kim kia rất mạnh."
"Chuyện này thì có gì, dù mạnh đến đâu trước mặt chị Phan cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi?"
Khổng Nguyên Lượng lạnh lùng nói, 5 khu cứ điểm còn lại ở Cao Trạch, khu nào chẳng phải định kỳ cống nạp vật tư cho họ? Nếu không, trong thời đại thiếu thuốc thiếu y, người bị thương bệnh chỉ biết chờ chất.
"Cũng phải, mạnh thế kia, có khi sau này cũng phải ngoan ngoãn như mấy người Lữ Dương đi kiếm vật tư về cho chúng ta."
Triệu Vận liếc nhìn Lữ Dương đang nói gì đó với Vương Lôi, giọng điệu có chút hả hê.
Bốn chiếc xe được đưa tới trước cổng một bệnh viện, nhìn xung quanh vài con đường khác gần đó cũng bị chặn kín bởi xe tải lớn. "Khoảng 300 người."
Lý Ngôn Hề cảm nhận rồi báo cho mọi người qua bộ đàm.
Cố Dao và Trương Đào không đi theo Lý Ngôn Hề vào trong mà đứng ngoài chờ với binh đoàn.
Lý Ngôn Hề để lại Tiểu Vũ Gia cho Cố Dao, và dặn nếu bên ngoài có chuyện gì thì báo ngay cho cô.
"Chiếp chiếp chiếp, tôi không được vào trong làm lão đại cùng Ngôn He nữa à?"
Tiểu Vũ Gia hơi kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên tay Cố Dao.
"Ngoan nào, chúng tôi sẽ ra ngay thôi.'
Lý Ngôn He không định ở lâu trong đó, hỏi rõ tình hình Cao Trạch rồi sẽ rời đi.
Lê Hiểu Tình chú ý thấy sắc mặt Vương Lôi có vẻ rất tức giận, nên cố ý đi chậm lại phía sau.
"Bác sĩ Lê, người ở đây quá đáng, bạn tôi bị họ biến tướng giữ lại nơi đây, chỉ bị gay chân thôi mà mỗi lần chỉ cho chữa trị một phần mười, còn phải nộp rất nhiều vật tư làm tiền khám bệnh."
Vương Lôi nói tức giận.
Lời này cũng bị Tôn Hân nghe thấy, nhưng cô ta lại cười:
"Cô nói mấy người Lữ Dương à? Khám bệnh trả tiên, đó là chuyện đương nhiên mà. Bác sĩ Phan đồng ý chữa trị là may rồi đấy."
"Nhưng để kiếm vật tư cho các người, trong số họ có một người đã chết, một người khác bị thương nặng, người bị thương vẫn phải chữa trị ở đây, đây quả thực là vòng tuần hoàn ác tính!" Vương Lôi tức đến mặt đỏ lên.
"Không muốn chữa thì khỏi tới, tôi chưa bao giờ ép ai ở lại đây cả."
Một giọng nói vang lên từ cuối hành lang, mọi người nhìn theo hướng đó, là một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, khoảng 34,35 tuổi, đeo một cặp kính, rất giống bác sĩ.
"Bác sĩ Phan.'
Khổng Nguyên Lượng lập tức chạy lại giải thích tình hình.
"Người ngoài à? Đã nộp phí đường chưa?”
Người phụ nữ tên Phan cởi bao tay dùng một lần một cách lười nhác, vứt vào thùng rác cạnh tường.
"Không chịu nộp phí, còn dọn sạch chỗ chặn đường của chúng ta để lái xem qua, tôi thấy bọn họ đông người và đẳng cấp cũng cao nên không dám gây sự lớn!"
Khổng Nguyên Lượng quay lưng đi, vẻ mặt rất khó xử giải thích.
"Là những người đó à? Đưa họ tới đây."
Phan Hòa Mỹ nghe ngoài kia còn khoảng 100 tay sai cũng nhìn kỹ mấy người hơn một lúc.
"Hèn nhát sợ mạnh hiếp yếu."
Vạn Sự Hưng lẩm bẩm.
"Ngôn Hề à, chị muốn đi xem bạn của Vương Lôi trước."
Lê Hiểu Tình nói, lời nói của bác sĩ Phan bị cắt ngang, với tư cách bác sĩ, cô muốn đi xem thử vết thương được chữa mỗi ngày một phần mười là thế nào.
"Ở phòng bệnh phía trước, các cô cứ đi xem di kẻo tưởng tôi nói dối."
Phan Hòa Mỹ biết vết thương của Trương Thần Hi nặng như thế nào, vết thương đó chữa bằng thuốc thông thường không thể chữa khỏi.
"Bác sĩ Phan, bạn tôi không có ý đó..." Lữ Dương sợ Phan Hòa Mỹ từ chối chữa trị, vội giải thích. Nhưng Phan Hòa Mỹ đã quay đi với vẻ lạnh lùng về phía phòng nghỉ gần đó.
"Đi thôi, đi xem đi."
Khổng Nguyên Lượng nói rồi dẫn mọi người đi theo hành lang bên kia.
"Lữ Dương, cậu đừng như vậy, mình sẽ nghĩ cách giúp cậu.'
Vương Lôi thấy vẻ mặt chán nản tuyệt vọng của Lữ Dương, không khỏi đau lòng, trước đây Lữ Dương hăng hái tràn đầy sinh khí, sao bây giờ trở nên thế này.
"Cậu không hiểu đâu, nếu không còn Thần Hi, mình sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Lữ Dương lắc đầu, lo lắng đi theo Khổng Nguyên Lượng đẩy cửa một phòng bệnh.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, trong phòng đầy khăn giấy đã thành màu vàng nâu vứt lung tung, trên giường bệnh một người phụ nữ gầy gò, da bọc xương nhìn ra cửa sổ, nghe có tiếng người vào cũng không có phản ứng gì.
"Chị Thần Hi..."
Vương Lôi không thể tin vào mắt mình, nếu không phải chiếc nhẫn cưới trên tay Trương Thần Hi, cô không nhận ra đây là Thần Hi.
"Tiểu Lôi..."
Trương Thần Hi run rẩy động đậy đôi môi khô nứt, từ từ thốt ra tên Vương Lôi.
"Sao Trương Thần Hi lại thành ra như thế này?"
Trương Thiệu Nguyên cũng không nhịn được hỏi Lý Lệ bên cạnh, dù vài người bạn của Vương Lôi anh ta không quen lắm, nhưng vẫn từng gặp.