Chuong 329: Ben trong doanh trai
Chuong 329: Ben trong doanh traiChuong 329: Ben trong doanh trai
Chương 329: Bên trong doanh trại
"Đi nhanh lên, Tiểu Phong, mau dẫn chúng tôi đi"
Chương Bằng cũng không còn để ý gì nữa, lập tức thúc giục.
Trân Sâm bị thương rất nặng, anh ta cuộn mình dựa vào tường, không ai dám di chuyển anh ta, bởi vì da và cơ bắp của anh ta đã bị cháy teo lại, chỉ cần di chuyển nhẹ thôi là da thịt sẽ rớt ra.
Một vài người đang đỏ mắt bao quanh anh ta để bảo vệ anh, kẻo tang thi tấn công.
Họ không có người có dị năng chữa thương, chỉ có thể nhìn Trần Sâm đau đớn mà chất.
"Trân Sâm, anh cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, anh Chương đã cử người đi tìm thuốc rồi!"
Hạ Tuyết Nhi quỳ bên cạnh Trần Sâm khóc nói.
"Anh Chương đến rồi!" Có người hô.
"Anh Chương, thuốc đâu?”
Hạ Tuyết Nhi lập tức đứng dậy hỏi, cho dù là thuốc làm Trần Sâm cảm thấy dễ chịu hơn chút cũng được.
Chương Bằng không trả lời, anh ta nhìn Lê Hiểu Tình.
Lê Hiểu Tình quỳ xuống nhìn Trân Sâm nằm dưới đất lắc đầu, vết thương nặng hơn lần trước của Triệu Đồng, có vẻ như cô phải bận rộn một hồi nữa.
Ánh sáng trắng lấp lánh xuất hiện dưới tay Lê Hiểu Tình, Hạ Tuyết Nhi và mọi người mở to mắt nhìn Lê Hiểu Tình xa lạ, đây là... người có dị năng chữa thương?!
"Còn bệnh nhân nào nữa không?”
Lê Hiểu Tình ngẩng đầu hỏi.
"... Còn! Còn nữal"
Hạ Tuyết Nhi lập tức trả lời.
"Ừm, khiêng tới đây đi"
Lê Hiểu Tình nhẹ nhàng nói.
Khi Lê Hiểu Tình dùng cả hai tay chữa trị, ngoại trừ mấy người Trương Thần Hi tất cả mọi người đều nín thở.
Làn da đen của Trần Sâm đang phục hồi với tốc độ nhìn thấy được bằng mắt thường, vết thương sâu trên vai của một bệnh nhân khác cũng ngừng chảy máu...
Râầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người đồng loạt nhìn về bầu trời lóe lên ánh sáng chói mắt, ở đó có một tia sét màu xanh tím cao vài mét đánh thẳng lên trời, giống như muốn xé toạc bầu trời!
"Ở đây để lại vài người giúp khiêng người là được rồi, các anh đi làm việc đi"
Lê Hiểu Tình biết, luông sét mạnh kinh khủng đó chắc chắn do Phục Đình Du phát ra, có vẻ như bên đó gặp phải một lượng lớn tang thi.
"Được, chúng tôi đi ngay bây giờ, các cậu, ở lại bảo vệ cô Lê”
Chương Bằng vội vàng dặn dò rồi chạy về phía luông sét.
Cuối cùng bên đó đã xảy ra chuyện gì?
Và khi mọi người nhìn thấy hiện trường, họ không biết phải biểu lộ thế nào nữa. Trong vong vài chục mét, trên mặt đất là rất nhiều thi thể tang thi bị cháy đen, ở giữa vẫn đứng một nam một nữ.
Lý Ngôn Hề rút lại lá chắn phòng thủ tinh thần, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Vừa rồi sức mạnh của Phục Đình Du đã làm cô choáng ngợp, đây cũng là lân đầu tiên cô chứng kiến dị năng hệ lôi cấp 5, cộng thêm những con tang thi cô đã giết, khoảng hơn 3000 con tang thi xung quanh đã bị tiêu diệt tại chỗI
"Không cần, tôi vẫn ổn."
Phục Đình Du không hề tỏ ra gượng gạo, những ngày gần đây sau khi thăng cấp 5, anh cũng muốn tìm cơ hội thử sức mạnh tấn công của bản thân, bây giờ xem ra vẫn ổn.
"Ngôn Hề, hai người mạnh quái"
Không xa, Cố Dao hưng phấn đến nỗi sắp khóc ra rồi, hai người kia khi kết hợp quả thực là bất bại!
"Lôi cấp 5, lôi cấp 5 al
Cổ Siêu Nhiên ước gì bản thân cũng nhanh chóng thăng cấp lên hệ lôi cấp 5, lúc kỹ năng đội trưởng thi triển ra, anh ta còn tưởng trời long đất lở nữa, sức mạnh thực sự kinh hoàng.
"Chết tiệt! Quên chụp ảnh rồi!"
Vạn Sự Hưng hối hận khôn xiết, nếu chụp được cảnh tượng lúc nãy thì chắc chắn sẽ trở thành bức ảnh thu hút nhất trong sự nghiệp của anh ta mất...
"Hí hí, Ngôn Hề, người phía trên vẫn đang nhìn cô đấy"
Tiểu Vũ Gia nhắc nhở.
"Tôi biết rồi”
Lý Ngôn Hề không nhìn lại cửa sổ đó nữa, mà điều khiển một tảng đá lớn gần đó, chỉ thấy tảng đá từ từ bay lên, rôi đột ngột lao vê phía cửa kính!
“Nhanh tránh ral"
Ngô Khang nhận ra điều gì đó, vội vàng chạy sang một bên.
Bùm! Cửa kính đen vỡ vụn, biểu cảm của Ngô Khang cũng trở nên xấu hổ tột độ.
Cuối cùng là ai?!
Không xa cổng thành, Lý Ngôn He nở nụ cười khóe miệng, có lẽ đây là lân đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác dùng dị năng tinh thân để trêu người.
Cảm giác thật sự, tuyệt vời.
Tuy nhiên, cho dù hai người hợp sức tiêu diệt được hơn 3000 con tang thi, vẫn còn ngày càng nhiều tang thi xuất hiện.
Chương Bằng cũng đã phản ứng lại sau cú sốc mà những người này mang đến, giờ anh ta bắt đầu tập hợp lực lượng, chuẩn bị cùng hơn 100 người phía dưới chống lại kẻ địch.
Sức mạnh hệ lôi trước đó của Phục Đình Du quá mạnh mẽ nên cư dân trong doanh trại cũng có khá nhiều người ở lầu trên nhìn thấy.
"Bên ngoài doanh trại lại có những người có dị năng mạnh như vậy, phải kết nạp vào trong mới đúng!"
"Tang thi lại đến à? Không sao, dù gì bên ngoài cũng có những người đó, chết trước cũng là họ."
"May mà chúng ta vào trại sớm nhỉ, nếu không ngày ngày ở bên ngoài sẽ bị tang thi dọa chết!" "Các người nói cái gì thế! Môi hở răng lạnh hiểu không? Những người bên ngoài đang chiến đấu kia cũng giống như các người, đều là những người sống sót!"
Đám đông xì xào hai bên đường đột nhiên im lặng, tất cả đều nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Hứa Kiến An lắc đầu, tiếp tục dẫn đội ngũ phía sau đi tới cổng thành.
"Tướng quân Hứa, anh cũng không cần tức giận, cùng hoàn cảnh ấy, luôn có một bộ phận người chiếm được thế trước, sẽ nảy sinh suy nghĩ vui mừng trước hoạn nạn của người khác."
Người phía sau Hứa Kiến An nói.
"Hoằng Nghiệp, anh không cần an ủi tôi, tôi chỉ không thích, chỉ muốn nói với những người như thế mấy câu, nếu không những thói xấu này lan tràn cả doanh trại, ve sau mọi người chỉ còn lại sự lạnh lão."
Hứa Kiến An kiên quyết nói.
"Cũng phải, bây giờ vẫn chưa biết trại trưởng Ngô khi nào cho chúng ta ra ngoài, anh em đều đã sẵn sàng rồi."
Thẩm Hoằng Nghiệp cố gắng chuyển chủ đề, để Hứa Kiến An không còn thở dài nữa.
"Trại trưởng Ngô đi xuống rồi."
Người phía sau báo.
Hai người đồng loạt nhìn lại, thấy Ngô Khang mặt đen như mực cùng vài người đi xuống.
"Trại trưởng, bên ngoài tang thi tấn công cũng đã một lúc, Hứa mỗ xin được ra trận."
Hứa Kiến An nói.
Dù Ngô Khang vẫn còn giận dữ, nhưng vẫn trả lời: "10 phút nữa mở cổng thành, các anh giúp tôi tìm hiểu xem đám người bên ngoài là ai."
Hứa Kiến An hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý, bởi hiếm khi Ngô Khang quan tâm đến những người bên ngoài.
"Trại trưởng, khu 5 rất nhiều phòng và đất trống, theo tôi sau lần này, chúng ta có nên tiếp nhận người bên ngoài vào không?”
Hứa Kiến An cố hỏi.
"Lần này tiếp nhận, lần sau thì sao? Người trong doanh trại ngày càng đông, lương thực lại càng giảm, tiếp nhận thêm người nữa thì cuối cùng ai cũng không sống nổi!"
Ngô Khang vốn đã tức giận, lại bị Hứa Kiến An đề nghị trước mặt nhiều người như vậy, lập tức nổi đóa.
Hứa Kiến An không nói gì, đã có người khuyên Ngô Khang rồi, nhưng anh ta không nghe.
"Hết giờ, đi thôi!"
Liệu có thực sự... không còn cách nào nữa không? Hứa Kiến An nhìn cánh cổng doanh trại từ từ mở ra, suy nghĩ.