Chương 402: Ý định của Trại trưởng
Chương 402: Ý định của Trại trưởngChương 402: Ý định của Trại trưởng
"Quả nhiên thực lực của quần chúng vẫn là lớn nhất, nếu mỗi ngày đều tăng lên như vậy, chẳng phải doanh trại của chúng ta lập tức trở thành một doanh trại lớn rất náo nhiệt hay sao?"
Trong biệt thự, Phục Anh hài lòng nhìn báo cáo của phòng đăng ký rồi nói.
"Nghe nói Dương Liễu và Hàn Thần Bân đã mang về hơn 200 người, hơn 200 người này cũng là những người từ một thôn đi ra để sinh tồn."
Lý Ngôn He nói.
Sau ngày tận thế, nhiều người đã tìm được một nơi an toàn để ẩn náu, nhưng với thời gian trôi qua và nguồn vật tư giảm, mọi người phải vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu để tìm phương tiện giao thông phù hợp và ra ngoài.
Vì vậy, năm đầu tiên của tận thế lại là thời điểm tốt để họ tiếp nhận những người sống sót.
"Tại sao hai người họ lại tụ họp lại rồi? Cảm giác như hai người này mỗi ngày đều rất vui vẻ"
Cố Dao nghĩ đến hai người oan gia kia, không khỏi che miệng cười.
"Hai đội suýt đánh nhau tại trung tâm nhiệm vụ hôm nay, nhưng sau khi chúng tôi đến, họ lại thuyết phục chúng tôi rời đi, nói rằng đó chỉ là một cuộc xung đột nội bộ."
Lưu Hạo Quang cau mày nói, ngay cả Chương Bằng vừa mới gia nhập đội an ninh cũng nói không cần lo lắng, bọn họ đánh không lại.
"Đội trưởng Liễu, nếu sau này anh gặp phải hai đội này chiến đấu với nhau, các anh không cần phải xen vào."
Lý Ngôn Hề mỉm cười nói.
"Tại sao?"
Tạ Kỳ Thắng tò mò hỏi.
"Bởi vì người ta đang liếc mắt đưa tình nha, cũng là một loại vui vẻ."
Cố Dao cũng nói cho mọi người biết gốc gác của hai người này, Tạ Kỳ Thắng lúc này mới hiểu ra.
"Chu Phong, hôm nay người mới vào doanh trại đều ổn định rồi chứ?"
Lý Ngôn Hề hỏi, trong doanh trại vẫn còn rất nhiều tòa nhà ký túc xá và biệt thự bỏ trống, đội xây dựng gồm Lâm Hải và các kiến trúc sư khác chưa bao giờ nhàn rỗi, rất nhiều khu đất trống trong trại đã được bọn họ quy hoạch làm nhà ở và do robot xây dựng xây dựng.
"Theo báo cáo từ Phong An Bình từ văn phòng quản lý nhà ở, 636 người đã được định cư, và hơn 100 người trong số họ đang sống trong khu vực lều miễn phí."
Chu Phong trả lời.
Lý Ngôn Hề cau mày, thật ra mỗi ngày đều có rất nhiều người di chuyển đến khu lều, e rằng trong khu lều trại sẽ có nhiều người hơn trong khoảng thời gian này, nếu khu vực này có quá nhiều người ở, chắc chắn sẽ gây ra vấn đề an ninh cho trại.
"Thật ra có thể mở rộng đội ngũ bảo vệ, tìm người quản lý khu lều, chẳng lẽ Ngôn Hề đã quên một chuyện sao?"
Phục Đình Du chân dài dựa vào bàn, cầm một ly cà phê hỏi.
“Chuyện gì?"
Lý Ngôn Hề lập tức nhìn Phục Đình Du, cô đã quên cái gì rồi sao? "Bài giảng thể năng."
Phục Đình Du mỉm cười đáp.
"Đúng nha, trước khi Ngôn He rời đi cũng định dự định tổ chức một buổi giảng ve phương pháp để mọi người có thể thành thạo cách tiêu diệt tang thi tốt hơn!"
Phục Anh cũng đột nhiên nhớ ra.
"Tôi quên mất."
Lý Ngôn Hề đỡ trán, mục đích ban đầu của bài giảng thể năng là để cho doanh trại không nuôi người nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, nâng cao kỹ năng sinh tôn của mọi người, cộng thêm những người mới đến thành phố Cao Trạch, đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị.
"Trong doanh trại mỗi ngày có rất nhiều chuyện xảy ra, Ngôn Hề quên cũng là chuyện bình thường, để mọi người giúp cậu nhớ, không sao đâu."
Cố Dao an ủi.
"Có cần ngày mai tôi đi tìm Trương Học Thâm không?"
Triển Hạo hỏi, một người bình thường chọi với năm người dị năng, bây giờ rất nhiều người trong trại đều biết Trương Học Thâm.
"Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục ra ngoài thiết lập căn cứ tuyên truyền, để Trương Học Thâm đi theo, trên đường có thể thảo luận."
Phục Đình Du đề nghị.
"Đồng ý"
Lý Ngôn Hề mỉm cười liếc mắt nhìn Phục Đình Du, sao cô lại có được một trợ thủ đắc lực như vậy chứ?
Rốt cuộc là đại thân nào đã phái anh trai của Phục Anh vào đây? Khi cô trở về, cô phải cảm ơn người đó thật tốt. ...
Trong một thị trấn đại học ở rìa thành phố Thanh, Tạ Văn từ bên ngoài đi vào một căn phòng với khuôn mặt đen si anh ta cam một tờ rơi từ doanh trại thành phố Thanh nhặt được từ bên ngoài.
"Được lắm, Lý Ngôn Hề này đã truyền tờ rơi đến địa bàn của chúng ta rồi?"
Chân Bội Cần nhặt một tờ rơi lên, tờ giấy rất dày, không thể xé nát, Lý Ngôn Hề đó thật sự có rất nhiều thứ tốt.
"Cha, cha có thấy những gì được viết trên này không, nếu những người khác nhìn thấy nó, họ sẽ không đi đường vòng để đến doanh trại của chúng ta?"
Tạ Văn tức giận ném tờ rơi trong tay.
Tờ rơi viết lời giới thiệu ve trại thành phố Thanh: Doanh trại lớn nhất ở thành phố nhà Thanh, một doanh trại tự do sẽ không bao giờ bị thay thế, sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người sống sót... Nếu bạn không hài lòng với doanh trại sau khi vào, bạn có thể rời đi bất cứ lúc nào, trại này chỉ dùng thực lực để nói chuyện, và sẽ không sử dụng bất kỳ phương tiện không phù hợp nào để hạn chế tự do cá nhân của bạn...
Tạ Văn tức giận, những dòng chữ này truyền tải một thông điệp rằng doanh trại thành phố Thanh được tự do ra vào, trong khi các doanh trại khác thì không, và thậm chí còn nhấn mạnh câu nói về thủ đoạn không chính đáng.
"Cô ta đây là đang nóng nảy, muốn cướp người với chúng ta, yên tâm, phiên toái ở thành phố Thanh càng lớn, sau này chúng ta sẽ càng có lý do, dưới sự giúp đỡ của những người bạn cũ của cha, còn sợ không thể đánh nhau với một nữ lưu manh sao?”
Tạ Minh Đạt cười lạnh chế nhạo.
"Hơn nữa, hai ngày này các cao thủ của thành Lỗ Bắc phái tới cũng đến rồi sao? Vệ Trí Khả thật keo kiệt, chỉ đưa 100 người cho chúng ta dùng."
Chân Bội Cần nói.
Nằm ở giữa thành phố Thanh và thành phố Trường Bình là thành phố Lỗ Bắc, nơi đây đương nhiên cũng có doanh trại thành phố Lỗ Bắc, hơn nữa doanh trại trưởng lại là bạn tâm giao của Tạ Minh Đạt, lân này thể hiện rằng họ sẽ cố gắng hết sức để giúp Tạ Minh Đạt có được doanh trại thành phố Thanh, để ba phe cùng nhau phát triển chung, vậy sẽ cân bằng hơn.
"Ông ấy là một người không muốn chịu tổn thất, so với chú của cháu thì kém hơn rất nhiều, nhưng ông ấy đã nói là cao thủ thì nhất định là cao thủ, thêm một trăm người cộng với người của chúng ta nữa chắc là đủ rồi."
Tạ Minh Đạt mỉm cười nói, ông ta quyết tâm chiếm lại và thống nhất doanh trại thành phố Thanh thành nơi của mình, ông ta không thể để cho người ngoài thay thế.
Bởi vì đây là tận thế, ông ta sẽ chiến đấu để giành lại mọi thứ thuộc về mình ngay cả khi ông ta chỉ còn một hơi thở.
Tạ Văn nhìn Tạ Minh Đạt cực kỳ bình tĩnh, dần dần thả lỏng.
"Tạ Văn, nếu muốn làm chuyện lớn thì phải bình tĩnh, mấy ngày nay chú ý tới những người vào trại nhiều hơn, trong số đó nhất định sẽ có tai mắt do Lý Ngôn Hề phái tới."
Bộ dang đa mưu túc trí của Tạ Minh Đạt khiến khán giả bên ngoài ống kính cảm thấy cực kỳ lố bịch.
[Tai mắt? Ông cũng xứng sao?]
[Lý Ngôn Ha: Không có nơi nào đáng để tôi bảo tai mắt đi nhìn cả, đến một cái liếc mắt tôi cũng không thèm nhìn ông nữa kìa. ]
[Hahaha cười chết tôi mất, chuyện này muốn diễn ra cũng không ai tiếp. ]
[Không phải chứ, có hai doanh trại đều nghe lời Tạ Minh Đạt sao? Doanh trại thành phố Thanh thật đáng thương]
[Tôi cũng lo lắng, tôi chỉ hy vọng rằng họ sẽ không đi theo con đường của những người này... ]
【.… 】 【.… }