Chương 432: Nghẹn ở cổ họng
Chương 432: Nghẹn ở cổ họngChương 432: Nghẹn ở cổ họng
"Họ hy sinh tính mạng để che chở cho chúng tôi, còn việc chúng tôi cho chút máu, dùng túi máu dụ tang thi đi chỉ là chuyện nhỏ thôi..."
Người phụ nữ nói họ đều là tự nguyện, vì mọi người, cũng vì bản thân có thể sống sót...
Lê Hiểu Tình lắc đầu, việc cho máu liên tục như vậy chắc chắn gây ra vấn đề.
Trong thế giới đại dịch, dinh dưỡng không đủ, nếu cứ mất máu sẽ dễ bị thiếu máu thậm chí các bệnh về máu.
"Chúng tôi quá yếu không bảo vệ tốt mọi người."
Một người đàn ông nói, giọng nghẹn ngào, nếu đủ mạnh, làm sao để nhiều người phải chịu cảnh này chứ.
Mỗi lần mọi người cho máu, với họ là một sự tra tấn tinh thần.
"Để tôi chữa lành vết thương trước đã."
Lê Hiểu Tình nói.
Những người này dường như đã quen với việc đầy thương tích, cổ tay họ chất chồng những vết máu khô cũ mới rợn người.
Cô ấy cũng không thoải mái khi nhìn thấy.
"Vâng, cảm ơn cô, hãy chữa trị cho mấy đứa trẻ trước đi."
Người phụ nữ nói rồi gọi vài đứa trẻ lại, Lý Ngôn Hề cũng không ngờ ngay cả trẻ 5,6 tuổi cũng đầy vết thương.
Nhưng trong tình huống này họ cũng không trách ai được, chỉ im lặng nhìn.
Vết thương sâu cạn khác nhau, Lê Hiểu Tình chữa trị rất nhanh, nhưng vì quá nhiều người nên sau nửa tiếng, cô ấy cũng đã đổ mồ hôi.
Mấy đứa trẻ sáng mắt nhìn Lê Hiểu Tình.
"Chị giỏi quá, không đau nữa rồi."
Một bé gái vuốt cổ tay mình.
"Ừ, không đau thì tốt rồi."
Lê Hiểu Tình mỉm cười nhưng trong lòng rất đau xót.
Trước đây trẻ nhỏ đi tiêm chủng còn sợ, giờ chúng lại phải cho máu...
"Trại Thanh Thị gần đây lắm, hôm nay các anh có thể đến nơi."
Phục Đình Du nói.
“Thật sao? May quát"
Mấy người đàn ông mừng rỡ, nhưng rồi nhận ra vấn đề là chiếc xe duy nhất đã bị phá hủy...
Bây giờ phải tìm xe trước đã, nhưng xung quanh khá hẻo lánh, không có xe.
“Chúng tôi sẽ giúp tìm xe, các anh thu dọn đi."
Lý Ngôn Hề nói.
Xe xung quanh rất khó tìm, Phục Đình Du nói đúng, họ vừa quét sạch tang thi, bây giờ đi ve khả năng gặp nguy hiểm thấp hơn. Cô định cho họ mượn một chiếc xe buýt.
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Mọi người đã cứu mạng chúng tôi, còn muốn tìm xe nữa, chúng tôi tự tìm là được.”
Hứa Lập cũng không muốn làm phiền những người trẻ tuổi này nữa.
"Không sao đâu, đến trại các anh cứ báo tên tôi, trả xe ở bãi xe là được."
Phục Anh nói.
Cuối cùng, 70 người vẫn chấp nhận lòng tốt của Lý Ngôn Hề. Nhưng họ không ngờ, sau khi dọn dẹp xong ra ngoài, bên ngoài đã có một chiếc xe buýt mới tinh.
"Cái này... các anh tìm ở đâu ra vậy?"
Một người hỏi.
"Mọi người trước mắt không cần để ý tới điều này, nhanh lên đường đi, theo lộ trình chúng tôi đưa, rất nhanh các anh sẽ đến doanh trại Thanh Thị."
Cao Viễn vội thúc giục.
"Vâng vâng, còn nữa... cảm ơn các anh chị, cho hỏi tên được không? Sau này chúng tôi muốn cảm tạ...
Lời Hứa Lập chưa dứt đã có người trả lời.
"Tôi tên Lý Ngôn Hề."
Lý Ngôn Hề cười nói.
Nhìn theo chiếc xe buýt đi khuất, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh của những người kia thực sự khiến họ khó chịu mà hết lần này tới lần khác, lại chẳng ai có lỗi cả.
Chỉ mong họ sớm đến doanh trại an toàn!
Vừa đi vừa ngừng cả ngày, trời sập tối Lý Ngôn Hề dẫn mọi người nghỉ trên nóc một nhà máy hai tầng.
Khu công nghiệp này đã được họ quét sạch tang thi.
Họ chọn ngủ trên cao để có nơi trú ẩn khi có tang thi xuất hiện, vì đây là vị trí trung tâm của khu.
Dù vậy, Phục Anh vẫn cài bẫy dao xung quanh vài con đường gần đó, dù sao nửa đêm đi dạo quanh đây chỉ có tang thi mà thôi.
Trong ngôi nhà gỗ rộng rãi, ánh đèn ấm cúng thắp lên.
Đường Đức Vũ đã đổ đầy bể nước, Cố Dao đã dạy anh ta cách điều chỉnh nước ấm, nên nước trong bể có thể dùng luôn.
"Ngày mai chúng ta sẽ tới doanh trại Thường Bình, hai thành phố gần nhau thế này, không lạ gì mấy kẻ ở Thường Bình hay chơi mấy trò mưu ma chước quỷ."
Tạ Kỳ Thắng nhìn bản đồ lẩm bẩm.
"Chân Kiến Lâm ban đầu cứu Tạ Minh Đạt, chắc hẳn cũng muốn sáp nhập doanh trại Thanh Thị dưới quyền Thường Bình. Giờ Thanh Thị thành lập doanh trại riêng, ông ta mới ủng hộ Tạ Minh Đạt giành lại quyền kiểm soát."
Lạc Thời Vũ phân tích, từ thông tin nhóm Triển Hào tìm hiểu lần trước, anh suy đoán Chân Kiến Lâm không phải người nghĩa khí như bề ngoài.
"Đúng vậy, chúng tôi nghe nói Chân Kiến Lâm đã cử người đến Thanh Thị thu thập vật tư vài lần. Và vi dia hinh binh nguyên thuận lợi, trước đại dịch Thanh Thị là nơi dồi dào tài nguyên, còn thành phố Thường Bình chỉ mới được hình thành gần đây."
Triển Hào nói thêm.
“Có lẽ thèm khát những xe vật tư mà binh đoàn chúng ta tìm được trước đó.'
Phục Anh cười lạnh, trước kia Phục Đình Du thường xuyên đưa binh đoàn đi mọi nơi thu thập vật tư về, số lượng rất lớn nhưng không giấu diếm ai trong trại.
Tuy nhiên gân đây, nhờ có không gian sư Giang Vịnh Quân, đồ đạc được đưa vào không gian của cậu ta trước.
"Tài nguyên à... Kỳ thật vẫn là lòng tham mà thôi."
Lý Ngôn Hề không nghĩ tham lam là hoàn toàn tiêu cực, nhưng nếu nhắm vào đầu cô, cô sẽ không làm ngơ. ...
Mặt trời gay gắt, vài cây khô căn rải rác trên vùng đất khô nứt, trong đó vài cây bốc khói đen, đám khói che khuất những tang thi bị cháy thành than, vẫn có thể nhìn ra bị cháy nửa thân.
Nhìn xung quanh, nhiều người đang giết số ít tang thi còn lại trong khu vực, không xa phía sau là doanh trại Thường Bình.
Một chiếc xe buýt chạy qua con đường ở giữa, có người liếc nhìn rồi quay đi, sau đó lại vô cảm moi tỉnh thạch ra.
"Tình hình thế nào Triển Hào, phía trước là doanh trại Thường Bình à?"
Cao Viễn hỏi.
Sao nơi này hoang vắng thế nhỉ? Và tại sao xung quanh doanh trại lại có nhiều tang thi vậy?
"Ừm, có lẽ người ở doanh trại Thường Bình lười biếng, họ chủ yếu ở trong doanh trại giết những tang thi bị lôi kéo đến, như vậy cũng bảo đảm an toàn."
Đây là lần thứ hai đến đây nên Triển Hào hoàn toàn bình thường.