Chuong 434: Tai thanh pho Thuong Binh
Chuong 434: Tai thanh pho Thuong BinhChuong 434: Tai thanh pho Thuong Binh
"Haizz, nhưng một trăm vạn tinh thạch đã khó tích lũy rồi, số tinh thạch trước đây đều dùng để mua vũ khí hết rồi."
Phục Anh chống cằm phiên muộn đám lại, kiếm nhiêu mà tiêu cũng lớn!
Lạc Thời Vũ cũng gật gù: "Tổng điểm tích lũy trong doanh trại đã hơn 1000 vạn rồi, tinh thạch hiện tại chủ yếu nhờ những người mới vào doanh trại cùng các đội. Với tốc độ bây giờ thì cần khoảng 4 tháng để đủ 1000 vạn đấy!"
"Vậy là sang năm rồi."
Triển Hào vẫn đang khởi động, Lý Ngôn He bảo sắp tới thêm 500,600 tang thi.
Trong lúc đó, tòa nhà quản lý doanh trại Thường Bình im ắng hơn bao giờ hết.
Tâng một, phòng họp đầy ap người, đứng đầu là một người đàn ông ngoài 50, xung quanh vài người cúi đầu.
"Thì ra các anh hay sắp xếp công việc như thế này? Đến một người cũng không tìm ra à?"
Người đàn ông hét lớn, có vẻ rất giận dữ.
"Bọn hắn phát tờ rơi lúc nửa đêm, doanh trại không có camera giám sát, chúng tôi..."
Hoàng Thiên Thụy, người chịu trách nhiệm an ninh doanh trại, lúng túng nói. Sự việc đột ngột không có tiền lệ, làm sao họ tìm ra được ai trong hàng chục ngàn người.
"Phải rồi, trại trưởng, người Thanh Thị quá đáng! Đến không báo trước thì thôi đi, còn quậy phá trên địa bàn người khác. Nếu ở đây tìm không ra bọn chúng thì đi doanh trại Thanh Thị bắt trại trưởng họ phải có lời giải thích!"
Người nói dường như cũng nghĩ giống Chân Kiến Lâm.
Thanh Thị à... gan lớn đấy.
"Vì Trân Quang anh cũng nghĩ vậy, không bằng anh thay mặt doanh trại chúng ta đi gặp trại trưởng Thanh Thị nói chuyện được không?”
Lữ Vĩ Bác nhìn Trân Quang cười đề nghị.
"À tôi ít khi đi xa, không quen đường lắm, hay cử người khác đi thôi."
Trân Quang vội vàng từ chối, anh ta là tay chân của Chân Kiến Lâm nên cũng đoán được nguồn gốc tờ rơi, rất có thể mấy người Sài Chí Dũng đã thất bại.
Nếu anh ta đi tìm trại trưởng Thanh Thị là không quay lại được đâu...
"Việc đi Thanh Thị tạm gác lại. Giờ trong trại tám phần là có người của họ. Tìm bằng được những kẻ đó cho tôi, sống chết không cần biết!"
Cuối cùng Chân Kiến Lâm nói.
Lúc này ông ta vẫn chưa nhận ra vấn đề cần lo lắng nhất hiện tại là gì.
Sau vài ngày các bộ phận kiểm tra người nghi vấn, có tin báo nhiều phòng đều bỏ trống, và lần lượt báo cáo lên trên.
"Đầu... bỏ đi rồi?"
Chân Kiến Lâm kinh ngạc hỏi khi nghe báo cáo. Cái gì gọi là nhiêu cao thủ trong trại đã bỏ đi?
"Vâng, trại trưởng, trước đây nhóm lớn nhất là Hồng Vận đã rời khỏi, đã hai ngày chưa thấy quay lại." Hoàng Thiên Thụy không biết mình nên vui hay lo, anh ta chịu trách nhiệm an ninh trại, luôn cảnh giác với nhóm Hồng Vận, nhưng giờ họ bỏ đi quá nhanh...
"Đi doanh trại Thanh Thị à?”
Chân Kiến Lâm tiếp tục hỏi.
"Nghe nói vậy, ngày đầu tiên họ đã cử người đi dò đường, hôm qua trở về loan truyên khắp nơi doanh trại Thanh Thị tốt... nhiều thành viên không thuộc nhóm Hồng Vận cũng đi theo."
Hoàng Thiên Thụy phát hiện Chân Kiến Lâm sắc mặt càng ngày càng không tốt rồi, lập tức lòng cũng lạnh nửa phân.
Một cuốn sách bọc cứng bay tới đập thẳng vào đầu anh ta.
"Lũ vô dụng! Sao không ngăn cản họ? Cứ nhìn người ta đi à?"
Ánh mắt Chân Kiến Lâm giận dữ, chẳng màng đến vết thương trên trán Hoàng Thiên Thụy, ông ta quát tháo om sòm.
Hoàng Thiên Thụy chỉ cảm thấy chóng mặt, anh ta bịt trán, nhìn máu dính trên tay càng thấy oán hận.
Lúc này Trần Quang bước vào, sững sờ một lúc rồi cố làm dịu tình hình.
"Trại trưởng, tôi có tin vui báo, nghe nói mấy người Thanh Thị kia không còn trong trại nữa, mấy ngày nay bọn hắn giết tang thi ở đại lộ Thông Hòa bên ngoài đấy."
"Giết tang thi? Tại sao bọn chúng lại đi giết tang thi?"
Chân Kiến Lâm nhăn mày, càng khó hiểu suy nghĩ của người Thanh Thị.
"Nghe nói là để dọn đường cho người đến doanh trại Thanh Thị, bảo đảm an toàn cho bọn họ."
Trân Quang cười toe toét tranh công, tin tức này anh ta dùng hai gói mì mới hỏi ra được.
"Hừm, nghĩ chu đáo đấy. Đội trưởng Hoàng, ngay bây giờ dẫn người đến Thông Hòa, bắt sống bọn chúng vê cho tôi! Bằng không thì đừng trở lại!"
Chân Kiến Lâm phất tay ra lệnh.
Thấy Hoàng Thiên Thụy vẫn ôm đầu đứng im, Trần Quang vội cúi xuống thì thầm: "Đi đi! Anh bị đánh đến ngớ ngẩn rồi à? Để bọn chúng chạy mất bây giờ."
Hoàng Thiên Thụy nhìn Trân Quang, rồi nhìn Chân Kiến Lâm, cuối cùng cũng đáp lời rồi rời văn phòng. ...
Trên đại lộ Thông Hòa, Lý Ngôn Hề đang dọn dẹp tang thi, ban đầu đây là con đường khó đi nhất, nhưng bây giờ thì thênh thang, xe cộ hỏng, cây khô ngã và tang thi đã được cô dọn sạch.
Hôm nay là ngày thứ 5 họ ở Thường Bình.
Mấy ngày qua ban ngày giết tang thi, tối về doanh trại Thường Bình nghỉ.
Dù biết Chân Kiến Lâm đang tìm người Thanh Thị, nhưng Triển Hào đã từng đến, cộng thêm việc Lý Ngôn He đưa đồ ra để mua chuộc vài người địa phương, nên họ dễ dàng ứng phó.
"Sắp có một nhóm đến rồi."
Lý Ngôn Hề nói, mấy ngày nay luôn có mấy nhóm người qua đây, có vẻ lại tới một nhóm.
"Lần này không cần cô nói tôi cũng biết rồi, họ lái cái gì thế? Tiếng ồn kinh khủng..."
Cao Viễn nhón chân nhìn xa xa, sao anh ta nghe giống tiếng máy kéo nhỉ?
Tiếng kêu động cơ càng lúc càng gần, mọi người tò mò nhìn theo. Đúng là một chiếc máy kéo, chỉ là sau cabin chở một thùng xe tải đã phai màu, có vẻ là một chiếc máy kéo tự chế.
Phía sau còn kéo theo vài tang thi, trên xe có mấy dị năng giả đang dùng đủ loại dị năng tấn công lũ tang thi.
"Máy kéo này hấp dẫn tang thi khá đấy."
Lạc Thời Vũ nói đùa.
Khi máy kéo tới gân, Phục Đình Du ném một quả cầu sét về phía vài chục con còn lại, tiêu diệt sạch ngay lập tức.
"Xin chào, tôi nghe mọi người là người của doanh trại Thanh Thị?"
Một chàng trai da ngăm nhảy xuống cabin hỏi.