Mạt Thế Nữ Xứng Nàng Không Nghị Bạo Hồng (Dịch Full)

Chương 435 - Chương 436: Nhà Gỗ Ven Đường

Chương 436: Nhà gỗ ven đường Chương 436: Nhà gỗ ven đườngChương 436: Nhà gỗ ven đường

Trong nhà gỗ, mọi người chờ đến nửa tiếng sau nhóm người Lý Ngôn Hề nói mới tới, nhưng khiến ai cũng thấy lạ là theo Lý Ngôn Hề thì một vài người đã quay trở lại.

"Là bảo vệ doanh trại Thường Bình."

Triển Hào nhìn trang phục đoán.

"Không hề có ý định tấn công."

Lạc Thời Vũ cũng thấy khá lạ khi thấy nhóm người tiến về phía nhà gõ, đặc biệt là người đi đầu, vải băng đầu đã ướt đỏ máu, còn những người phía sau thì không mang theo vũ khí.

"Không phải nói có súng sao?”

Đường Đức Vũ hỏi.

"Thú vị đấy, không giống người tới bắt chúng ta chút nào."

Phục Anh thấy Phục Đình Du đi ra trước liền cùng Lý Ngôn Hề bước ra ngoài.

Hoàng Thiên Thụy không ngờ trong đó thực sự có người. Anh chỉ nghe Trân Quang nói có căn nhà gỗ nhỏ, người Thanh Thị ở trong đó.

Nhưng khi nhìn kỹ lại căn nhà gỗ, anh không khỏi kinh ngạc.

Đâu phải nhà nhỏ, chỉ vì nhìn từ xa nên trông bé thôi.

Khi đến gần, họ thấy mái nhà và hai bên đầy tấm pin năng lượng và vài máy điều hòa ngoài trời đang hoạt động...

Một vài người trẻ tuổi lần lượt đi ra, Hoàng Thiên Thụy và mọi người đã cảm nhận được luông không khí mát lạnh tỏa ra khi cửa mở.

Thậm chí còn bật điều hòa nữa sao?

Anh ta nhớ trước đây không hề có ngôi nhà gỗ, vậy tấm pin và máy lạnh bọn họ lấy ở đâu ra?

"Chào mọi người, có việc gì à?”

Lạc Thời Vũ cười tươi hỏi.

Hoàng Thiên Thụy và Phan Thành im lặng.

Họ tới đây có việc gì nhỉ?

À phải rồi, bắt mấy người này về doanh trại.

Nhưng giờ nhìn thấy vài người Thanh Thị khác thường kia, Hoàng Thiên Thụy không biết phải có biểu cảm thế nào.

"Không có gì, chúng tôi là bảo vệ doanh trại Thường Bình... à không, là cựu binh bảo vệ rồi."

Phan Thành nhớ lại câu Hoàng Thiên Thụy vừa nói, anh ta thấy từ "phản bội" rất hợp với họ.

Hoàng Thiên Thụy nghe vậy vỗ cho Phan Thành một cái: Ai dạy cách giới thiệu kiểu đó chứ?

Lê Hiểu Tình không nhịn được cười:

"Mọi người nói chuyện hài hước ghê! Chúng ta ai cũng chỉ tìm cách sống sót thôi mà, đâu có chuyện phản bội gì."

Lý Ngôn Hề cũng nhận ra nhóm người này dường như không có ý định xung đột, có vẻ... hai bên có thể giải quyết một cách hòa bình? "Thực ra, chúng tôi định đi doanh trại Thanh Thị, và từ bỏ vị trí hiện tại."

Hoàng Thiên Thụy nhìn cô gái trẻ trước mặt, trên vai cô còn một chú chim hồng nhỏ đang nhìn họ chằm chặp.

Không biết là ảo giác hay không, nhưng ánh mắt nhỏ bé đó hình như có chút châm chọc!

"Tôi nhớ anh, anh là đội trưởng Hoàng của doanh trại Thường Bình phải không?”

Triển Hào đột nhiên hỏi.

Hoàng Thiên Thụy gật đầu, dường như anh ta không có ấn tượng gì về Triển Hào.

Vậy là trước đó người Thanh Thị đã dò la tình hình doanh trại Thường Bình rồi sao?

“Tôi là Hoàng Thiên Thụy, còn anh là... 2"

"Nửa tháng trước, một người anh em của tôi bị bọn anh bắt đi, trói vào sân sau nhà con gái tên họ Trần."

Triển Hào đáp lại.

Chứng sợ phụ nữ của Tân Mậu là kết quả của lần đó, cũng là điều duy nhất anh ta cảm thấy có lỗi với nhóm năm người.

"À, trùng hợp thật đấy..."

Hoàng Thiên Thụy có chút lúng túng.

Thực ra anh ta không tham gia vụ đó, chỉ là binh lính trong doanh trại ai cũng có thể điều động, phần lớn thời gian anh ta không có thực quyên.

"Nếu đến Thanh Thị, các anh sẽ phải tự kiếm sống từ đầu. Nếu không phiền việc đó thì cứ đi đi."

Lạc Thời Vũ thăm dò.

Từ đoạn đối thoại vừa rồi anh cũng đoán Hoàng Thiên Thụy là tay chân của Chân Kiến Lâm, nhưng không rõ lý do gì họ lại đi Thanh Thị.

"Chúng tôi đã quyết định rồi, sẽ theo đội trưởng Hoàng."

Phan Thành và một vài người mặc đồng phục bảo vệ đồng thanh đáp.

"Thực ra chúng tôi tới để cảnh báo mọi người nên nhanh chóng rời đi, trại trưởng đã ra lệnh bắt mọi người, bất kể sống chết."

Hoàng Thiên Thụy xoa mũi nói.

"Người trại Thường Bình thân thiện nhỉ, mới có người cảnh báo chúng tôi rồi."

Phục Anh cười nói.

"Hơn nữa... tôi nghe nói mọi người bán một số nhu yếu phẩm, nếu được tôi muốn mua một ít cho mọi người dùng dọc đường."

Hoàng Thiên Thụy hơi ngượng ngùng.

Anh ta đi gấp quá chỉ mang theo tinh thạch, dừng lại đây cũng là để xem có thể mua đồ trước hay không.

"Dĩ nhiên có thể, về làm ăn chúng tôi rất nghiêm túc đấy."

Cao Viễn đáp lại.

Khi thấy Hoàng Thiên Thụy mua mì gói, bánh quy, bánh mì thậm chí cả hộp cơm từ mấy người kia, nhóm Phan Thành vừa cảm động vừa tiếc nuối.

Họ cũng có tinh thạch, chỉ là không mang theo mà thôi. Không ngờ 1 000 tinh thạch lại mua được nhiều đồ đến vậy!

Hoàng Thiên Thụy đã mua hàng trị giá 3000 tinh thạch, thấy anh ta còn định mua nữa, Lý Ngôn Hề khuyên:

"Những thứ này ở trại chúng tôi cũng bán, giá như tôi bán đấy. Anh có thể mua thêm khi đến trại."

"Ở trại chúng tôi, một gói mì cũng bán đến 40 tinh thạch!"

Một thanh niên gầy cao nói.

"Ha ha, doanh trại chúng tôi tốt mọi mặt, miễn các anh chịu khó giết tang thi thôi. Đến nơi sẽ rõ!"

Tạ Kỳ Thắng tự hào nói.

Mắt mấy người mặc đồng phục bảo vệ sáng hẳn lên.

Lạc Thời Vũ trước đó còn nghi ngờ mục đích của họ, giờ thì yên tâm rồi.

Anh có thể nhận ra bọn họ thực sự muốn rời bỏ doanh trại Thường Bình, không mang theo thâm ý gì.

Trước khi đi, Lý Ngôn Hề còn tặng 30 mấy người một số quần áo mùa hè, cũng là những thứ cô lượm được ở cửa hàng may mặc.

Nếu bọn họ thực sự mặc đồng phục bảo vệ đến Thanh Thị thì chắc đội trật tự sẽ giam lại mất.

Lê Hiểu Tình cũng chữa lành vết thương trán cho Hoàng Thiên Thụy mà không lấy tiền.

"Cảm ơn các người."

Hoàng Thiên Thụy thành thật nói.

Trong thời gian làm việc ở Thường Bình, đây là lân đầu anh ta cảm nhận được tình cảm thân thiện giữa con người với nhau.

Ban đầu rời trại trong tuyệt vọng, giờ lại háo hức mong chờ những ngày sắp tới...

Sau khi tiễn đoàn người đi, Lý Ngôn Hề hỏi: "Tổng cộng đã có bao nhiêu người rồi?"

"Chắc trên 700. Chủ yếu là nhóm Hồng Vận hôm qua mang theo trên 200."

Đường Đức Vũ lấy sổ ra ghi vừa trả lời.

Hiệu ứng quảng cáo của họ không tồi, chắc chắn về sau sẽ còn nhiều người đến Thanh Thị.

"Vẫn là cách của cậu hiệu quả, chúng ta khỏi tốn sức mà vẫn thu hút được nhiều người sống sót."

Phục Anh giơ ngón cái khen.
Bình Luận (0)
Comment