Chuong 438: Bi pha huy
Chuong 438: Bi pha huyChuong 438: Bi pha huy
"Đội quân ít khi tới khu vực này thật."
Phục Đình Du nói, Thanh Thị rộng lớn, khu này và phía huyện Thanh Linh trên bản đồ thành hình chéo nhau.
Ngày thường họ ra ngoài làm nhiệm vụ rồi quay lại cùng ngày, hiếm khi tới đây.
"Vậy chúng ta đi xung quanh xem sao, biết đâu còn tìm thấy vật tư."
Phục Anh đề nghị, dù sao chuyến này diễn ra thuận lợi, giờ thời gian còn sớm.
"Được, mọi người tìm kiếm thêm một lượt nữa đi."
Lý Ngôn Hề mỉm cười đồng ý.
Lượng lương thực vừa rồi đủ cho doanh trại Thanh Thị dùng được lâu đấy, các thứ đó đã ngừng sản xuất, cô cũng hy vọng tìm thấy thêm.
Một vòng kiểm tra, mọi người thu được không ít, ngoài lương thực còn có nhiều thực phẩm đóng gói chưa hết hạn.
Khi phát hiện khu phố nội thất, Lý Ngôn Hề lại thu thêm rất nhiều đồ nội thất.
Trong trại vẫn đang xây nhà, đồ đạc là thứ không thể thiếu.
"Chậc, trước giờ trong cửa hàng nhà mình cũng không dám làm như thế này."
Phục Anh nhìn Lý Ngôn Hề muốn gì thì lấy nấy, không khỏi nói.
"Mấy quầy bar này đẹp đấy, có thể làm quầy cho nhà hàng ẩm thực."
Cao Viễn gõ một quây đá cẩm thạch chạm trổ vàng ngọc rồi nói.
Đi thu đồ cùng Lý Ngôn Hề là điều anh ta thích nhất, vì cô sẽ nhét thẳng vào túi mọi thứ ai đó thích.
Lý Ngôn Hề thật sự vươn tay thu luôn cả quầy bar và đồ trang trí phía trên.
"Nhắc tới nhà hàng, nếu vê sớm hôm nay, chúng ta còn kịp mở bán một bữa tối đấy."
Đường Đức Vũ cũng nghĩ tới việc kinh doanh của nhà hàng, hiện các khoản thưởng trong doanh trại dần đổi từ phiếu ăn của căng tin sang phiếu dùng ở cửa hàng ẩm thực.
Nhà hàng tiêu tốn ít lương thực hơn so với căng tin.
Con đường về Thanh Thị quả thực thuận lợi hơn so với lúc đi Thường Bình.
Nhóm nhanh chóng trở lại doanh trại vào khoảng 4h chiều.
Mễ Diệp vẫn đang nghỉ ở nhà, khi Hạ Tuyết Nhi chạy tới báo cô có thể đi làm, Mễ Diệp gân như muốn bật dậy, nhưng khi nhìn xuống đôi chân trống trơn, cô ấy chỉ biết cười khổ ngồi xuống.
"Bây giờ tôi có thể đii rồi."
Mê Diệp nói. Có vẻ trại trưởng và mọi người cũng đã quay lại, cô ấy cuối cùng cũng có thể đi làm tiếp.
"Ừ, tôi sẽ đẩy cô qua ngay!"
Hạ Tuyết Nhi luôn hết lòng với mọi người, trước đây sau khi Mễ Diệp đi làm cô ấy thường qua giúp đỡ.
Khi hai người tới nhà hàng thì thấy hàng xếp từ trong ra ngoài cửa, và người cứ tăng dần.
"Mễ Diệp! Cô mau lại đây thu tiền giúp tôi, tôi sẽ đóng gói ở trong bếp." Cao Viễn vừa thấy nhân viên thu ngân của mình tới liền đưa máy tính tiên cho cô ấy, hiện giờ hàng xếp quá dài, mọi người trong bếp tất bật gói hộp cơm vẫn không kịp.
"Được rồi, để tôi lo chỗ này."
Mễ Diệp cười đáp.
Chỉ có mấy người này không xem cô ấy là người khuyết tật, không đối xử đặc biệt, cách làm như thế lại khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ.
Nhiều người từ Thường Bình cũng hồi hộp nhìn hộp cơm nóng hổi trên tay, những gì trong tờ rơi quảng cáo đều là sự thật!
"Hóa ra người giúp chúng ta là trại trưởng nơi này..."
"Đúng rồi, lúc đó tôi còn nghĩ cô ấy biến ra chiếc xe ấy chứ. Không ngờ là dị năng của trại trưởng Thanh Thị đấy."
"Tôi lần đầu thấy trại trưởng đích thân ra ngoài giết tang thi nữa."
Mông Tư Nhiên và nhóm nói chuyện trong khi xếp hàng, họ tới trại chưa lâu, mới vừa được nghe người có thể biến vật ra là ai.
Khi đối chiếu đúng tuổi tác, ngoại hình và dị năng, họ mới biết người cho thuê xe là trại trưởng nơi này.
Nghĩa là, trại trưởng đích thân ra ngoài giết tang thi và quảng cáo cho trại của mình?
Quá gần gũi với mọi người rồi còn gì!
"Ha ha, nên các cậu đừng nghĩ tới việc đền ơn cứu mạng nữa. Tốt nhất là cố gắng phát triển trong doanh trại, đó là sự ủng hộ lớn nhất với trại trưởng rồi."
Vạn Sự Hưng đứng sau nhóm người cười nói.
Mấy ngày qua với nhiều người mới đến từ khắp nơi, bốn người họ với vai trò nhân viên tình báo cũng rất bận rộn, đi khắp nơi thu thập tin tức.
"Cảm ơn anh đã chỉ bảo cho chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng."
Mông Tư Nhiên nói.
Ngoài việc kinh doanh của nhà hàng mỹ thực, do dân số gia tăng nên càng nhiều người mở thẻ tích điểm để gửi tỉnh thạch, lượng thu nhập tinh thạch của doanh trại cũng tăng khá nhiều.
Nhưng so với số lượng để nâng cấp ba lo thì vẫn còn thiếu xa.
Phục Đình Du cũng bắt đầu mỗi ngày dẫn binh đoàn ra ngoài giết nhiều tang thi hơn.
Chuyến đi Thường Bình cũng thu hút không ít người sống sót về Thanh Thị.
Đến cuối tuần thứ hai kể từ khi Lý Ngôn Hề trở về, dân số doanh trại đã lên tới hơn 12. 000.
Đứng trước cửa sổ văn phòng, Lý Ngôn Hề nhìn doanh trại ngày một thịnh vượng rồi bắt đầu suy nghĩ.
Giờ đã là tháng 12, năm đầu tiên của thế giới đại dịch sắp kết thúc. Trong kiếp trước cô ở trong thế giới đại dịch này bao lâu mới kết thúc vai diễn?
À phải, 16 năm.
Phim truyền hình kiếp trước chỉ có 40 tập nhưng những người sống tới kết thúc trong đó đã trải qua trọn vẹn 16 năm.
Giống như một cơn ác mộng dài 16 năm...
Nhưng giờ đây đứng đây, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất tự do và thoải mái. Giữa mọi người, dường như 16 năm trôi qua cũng không quá vất vả.
"Ngôn Hề, Ngôn Hề?”
Giọng quen thuộc vang lên, Phục Đình Du với vẻ sát khí còn hiện rõ bước đến bên cô.
Lần đầu anh thấy Lý Ngôn Hề suy nghĩ nghiêm túc đến vậy.
Và thấy cô như thế lại khiến anh cảm thấy cô đã trải qua những chuyện người khác không biết.
"Anh về rồi à?"
Lý Ngôn Hề mới hoàn hồn, cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.
Phục Đình Du tìm cô có chuyện gì xảy ra không nhỉ?
"Điểm dừng 1-3 của chúng ta bị phá hoại rồi, những điểm còn lại hôm nay chưa kiểm tra được."
Phục Đình Du lấy ra điện thoại, bên trong là ảnh chụp rõ ràng một số điểm nghỉ bị cố ý phá hủy.
Nhìn kỹ, tường bao bên ngoài đã bị đập vỡ, thậm chí cả tấm pin cũng biến mất.
"Có camera ghi lại gì không?”
Lý Ngôn Hề nhíu mày hỏi.
Trước đây để phòng sự cố, họ đã cài camera siêu nhỏ ở nơi khuất tại cổng vào. Nếu camera không bị phá hủy thì có thể lấy dữ liệu để xem.
"Chỉ tìm được một cái thôi, nhưng nghĩ là đủ rồi."
Phục Đình Du lấy ra một hộp hình chữ nhật, chính là thiết bị camera của điểm 3.