Chương 496: Lối đi xanh
Chương 496: Lối đi xanhChương 496: Lối đi xanh
"Dám nghĩ là phải dám làm, không có gì phải ngần ngại cả."
Lý Ngôn Hề trả lời một cách thản nhiên, dù lối đi xanh có thành công hay không, người của họ cũng sẽ được nâng cao sức mạnh, dù sao cũng không lỗ.
"Trại trưởng Lý thật sự là nữ hào kiệt giữa phụ nữ."
Triệu Ly cũng là một thành viên trong đội của Liễu Mộc Dương, lý do cô ấy vẫn giữ vị trí cao thủ trong doanh trại dù đã hơn ba mươi tuổi là bởi cô cũng là người không chịu thua kém.
Khi nhìn thấy Lý Ngôn Hề trẻ tuổi không những quản lý cả một doanh trại mà còn có chiến lược hùng hậu như vậy, người mạnh mẽ như cô ấy đã bội phục không thôi.
"Tôi chỉ muốn khả năng của mình có thể tối đa hóa lợi ích cho mọi người, cũng không phụ lòng ông trời đã ban cho mình.”
Lý Ngôn Hê trả lời.
Cô sẽ phát huy tối đa "bàn tay vàng" mà đoàn làm phim đã cấp cho mình/'ông trời" trong miệng cô vừa chỉ đoàn làm phim, vừa chỉ khán giả.
Chỉ là không biết khi cô tỉnh dậy sẽ nhận được những đánh giá như thế nào?
[Không cần nói gì thêm, quan điểm của nữ chính chúng ta thật sự rất đúng đắn. ]
[Lý Ngôn Hề càng nhìn càng thấy cuốn hút, 360 độ không góc chết có phải không?]
[Năm nay tìm được chị gái bảo bối, ngay cả mẹ tôi cũng không ngăn cản tôi hâm mộ Lý Ngôn Hà, còn bảo tôi học hỏi cô ấy nữa. ]
[Lâu lắm rồi không thấy Ngôn He diễn cảnh hành động, tôi thấy lúc cô ấy giết người, giết tang thi thật là ngầu!]
L..]
Trong khi đó, tại trung tâm nhiệm vụ của doanh trại cũng xuất hiện thêm một số nhiệm vụ mới, nội dung nhiệm vụ là tập hợp các đội tự do của doanh trại, cùng với binh đoàn ra ngoài tiêu diệt tang thi, có thể sẽ không về trong đêm.
Cùng binh đoàn tiêu diệt tang thi? Điều đó không phải là đã có bảo đảm an toàn rồi sao?
Hơn nữa, nghe nói không chỉ có trưởng đoàn Phục dẫn đầu, mà ngay cả trại trưởng cũng có thể sẽ tham gia, đây là cơ hội tốt chưa từng có.
Tuy nhiên, khi nhìn rõ điều kiện đăng ký, hau hết mọi người đều lùi bước.
Yêu cầu đăng ký là đội phải hơn 30 người, và số lượng người có dị năng cấp ba trở lên trong đội phải đạt tới hai phân ba hiện có, đồng thời người có dị năng cấp bốn trở lên phải đạt một phần ba...
Có không ít đội đạt số lượng trên 30 người, nhưng yêu cầu về cấp độ lại khiến nhiều người cảm thấy quá khắt khe, người có dị năng cấp bốn trong doanh trại không nhiều.
"Chúng ta có nên thử không?"
Trân Như Linh nhìn vào bảng nhiệm vụ, nghĩ rằng nhiều người muốn tham gia nhưng không thể, cô ấy cảm thấy đội của họ đã đáp ứng đủ điều kiện, nếu không thử một lần sẽ rất đáng tiếc.
"Không đơn giản như vậy đâu, những người tham gia đội quân lần này đều là mới tuyển, không phải là những người đứng đầu cũ trong doanh trại."
Đồng đội Triệu Khải trả lời, đội của họ tên là "Hy Vọng”, họ là những cư dân đầu tiên gia nhập vào doanh trại Thanh Thị ngay từ khi mới chỉ có vài trăm người.
Họ chứng kiến sự phát triển của doanh trại Thanh Thị và có nhiều mối quan hệ, vì vậy họ biết một số tin tức mà người khác không biết.
"Thì sao chứ? Chúng ta sợ à? Ngay cả trại trưởng cũng không sợ."
Đổng Hiểu Quang khẽ hừ một tiếng, Triệu Khải suy nghĩ quá nhiều, phần thưởng của nhiệm vụ này không hề thấp, anh ta rất muốn có phiếu ăn tại nhà hàng mỹ thực.
"Thực sự có thể thử một lần, tôi nghĩ đây là phúc lợi của doanh trại, mục đích là muốn dẫn dắt một đội có tiêm năng."
Trương Hân Nghiệp gật đầu trả lời, mặc dù họ đều là dị năng giả cấp bốn, nhưng phần lớn những người khác trong đội đều là cấp ba, và những người kia cũng mắc kẹt ở cấp ba, khó mà vượt lên cấp bốn, đây có thể là một cơ hội tốt.
"Thằng nhóc cậu, tôi đâu có nói không tham gia, cậu nói ai sợ chứ?"
Triệu Khải cười đẩy Đổng Hiểu Quang một cái, thằng nhóc này nói chuyện thật làm người ta tức giận.
"Nếu muốn đi thì nhanh lên, số người đăng ký không ít đâu."
Trân NHư Linh nhìn theo những đội lớn đang di về phía trung tâm nhiệm vụ, rõ ràng là những đội mạnh hàng đầu trong doanh trại.
Nếu quả thực như Trương Hân Nghiệp nói, đây thực sự là một cơ hội, họ không thể bỏ lỡ.
Sự tồn tại của trung tâm nhiệm vụ không chỉ đơn giản là phát nhiệm vụ.
Lý Ngôn Hề còn có thể trực tiếp biết thông tin của tất cả các đội trong doanh trại và hiểu rõ sức mạnh của họ từ dữ liệu thống kê của trung tâm nhiệm vụ.
Khi thấy ngày đầu tiên phát nhiệm vụ đã có hàng loạt đội đăng ký tham gia, Lý Ngôn Hề cảm thấy khá hài lòng.
"Có quá nhiều người đăng ký rồi, chúng ta có nên dẫn tất cả họ đi không?" Cao Viễn nhìn danh sách và ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao lại không dẫn đi?" Lý Ngôn Hề cười nói, cô ước gì có càng nhiều đội đăng ký càng tốt.
"Đúng vậy Cao Viễn, anh nghĩ xem, càng nhiều người thì càng giết được nhiều tang thi. Chúng ta chỉ cần cung cấp thức ăn là được, vẹn toàn đôi bên mài"
Phục Anh đang xem Lạc Thời Vũ thống kê thu nhập tinh thạch trong tháng trên bàn làm việc của mình, nhìn vào dãy số dài, cô ấy đã vui mừng không thể tả.
Bây giờ, trong mắt cô ấy, tang thi chính là các tinh thạch màu sắc khác nhau.
Càng nhiều người giết tang thi thì càng kiếm được nhiều tinh thạch hơn, bởi vì sau khi họ có thẻ tích điểm, mọi người đều sẽ lưu trữ tinh thạch vào đó, họ chỉ cần cung cấp điểm và vật tư là đủ.
"Đúng vậy, khi sức mạnh của những đội này được nâng cao, họ sẽ dám đi xa hơn ngoài quận Thanh Lính để giết tang thi."
Lạc Thời Vũ nhanh chóng nhập các công thức mà Phục Anh không hiểu vào máy tính, trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh vẫn chăm chú vào màn hình.
"Cũng may, con đường xanh mà chúng ta chọn không chỉ cho phép người dân Vạn Thành qua, mà còn có người sống sót từ ba bốn thành phố và quận khác có thể chọn nó để đến doanh trại của chúng ta.
Lý Ngôn Hề đã cùng với Phục Đình Du và Liễu Mộc Dương nghiên cứu và xác định được một tuyến đường tốt nhất dựa trên lộ trình họ đã đi trước đó. Đây là một con đường dài nhưng cũng là con đường rộng rãi nhất.
Trong tận thế, mọi người thường ưu tiên chọn những đoạn đường rộng lớn, cũng là để khi gặp phải tang thi, họ có thể chạy trốn một cách thuận lợi hơn.
Bây giờ, họ sắp bắt đầu khai phá con đường này, và tất nhiên, càng nhiều người càng tốt.
Khi hai mươi mấy người Liễu Mộc Dương biết được việc này, họ cảm thấy trong lòng rất phức tạp.
Người của doanh trại thành phố Vạn ra ngoài một chuyến cũng chỉ dễ hơn leo lên trời một chút, nhưng doanh trại thành phố Thanh chỉ cân một lời kêu gọi, lập tức đã có hàng nghìn người theo sau, và đến nay doanh trại thành phố Thanh cũng chỉ có năm mươi nghìn người mà thôi.
"Thật sự không muốn cùng chúng tôi đi một chuyến đến doanh trại thành phố Vạn trước rồi mới quyết định sao?" Liễu Mộc Dương hỏi trước khi rời đi.
Họ đã nghỉ ngơi tại doanh trại thành phố Thanh trong ba ngày, và việc xuất phát hôm nay cũng là đi cùng với đại đội chính của doanh trại thành phố Thanh.
Chỉ là họ sẽ tách ra ở giữa chặng đường, vì Lý Ngôn Hề muốn tìm một nơi để xây dựng trạm nạp nhiên liệu...
"Anh nghĩ quyết định của chúng tôi quá vội vàng sao?" Lý Ngôn Hề nhướng mày, chỉ vê nơi có 20 chiếc xe buýt đã sẵn sàng phía sau mình.
"..." Liễu Mộc Dương hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
"Chúng ta xuất phát thôi!" Phục Đình Du từ phía sau bước lên bên cạnh Lý Ngôn Hề.
"Được.' Lý Ngôn Hề gật đầu, quay người tiến về phía chiếc xe buýt năng lượng mới ở phía trước.