Chuong 514: Ben nay ben kia
Chuong 514: Ben nay ben kiaChuong 514: Ben nay ben kia
"Xin hỏi trại trưởng Lý, hiện tại trước mặt chúng ta có bao nhiêu con tang thi vậy?"
Hoàng Sơn tò mò hỏi.
"Trước đây có mười sáu vạn tang thi, bây giờ... khoảng mười bốn vạn rưỡi thôi."
Lý Ngôn Hề cảm nhận một lượt rồi trả lời.
Vừa rồi mấy phát đại bác có sức mạnh to lớn, cô ra lệnh bắn liên tiếp cũng là vì lúc đó dưới kia tang thi quá nhiều, thậm chí xuất hiện tình trạng tâng trên giãm đạp tâng dưới.
"Ồ, vậy còn được, đỡ hơn hôm qua một chút."
Hoàng Sơn trong lòng lập tức có tính toán, còn những người khác nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn.
Chỉ có Lộ Tuyên là không được bình tĩnh, mười sáu vạn?
Đó là khái niệm gì? Nhiêu hơn gấp đôi số dân của doanh trại bọn họ hiện tại?
"Đội trưởng, chân tôi hơi nhữn ra..."
Trân Song Giang vừa nghĩ đến việc họ đang đối mặt với mười sáu vạn tang thi lập tức có chút căng thẳng, anh ta chưa bao giờ chiến đấu với nhiều tang thi như vậy!!
“Các anh em bình tĩnh lại đi, nhìn người ta kìa.'
Ngũ Kiến Nghiệp chỉ vào những người của binh đoàn thành phố Thanh đang bình tĩnh tự nhiên, dù anh ta biết giữa hai doanh trại của họ có khoảng cách, nhưng không ngờ khoảng cách lại lớn đến thế.
"Đúng là... khác chúng ta một chút."
Lộ Tuyên đã thu lại sự kinh ngạc của mình, nghiêm túc nhìn cách chiến đấu của những thành viên binh đoàn.
Trước khi đến được trước mặt mọi người, tang thi đã bị giải quyết một phần bởi đội vũ khí và các loại bẫy của dị năng giả.
Sau khi bắn ra hàng chục quả tên lửa, những tang thi từ bốn phía cuối cùng đã đến trước hàng rào được xây dựng tạm thời bởi dị năng giả hệ kim.
Bên ngoài hàng rào của hệ kim toàn là những chiếc gai nhọn, bất cứ cách nào có thể gây sát thương cho tang thi, mọi người đều sử dụng hết sức.
Nhìn thấy tang thi đã đến gần ngay trước mặt, nhưng Lý Ngôn Hề và những người khác vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, mấy người Lộ Tuyền đều có chút lo lắng.
Đột nhiên, dường như có người ra lệnh ở bên cạnh, sau đó những quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện bên ngoài hàng rào, những quả cầu lửa ngày càng lớn, số lượng cũng có khoảng gần hai mươi, bay nhanh về phía đám tang thi phía trước!
Trong làn khói đen xám, từng đám tang thi bị hất bay, lại bị quả cầu lửa nghiền nát và đốt cháy, những tang thi cố gắng leo lên cũng nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.
Tuy nhiên, sức mạnh của những quả cầu lửa vẫn không giảm, lại được các dị năng giả hệ hỏa điều khiển bay về phía những tang thi trên sườn dốc...
Họ làm thế nào để nhiều người cùng lúc điều khiển dị năng theo một hướng mà không bị lộn xộn?
Trong lòng Lộ Tuyên nảy sinh nghi ngờ, nhưng anh ta sớm phát hiện ra rằng những dị năng giả hệ hỏa trong đội tự do cũng chỉ bơm dị năng hệ hỏa vào quả cầu lửa, sau đó việc điều khiển đều do đội viên binh đoàn thực hiện.
Có vẻ như đây là hiệu quả của việc huấn luyện.
Lộ Tuyền nhớ lại những gì Liễu Mộc Dương đã kể cho anh ta nghe về binh đoàn của doanh trại thành phố Thanh trong lúc rảnh rỗi.
Liễu Mộc Dương nói rằng anh ta chưa bao giờ thấy một doanh trại nào nuôi binh sĩ như vậy, không chỉ ăn ở đầy đủ, còn có nhiều phúc lợi và kỳ nghỉ, và các điều kiện đãi ngộ trong doanh trại cũng là hạng nhất, nhưng yêu cầu và huấn luyện của họ cũng rất nghiêm ngặt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng sức mạnh của binh đoàn doanh trại thành phố Thanh quả nhiên không phải là hư danh.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta ngạc nhiên hơn nữa vẫn còn ở phía sau.
Sau khi các dị năng giả thuộc các hệ khác nhau đều thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc, nhóm Lý Ngôn Hà, Phục Đình Du mới lần lượt thi triển dị năng của mình.
"Lý Ngôn Hề còn có dị năng hệ Kim nữa..."
Trân Song Giang tròn mắt kinh ngạc. Những phi đao bay như rắn bạc rõ ràng là do Lý Ngôn Hề điều khiển, và mỗi đòn đều chí mạng.
"Đây không phải là hệ Kim, tôi nhớ Mộc Dương nói rằng dị năng hệ tinh thần của cô ấy có thể điều khiển vật thể."
Lộ Tuyên cũng ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn trả lời.
Còn Phục Đình Du chỉ cần thi triển vài quả cầu sét vào đám tang thi thì ngay lập tức có một khu vực lớn tang thi bị biến thành than đen.
Và còn người đàn ông sử dụng dị năng hệ Phong, chiến trường phía trước anh ta bị những cơn lốc xoáy quấy động như bão cát, Lộ Tuyên chưa bao giờ thấy dị năng hệ Phong mạnh mẽ như vậy.
Trong lúc đó, cũng có một số tang thi cấp cao tránh được đòn tấn công và muốn nhảy vào bên trong hàng rào, nhưng cũng bị một lớp lá chắn vô hình ngăn cách ở bên ngoài.
Cái gì mà Phượng mệnh?
Lộ Tuyên trong lòng thở dài, Lý Ngôn Hề cùng những người đi theo cô ấy đơn giản là hiện thân của sức mạnh, họ ít thương vong hoặc không thương vong hoàn toàn là kết quả của nỗ lực...
Tuy nhiên sau khi phát hiện ra điều này, ánh mắt Lộ Tuyên khi nhìn người của doanh trại thành phố Thanh, đặc biệt là mấy người Lý Ngôn Hề đã có thêm chút nhiệt huyết.
Anh ta cũng muốn phát huy hoài bão của mình, không phải ở doanh trại thành phố Vạn, nơi đang dần đi vào diệt vong, mà là ở doanh trại thành phố Thanh nói chuyện bằng sức mạnh!
Một trận chiến với mười sáu vạn tang thi cuối cùng cũng kết thúc sau hơn năm giờ đồng hồ.
Không thể nói là không mệt, nhiều người đã dựa vào một bên uống nước đóng chai do Hạ Vân Phi phát cho họ, Lê Hiểu Tình cũng đang bận rộn chữa trị cho những người bị thương.
Sau năm giờ chiến đấu, có tổng cộng ba người bỏ mạng, một trong số họ là thành viên của đội binh đoàn.
Triển Hào lặng lẽ hỏa táng thi thể của ba người, và nhờ Hạ Vân Phi ghi lại tên của họ.
Người lính đó là do không chú ý đến dây leo dưới chân, bị tang thi dùng dây leo kéo đến hàng rào.
"Mọi người hãy nghỉ ngơi một tiếng ở đây đi."
Sau khi nói xong, Lý Ngôn Hề mang mấy căn nhà gỗ ra ngoài. Mọi người đều có thể nhìn ra rằng mỗi khi có người chết, tâm trạng của trại trưởng đều vô cùng ủ rũ. Cũng chính vì vậy mà họ đều vô cùng trân trọng mạng sống của mình, không chỉ hoàn toàn vì trại trưởng, mà còn vì có người coi trọng mạng sống của họ.
Nếu họ chết, không chỉ đồng đội sẽ buồn bã, mà còn có vị trại trưởng Lý Ngôn Hề luôn dịu dàng như ánh trăng kia nữa...
"Thật là phi thường, trại trưởng Lý."
Lộ Tuyền rõ ràng không nhận ra điều gì mà chỉ phấn khích nói với Lý Ngôn Hề.
Một nghìn người chống lại mười sáu vạn, họ thậm chí không dám nghĩ đến, mà lần này lại chỉ có ba người chết.
"Cảm ơn."
Lý Ngôn Hề nặn ra một nụ cười trả lời.
"Đội trưởng Lộ, anh qua đây một chút."
Cao Viễn lam bẩm một tiếng, kéo Lộ Tuyên sang một bên.
"Ngôn Hà, đừng buồn nữa, đây không phải lỗi của cậu."
Trong nhà gõ, Cố Dao và Phục Anh ngồi một bên an ủi.
"Ừm, mình chỉ có chút... tiếc nuối."
Đầu là những người do cô dẫn dắt ra ngoài, cô chỉ mong mọi người đều không hối hận khi đi theo cô.
"Sự sống và cái chết, nhìn nhẹ một chút đi, biết đâu khi chúng ta đến bên kia còn có thể cùng nhau uống chút rượu nữa."
Phục Đình Du nói như đùa giốn.
"Đúng vậy, mọi người rồi cũng sẽ có ngày ấy, hy vọng họ ở bên kia cũng sống vui vẻ."
Lý Ngôn Hề cũng cười và nói.
"Mọi người trở nên mê tín từ bao giờ thế? Nói gì mà bên này bên kia? Nhanh ăn đi, mình đói lả rồi."
Phục Anh dựa vào ghế sofa, nói một cách mệt mỏi.
" đúng rồi, chúng ta đến giờ vẫn chưa ăn trưa phải không?"
Cố Dao mới nhớ ra, vừa nói, bụng cô ấy cũng bắt đầu kêu ục ục.