Chương 99: Xích mich giữa các đội cứu hộ
Chương 99: Xích mich giữa các đội cứu hộChương 99: Xích mich giữa các đội cứu hộ
Chương 99: Xích mích giữa các đội cứu hộ
"Ha ha, người kia không tệ, mình cho rằng hắn cũng sẽ không để ý tới chúng ta." Cố Dao trèo qua đầu tường, lại thoải mái nhảy lên nóc xe phía dưới nói, cô ấy cho rằng người làm chỉ huy kia rất có ý kiến với mấy người bọn họ đấy.
"Làm ơn, chúng ta tốt xấu gì cũng giúp bọn họ nhiều như vậy có được không, hơn nữa dù sao những thứ kia bọn họ đều xem là cặn bã, đối với mấy người nhặt cặn thủy tinh ở phía sau có gì phiền không?" Phục Anh mở cửa xe ngồi vào, nếu không phải ba lô của Lý Ngôn Hề cần thăng cấp, cô ấy cũng thật sự cảm thấy những thứ đó chỉ là mảnh thủy tỉnh.
"Ngày mai nói với bọn họ, chúng ta cũng phải tiếp tục luyện tập giết tang thi." Lý Ngôn Hề nói.
"Đúng, chúng ta không có vũ khí, sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình"
Ngoài dự liệu, Trương Đào cũng lập tức phụ họa với Lý Ngôn Hà, vũ khí nóng đối phó tang thi đích xác rất lợi hại, nhưng loại dân chúng bình thường như bọn họ không có khả năng có được.
Lý Ngôn Hề gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, để mọi người luyện tập giết tang thi cũng không phải vì vũ khí hay không có vũ khí, mà là không sai biệt lắm, lúc này tang thi cũng sắp có dị năng giống như nhân loại...
Cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tang thi phóng thích ra dị năng giết người, chính là sau khi mình được cứu ra khỏi đại học Nam Thành. ....
Ống kính quay về phía một căn nhà chưa hoàn thành thoạt nhìn trống rỗng, nơi này là nơi đóng quân của đội cứu hộ, bởi vì là nhà đang xây dựng, xung quanh lại thưa thớt người, cho nên nơi này cũng là nơi an trí tạm thời cho những người sống sót được cứu trở về.
Lúc Triển Hào mang theo đội cứu hộ khu Tân Lương trở về, đội cứu hộ đi đại học Nam Thành cũng đã trở về, chỉ là thoạt nhìn tình huống cũng không quá tốt.
"Đây là người các anh cứu trở vê sao? Một trường học, chỉ có bảy học sinh được cứu?!"
Một người đàn ông trung niên chỉ vào đám người Hướng Minh Chí nổi giận đùng đùng hỏi, điều này muốn hắn báo cáo như thế nào!
Cứu được 7 học sinh, mất hơn 20 nhân viên cứu hộ, điều này còn khiến người ta nghẹn lòng hơn là cứu viện!
"Phạm đội, bên trong đại học Nam Thành. Thật sự quá khó giải quyết, so với bất cứ nơi nào còn tệ hơn, hơn nữa người sống sót trong trường cũng chỉ có mười mấy giáo viên và học sinh mà thôi."
Hướng Minh Chí cầm đầu sắc mặt ngưng trọng nói, bọn họ đã tận lực không cùng tang thi quân nhau, nhưng vẫn là...
Lúc này, Phạm Bằng nhìn thấy đoàn người Triển Hào trở về, sắc mặt mới hơi khôi phục một chút, nói: "Triển Hào thì sao, báo cáo kết quả hôm nay của các anh đi."
"Vâng! Hôm nay giải cứu người sống sót trong tiểu khu Phượng Hoàng ở quận Tân Lương, nhân vật mục tiêu chính Viên Tuấn Quốc đã cứu ra, cháu trai Viên Thế Hi khi chúng tôi chạy tới đã biến thành tang thi, 47 người còn lại đã cứu ra toàn bộ, đội cứu hộ tử vong năm người”
Triển Hào nhìn không chớp mắt báo cáo.
Khi nghe tin đội cứu hộ có 5 người chết, Phạm Bằng vẫn có chút đau lòng, nhưng kết quả này đã rất tốt rồi, tiểu khu Phượng Hoàng vốn có hơn vạn người thuê nhà.
"Thẻ tên của năm người kia, có mang về không?" Phạm Bằng hỏi. "Phạm đội, đều ở chỗ này."
Trương Cẩm Hàng lấy ra một túi vải, bên trong là thẻ tên đội viên hy sinh ngày hôm đó, bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào phương pháp này để tưởng nhớ đồng đội đã chất...
"Nói một chút phương pháp tác chiến của các anh, để cho đội khác nghe một chút!" Phạm Bằng nhận lấy thẻ tên, trịnh trọng bỏ vào túi áo của mình, mới ra lệnh cho mấy người Triển Hào.
"Báo cáo đội trưởng, chúng tôi không có..."
Triển Hào vừa muốn nói chuyện, đã bị Trương Cẩm Hàng cắt đứt, hắn biết Triển Hào nhất định sẽ nói không có bất kỳ phương pháp tác chiến nào.
Vì thế Trương Cẩm Hàng một năm một mười báo cáo lại tình huống hôm nay của bọn họ cho Phạm Bằng, bao gồm cả chuyện Triển Hào ở bãi đỗ xe lợi dụng xăng xe nổ tang thi, cùng với mỗi tâng bọn họ đều cẩn thận điều tra qua.
Chỉ là hắn không nói về tổ bốn người đầu tường kia, bởi vì hắn thật sự không biết nên nói như thế nào vê chuyện của bốn người kia.
"Nghe có hay không, điều này hoàn toàn không giống với phương thức tác chiến của các người! Gặp phải tang thi vì sao phải tránh né trước? Anh không giết chúng, anh còn chờ chúng ăn thịt anh sao?!"
Phạm Bằng nghe xong không nhịn được gật đầu, Triển Hào này có dũng nhưng cũng có mưu, không hổ là người vị kia đề cử.
"Phạm đội trưởng, lấy tình huống của đại học Nam Thành mà xem, lúc ấy đích xác không nên đối mặt giao chiến. Lúc trước tôi nghe học sinh nơi đó nói qua, sau trận động đất gần như toàn bộ giáo viên và học sinh của trường đều tụ tập ở sân thể dục, cho nên khi chúng tôi chạy tới, cũng phải đối mặt với giáo viên và học sinh của cả trường, số lượng hai bên chênh rất lớn!"
Quý Thành thấy Hướng Minh Chí bị mắng, chủ động đứng ra giải thích.
"Anh chính là dị năng giả hệ lôi kia?"
Sau khi nghe Quý Thành giải thích xong, Phạm Bằng chỉ hỏi như vậy.
"Tôi là dị năng giả hệ lôi, Quý Thành, hôm nay cũng tham gia cứu viện của Đại học Nam Thành." Quý Thành trả lời.
"Ừm, các anh đều tự mình trở về nghỉ ngơi đi, tôi chờ ba đội khác trở về, haiz!" Phạm Bằng bộ dạng mệt mỏi, phất phất tay với mấy người nói.
"Chậc chậc, dị năng giả hệ lôi có phải rất lợi hại không, đến bây giờ tôi còn chưa từng gặp qua dị năng giả hệ lôi đâu."
Sau khi hai đội đều đi ra, Trần Tiểu Trùng mới nhịn không được hỏi Quý Thành đang đi bên cạnh mình.
"Tôi còn... Chỉ là da lông mà thôi, cũng không lợi hại." Quý Thành tuy rằng trả lời rất khiêm tốn, nhưng sắc mặt vẫn là một bộ dạng tự hào.
"Tôi thấy, đội 2 của Triển chỉ huy có vận khí tốt hơn đội một chúng tôi, mỗi lần chỉ cần xông tới là được rồi, nghe nói đội ngũ các anh ngày mai phải đi hai nơi, trong đó một địa phương còn là bệnh viện, nơi đó phải cẩn thận!" Hướng Minh Chí tựa tiếu phi tiếu nói với Triển Hào.
"Cảm ơn nhắc nhở' Triển Hào nói xong thì trực tiếp trở vê phòng mình.
Đó là một gian phòng thô, trên vách tường màu xám trần trụi treo một bộ ảnh gia đình duy nhất, bên trong cha mẹ Triển hiền lành cười, hai bên là hắn cùng Lâm Vi Nhi cười tươi như hoa...
[Ô ô ô, khăn giấy của tôi ở đâu, vì sao một vai phụ lại cho tôi thấy nước mắt? ] [ Trong mắt Triển Hào đều là hận ý nha, đại khái hắn hận chết tang thi đi] [Thẻ tên của đội viên hy sinh cũng rất lấy nước mắt ahl ! ]
[Thật khó để tưởng tượng được nỗi đau mất đi người thân và người yêu, các diễn viên bên trong thức
dậy có bị ám ảnh không? ] [Triển Hào cố lên! ]
Lâm Vi Nhi trước màn hình đỏ hốc mắt đánh xuống bốn chữ này.
Cô muốn nói cô là Lâm Vi Nhi, chỉ là vẫn nhịn xuống.
Sau khi tỉnh lại từ trong kho AI, cô mới biết tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, nhưng lúc xem lại bộ phim truyền hình kia, phát hiện người đàn ông trong mộng của mình vẫn còn tiếp tục giấc mộng kia, mà cô đã đi ra trước.
Tuy rằng bên cạnh người đàn ông kia đã không còn mình, nhưng cô ấy vẫn hy vọng Triển Hào có thể thuận lợi đi ra khỏi cốt truyện, ngàn vạn lần không nên ôm tiếc nuối mà ra đi.
Vì thế sau khi tập này kết thúc, giá trị khán giả của Triển Hào bắt đầu điên cuồng tăng lên, trong đó cũng không thiếu Lâm Vi Nhi kéo phiếu, dần dần, giá trị duyên phận khán giả của Triển Hào đã vượt qua giá trị khán giả của nam chính Quý Thành, điều này làm cho mấy vị trong phòng kế hoạch nội bộ Cam Lâm đều nhịn không được kinh ngạc.
Chẳng lẽ bọn họ phải đổi nam chủ?