Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 61

Tiểu Tam: cuối cùng cũng có chút thịt *trấm nước mắt*



"Grào." Tang thi gầm nhẹ xuất hiện trước mặt Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly cũng không có ý định phóng uy áp ra, chỉ là tang thi cấp 3 cũng loáng thoáng cảm nhận được sự nguy hiểm do người trước mặt mang đến.

Tầm mắt của Diễm Quân Ly chuyển từ bên kia kho hàng đến trên người tang thi, bề ngoài của con tang thi này so với tang thi cấp 4 không giống nhau, cả người mặc một bộ quần áo rách nát đầy máu, từ đó có thể thấy được nó đã từng bị thương rất nặng, chỉ là bây giờ đã phục hồi, gương mặt nó bẩn đến mức không thể nhìn ra được hình dạng.

"Nghe lệnh ta." Giọng nói lạnh nhạt của Diễm Quân Ly vang lên, tuy <Mệnh lênh bắt buộc> cũng có tác dụng đối với con tang thi này, nhưng tang thi đã có trí thông minh thì y phải dùng <Mệnh lệnh tuyệt đối>  thêm một lần nữa.

Tang thi cấp 3 tuy có thể chú ý tới có thứ gì đó xâm nhập vào trong đầu, nhưng nó căn bản là không có năng lực để phản kháng, chỉ có thể trơ mắt khuất phục dưới chân người này.

Tiếp theo, Diễm Quân Ly một bên quan sát tình hình chiến đấu của dị năng giả và tang thi, một bên ra lệnh cho tang thi cấp 3 bắt nó chỉ huy tang thi bên dưới.

Dị năng giả tuy vốn chỉ huy bất lợi nhưng vẫn giữ được ưu thế đông người rất nhanh liền phát hiện ưu thế của tang thi đang từ từ nghiêng về một bên. Một đống tang thi cấp 0 vốn đang chụm lại bắt đầu phân tán ra ngoài, mỗi cách mấy mét mới xuất hiện một con tang thi, tình huống một đòn tấn công bằng dị năng có thể tiêu diệt hơn mười con tang thi trước đó đã không còn xuất hiện nữa.

Mà tang thi cấp 1 cấp 2 theo đội tiên phong ban đầu đến giờ thì lại biến mất vô tung, tình huống quỷ dị khiến cho đám dị năng giả trong phút chốc đều dưới tình trạng không có chút đầu mối mà đem khủng hoảng mình xem nhẹ trong lòng này tăng lên vô hạn.

"Có việc à?" Giọng nói bình tĩnh của Diễm Quân Ly vang lên, tầm mắt vẫn nhìn ra cảnh máu tanh bên ngoài cửa sổ. Nhưng lại bảo tang thi cấp 3 ở trong gian nhà cũ nát lộ ra tư thế tấn công, cũng khiến trong lòng người nào đó đang cảnh giác bên ngoài căn nhà phải giật mình.

"Mày là con người!" Trần Hạo tự biết bản thân đã không che giấu được nữa, thong thả đi ra từ phía sau bức tường, cảm xúc nặng nề trên mặt khiến cho vẻ mặt hắn lúc này vô cùng phức tạp.

"Grào!" Trí nhớ của tang thi cấp 3 tuy vẫn là lộn xộn, mấy lời Trần Hạo nói nó không thể nghe hiểu được, nhưng nó có thể cảm nhận được người vừa mới trở thành lão đại nhà mình bị người ta nói xấu.

Trần Hạo bị tang thi đột nhiên phát uy dọa sợ, nhanh chóng phóng ra mấy quả cầu lửa bên người, khi suýt chút phát động công kích theo phản xạ thì chống lại hai mắt sắc bén của Diễm Quân Ly, điều này khiến cho trong lòng hắn chấn động, động tác cũng bị chậm lại.

Lúc này hắn mới hiểu được hành động tác của bản thân nguy hiểm như thế nào, nếu ban nãy hắn thật sự tấn công thì bây giờ hắn đã không còn trên đời này nữa rồi.

"Vậy thì sao?" Diễm Quân Ly nhàn nhạt lướt mắt nhìn tang thi cấp 3 một cái, tang thi cấp 3 liền ngoan ngoãn ngồi xổm bên người Diễm Quân Ly, chỉ thiếu chưa có lắc đuôi nữa thôi.

Sự hời hợt của Diễm Quân Ly khiến cho Trần Hạo đột nhiên nghẹn họng. Liếc mắt nhìn tang thi cấp 3 đang nhẹ răng trợn mắt với hắn một cái, hắn vẫn là dồn lấy dũng khí: "Mày là con người làm sao có thể làm bạn với tang thi ăn thịt người được chứ!", chỉ là từ giọng nói của Trần Hạo có thể nghe ra sự tức giận và ý tứ kiểu như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của hắn, đương nhiên còn có sợ hãi nữa.

Nghe mấy lời Trần Hạo nói, Diễm Quân Ly có chút ngoài ý muốn nhướng mày lên, tang thi cấp 3 bên cạnh tin là Trần Hạo thấy được, như vậy thì Trần Hạo cũng sẽ không nhìn không ra việc cấp bậc của mình chắc chắn cao hơn so với hắn, trái lại có dũng khí đấy.

Tuy tính cách không phải tốt lắm, nhưng thời gian ngắn ngủi chưa đến một tháng có thể trở thành dị năng giả cấp 3 đều là người tài có thể đào tạo được, nếu có thể thì y cũng khá hy vọng có thể thu vào trong tay.

"Tang thi ăn thịt người, người giết người, có gì khác nhau không?" Diễm Quân Ly nhìn Trần Hạo với bộ dạng cưng sai rồi, không nhịn được cười lạnh trong lòng, trưng ra vẻ mặt nói là cười chi bằng nói là giễu cợt thì đúng hơn. Tang thi là bởi vì không có tính người, kiếm ăn bằng bản năng, mà có bao nhiêu con người là giữ vững lý trí khi giết người đây.

Trần Hạo sửng sốt lại nói không ra lời, ánh mắt tránh né như là còn đang cố gắng suy nghĩ làm sao thuyết phục Diễm Quân Ly, cuối cùng hắn nghẹn đỏ mặt nói ra một câu tệ nhất: "Thế Thương Viêm thì sao? Cậu ta biết cậu làm như vậy chắc chắn sẽ rất thất vọng đối với cậu."

Trần Hạo nghĩ tới Thương Viêm, tuy gặp mặt không nhiều lắm, nhưng từ trong vài lần gặp gỡ đó nhận ra được Thương Viêm tuy cũng có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn là một cậu thanh niên có tam quan bình thường *(sắc: chắc hông cưng?)

"Không liên quan tới mi." Diễm Quân Ly lúc này nghe thấy mấy lời nói của Trần Hạo thì sắc mặt lập tức sa sầm xuống, ánh mắt âm u tàn nhẫn mang theo sát ý hóa thành thanh kiếm sắc bén cắm lên trên người Trần Hạo, khiến Trần Hạo không khỏi run lên, cảm giác phía sau lưng đột nhiên toát ra một trận lạnh lẽo.

Khi Trần Hạo nhận thức lại được, hắn lúc này muốn nói gì đó để bù lại lời nói lỡ của mình nhưng Diễm Quân Ly đã không còn cho hắn cơ hội để nói chuyện nữa, tang thi cấp 3 đã nhào lên vào lúc hắn đang trợn to mắt, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại ngăn cản công kích.

"Giết hắn." Diễm Quân Ly bị chọt trúng chỗ hiểm, không chút nể nang nào liền quyết định việc sống chết của Trần Hạo, gương mặt vốn đã không dịu dàng lại càng trở nên âm u, động chân một cái đã tới căn nhà đối diện, đem vị trí nhường lại cho tên phía sau.

Nhận được mệnh lệnh của Diễm Quân Ly, lúc này tang thi cấp 3 tấn công không chút nể tình. Diễm Quân Ly không muốn đêm dài lắm mộng, vẫn đứng cách đó không xa dùng uy áp của mình để khống chế Trần Hạo lại.

Tuy uy áp giữa dị năng giả với nhau không có tính áp chế như với tang thi, nhưng cấp bậc kém 2 cấp vẫn khiến Trần Hạo bó tay bó chân, hơn nữa đối diện chính là một con tang thi cấp 3 có cấp bậc ngang với hắn, ngay sau khi dùng dị năng vài lần thì mọi mặt đều bị đàn áp xuống.

Ngay khi cuối cùng sắp cận kề cái chết thì ánh mắt nhìn phía Diễm Quân Ly đã có thêm một chút căm hận, đem dị năng bản thân phát huy đến mức tận cùng, quả cầu lửa cực lớn xuyên qua tang thi hướng về phía Diễm Quân Ly, thứ cuối cùng Trần Hạo vì dị năng mà dần dần mất đi sự sống nhìn thấy, chính là ánh mắt trên cao nhìn xuống tràn ngập chế nhạo ở phía sau quả cầu lửa nuốt sạch mọi thứ chung quanh kia.

"Ca?" Thương Viêm khó hiểu nhìn Diễm Quân Ly đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, không hiểu tại sao Diễm Quân Ly rõ ràng đang làm nhiệm vụ lại xuất hiện ở trong này.

"Đi tách ra mất, cho nên tiến vào xem em." Đây là lần đầu tiên đối mặt với Thương Viêm sau khi Diễm Quân Ly hiểu rõ cảm giác của chính mình, Diễm Quân Ly nghĩ tới tình cảm của bản thân, gương mặt so với thái độ dịu dàng lúc trước đối với Thương Viêm lập tức lại nhiều thêm một loại tình cảm, hiện giờ hoàn toàn nhìn không ra là cái người ban nãy vừa quyết định việc sống chết của người khác.

Thương Viêm chưa nói gì, chỉ là cười cười giống như đã nhận ra cái gì đó, suy nghĩ cũng biết là BOSS không thích mấy người đó nên tự chạy đi, hành động này của BOSS thiệt là giống con nít quá đi à. *(nghĩ trớt quớt rồi cưng -.-!)

Diễm Quân Ly không biết Thương Viêm suy nghĩ cái gì, bất quá nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như là ăn vụng của Thương Viêm, thì sự khó chịu do Trần Hạo mang tới khi nãy lập tức tan thành mây khói.

Diễm Quân Ly vươn tay xoa xoa đầu Thương Viêm, vuốt nhẹ sợi tóc vẫn còn hơi ẩm của cậu, điều này khiến y nhớ tới lần tắm rửa trước đó của Thương Viêm, trên người có chút khô nóng.

Diễm Quân Ly nheo lại đôi mắt nhìn Thương Viêm, đột nhiên Thương Viêm cho rằng không hiểu sao ánh mắt của BOSS khiến cậu cảm thấy có chút nguy hiểm, không khỏi lùi về phía sau một chút, mà cái động tác vô ý này cũng khiến ánh mắt Diễm Quân Ly tối sầm lại, nụ cười bắt đầu ứ đọng. Sau đó cánh tay xoa đỉnh đầu Thương Viêm cũng ngừng lại, từ ót vuốt xuống lưng Thương Viêm sau đó kéo mạnh vào trong lòng ngực.

Thương Viêm bị cái động tác bất thình lình này của Diễm Quân Ly làm giật mình, hầu như cả người cậu đều vùi vào trong lồng ngực BOSS, đang định giãy dụa thì phát hiện nửa người dưới BOSS khác thường, BOSS anh động dục đúng không!? Động dục đúng không!!! 

"Cái này, có cần chuẩn bị nước lạnh giúp anh hay không?" Thương Viêm bị ôm, thân thể đều cứng đờ, trong lúc bối rối vẫn đem mấy từ 'cần em giúp đỡ' này nuốt vào trong bụng.

Cậu coi như đã biết động tác lúc nãy đều có tác dụng với BOSS, trong lòng hiển nhiên là rất vui vẻ. Nhưng tưởng tượng đến tình huống mấy lời này sẽ xuất hiện cậu liền nhịn không được muốn lùi bước, quả nhiên tưởng tượng cùng sự thật là không có giống nhau, Hệ thống ~ Công lược ~ cậu hơi sợ ~ o(>﹏<)o.

Phản ứng của Thương Viêm có chút lớn, Diễm Quân Ly không có khả năng không nhận ra, âm thầm thở dài trong lòng, là y lỗ mãng, nếu có một bước sai lầm thì Tiểu Viêm đừng nói lưỡng tình tương duyệt với y, nếu không có lánh xa cũng đã là quá tốt rồi.

"Không cần." Hai chữ này gần như là từ sát kẽ răng mà ra, Diễm Quân Ly không có buông ra Thương Viêm. Y không phải không biết cái bộ dạng này bây giờ chỉ có hiệu quả ngược lại, nhưng y vẫn không muốn buông tay ra, cảm giác lần đầu tiên dùng loại tình cảm này đem Tiểu Viêm ôm vào lòng thật sự rất kỳ diệu.

Diễm Quân Ly nhắm hai mắt lại kiềm chế, nửa người dưới lúc này đã trướng đến phát đau khiến y không thể không buông Thương Viêm ra, nhưng ngay khi y hạ quyết định muốn đẩy Thương Viêm ra thì chợt nghe thấy giọng nói hơi lo lắng cùng do dự của Thương Viêm.

"Có cần phát tiết ra hay không?" Thương Viêm có thể cảm giác được Diễm Quân Ly đang cực lực kiềm chế, Tiểu Quân Ly ở trong khoảng thời gian này không chỉ không có mềm xuống mà ngược lại còn càng thêm sức sống hơn. Tuy Thương Viêm bị loại tình huống này khiến cho mặt đỏ bừng, nhưng cũng để cậu tạm thời quên đi bản thân mình đang nằm trong lòng ngực của đại hôi lang, cậu lúc này chỉ là đứng dưới góc độ của một cậu con trai mà đề nghị.

Diễm Quân Ly ở tình huống này khiến Thương Viêm không khỏi nghĩ tới tình cảnh của Diễm Quân Ly trước kia, nằm ở bệnh viện 2 năm khẳng định là không có loại tình trạng này, sau khi tỉnh lại lại là mạt thế, nhiều thứ cần lo nghĩ như vậy căn bản là không có thời gian. Thương Viêm nghĩ thế cho nên thái độ cảm thấy có chút áy náy đối với việc khiêu khích nhưng không chịu trách nhiệm dập lửa của mình ban nãy.

Mấy lời Thương Viêm nói khiến đôi mắt Diễm Quân Ly sáng rực, cánh tay ôm Thương Viêm thoáng tăng thêm chút sức, "Vậy em giúp anh, được không?" Hơi thở ấm áp toàn bộ đều phả vào trên tai Thương Viêm, giọng khàn khàn lại giàu trầm cảm mang theo làm nũng nhè nhẹ giống như ảo giác, khiến Thương Viêm gần như nói ra lời từ chối rốt cuộc không thể phát ra tiếng.

"..... được." Vừa mới nói xong một chữ Thương Viêm liền cảm thấy trời đất quay cuồng, phục hồi lại tinh thần thì nhận ra bản thân đã ở trong <Phủ Hư Vô>, đang bị BOSS ôm chặt đè ở trên giường.

Tình hình lúc này dường như rất nguy hiểm, Thương Viêm chớp mắt mấy cái nghĩ vậy.

Diễm Quân Ly vẫn ôm lấy Thương Viêm như thế, khiến cho cằm của Thương Viêm dán vào nơi xương quai xanh của y, hai tay đặt ở trên vai Thương Viêm, cả thân thể đều đè ở trên người Thương Viêm. Đương nhiên y cũng chú ý tới Tiểu Viêm, không để cho trọng lượng của bản thân đều đè hết lên người Thương Viêm, chỉ là khiến động tác Tiểu Viêm hơi bị ngăn lại..... kỳ thực chính là giam cầm.

Y không dám để cho Tiểu Viêm thấy vẻ mặt mình lúc này, y có thể tưởng tượng ra hai mắt mình chắc chắn đang khẽ mang theo tình yêu, nếu chỉ là sự giúp đỡ của anh em bình thường còn có thể nói qua được, nhưng để Tiểu Viêm biết tình cảm của y thì bây giờ còn chưa phải lúc, y sẽ làm Tiểu Viêm chấp nhận y mà bỏ qua vấn đề đạo đức cùng với chuyện cùng giới tính.(Sagi:Bình thường cái con khỉ -_-)

Diễm Quân Ly mang theo chút nôn nóng mà nắm lấy tay Thương Viêm kéo về phía cái chỗ cực nóng kia, ngay khi tay Thương Viêm cách quần đụng đến Tiểu Quân Ly thì trong lòng liền run lên, cậu còn có thể từ chối chứ? 

Việc Thương Viêm cứng đờ Diễm Quân Ly đều nhìn thấy hết, nhưng y chỉ là cười khẽ một tiếng, khi Thương Viêm đang rất luống cuống tinh thần thì lấy tay Thương Viêm đút vào trong quần. Ngay khi tay của Thương Viêm chính thức tiếp xúc tới thứ đó của mình, Diễm Quân Ly nhịn không được cắn nhẹ môi, Tiểu Quân Ly cũng rất nể mặt mà lớn thêm một chút.

Thương Viêm lúng túng nhìn đầu giường, trong nháy mắt liền thừ người ra, sau đó phục hồi lại tinh thần từ trong giọng nói khó nhịn giấu diếm cầu xin của Diễm Quân Ly. Hít sâu một hơi, rốt cuộc dồn lấy dũng khí run run rẩy rẩy nắm lấy cái thứ khiến cho cậu lúng túng kia, mang theo một phần ý chí liều mạng bắt đầu hoạt động có quy luật.

Khi Thương Viêm chủ động nắm lấy thì trong mắt Diễm Quân Ly liền chứa chan ý cười, sự gian xảo chợt lướt qua, biết chắc là Tiểu Viêm sẽ mềm lòng mà, sau đó chính là..... ánh sáng trong mắt Diễm Quân Ly tối sầm lại.

Hơi thở gấp gáp của Diễm Quân Ly phun ra trên lổ tai và trên cổ của Thương Viêm, tiếng rên rỉ rất nhỏ bị Diễm Quân Ly vô ý phát ra, nghe tới mức trên người Thương Viêm cũng dần dần bắt đầu trở nên khô nóng, Tiểu Thương Viêm đã ở trong giai đoạn hơi đứng thẳng.

"Anh giúp em." Đạt được mục đích.

Thương Viêm còn chưa kịp nói không thì ngón tay Diễm Quân Ly đã nhanh nhẹn nắm lấy Tiểu Thương Viêm, Thương Viêm không nhìn thấy được Diễm Quân Ly, kêu lên một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Diễm Quân Ly liếm liếm môi, nhẹ nhàng hôn lên hõm vai Thương Viêm, Thương Viêm cảm giác có một luồng điện chạy từ cột sống thẳng xuống bụng dưới, Tiểu Thương Viêm đã bắt đầu trướng đau.

"Đừng dừng lại." Diễm Quân Ly xấu xa mà ra sức xoay tay, cảm giác đau đớn và sung sướng khiến Thương Viêm giật mình một cái, cái loại cảm giác không thể xả ra này khiến cho Thương Viêm rất không chịu nổi, đồng thời cũng đã nhớ ra bản thân cũng có 2 tháng rồi chưa có phát tiết như thế.

Cậu nhỏ ở trong tay Diễm Quân Ly, Thương Viêm cũng biết bản thân nếu muốn thích thì phải hầu hạ BOSS cho tốt, về phần cái cảm giác nguy hiểm, tiết tháo gì trước đó, nó là gì cơ? Ăn được không? 

Thương Viêm cố gắng kiềm nén rên rỉ, rốt cuộc run rẩy mà bắn ra ở trên tay Diễm Quân Ly, nhịn không được ngẩng cổ lên, trên tay cũng không tự giác dùng sức.

Ở trên tay người mình thích phát tiết ra đó là một kiểu khoái cảm khác biệt cực cao, bất luận là dưới đáy lòng hay là trên thân thể, Diễm Quân Ly sau khi cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trong cơ thể Thương Viêm cũng nhịn không được bắn ra ở trên tay Thương Viêm.

Hai người ở trên giường thở dốc, hai mắt Thương Viêm mê mang còn mắt Diễm Quân Ly ngược lại là lấp lánh sáng ngời, tuy y định thừa dịp Tiểu Viêm lơ đãng mà làm hết toàn bộ, nhưng y biết Tiểu Viêm sau đó nhất định sẽ quở trách y. Diễm Quân Ly không biết suy nghĩ của Thương Viêm nên đáng tiếc thế đấy. 

"Tiểu Viêm em nghỉ ngơi trước đi" Diễm Quân Ly nói vô cùng dịu dàng, bên trong còn có sự cưng chiều và tình yêu nồng nàn, chỉ là Thương Viêm lúc này vẫn còn đang trong giai đoạn thả hồn.

Nói xong Diễm Quân Ly liền đứng dậy rời khỏi, y sợ y sẽ nhịn không được lại làm thêm một lần, rất rõ ràng là Tiểu Viêm lúc này đã bị dọa sợ rồi. Bất quá tuy là sợ dọa tới Thương Viêm, nhưng ngay khi đứng lên Diễm Quân Ly vẫn là cố ý nhẹ ngàng dùng môi chạm lên hai má mịn màng của Thương Viêm.

Sau đó để Thương Viêm lại một mình nhìn chất lỏng đầy tay mà ngẩn người....
Bình Luận (0)
Comment