Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 13


Nghiên cứu xong, Cố Trọng Cảnh có hơi hối hận, hắn không nên mua nhiều nhiều loại rau như thế trong một lần, hắn nên mua hạt giống của loại rau có giá bán cao nhất chu kì sinh trưởng lại ngắn nhất mà trồng, chủng loại rau quá nhiều quá tạp đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Hắn chỉ cần chuyên trồng một loại rau dưa nào đó, ví dụ như loại rau mà mọi người mua nhiều nhất—cải thìa.

Những loại rau khác sau này từ từ rồi trồng, trước mắt là để nhanh chóng kiếm được tiền, vậy thì không cần thiết mua nhiều loại hạt giống thượng vàng hạ cám.

Nghĩ tới đó, Cố Trọng Cảnh trở lại cửa hàng mua hạt giống lúc nãy, nói lên nói xuống mới có thể đổi tất cả hạt giống thành cải thìa trong tiếng phàn nàn không tình nguyện của chủ tiệm.

Tổng cộng là hai mươi túi, mỗi túi hai tệ, tính ra hắn còn có thể thừa lại một trăm sáu.

Đồ đã mua xong, Cố Trọng Cảnh đến cửa hàng nông cụ mua một cái cuốc, đất đai hoang vu trong không gian vẫn phải xới lên một chút, khoảng thời gian này dọn dẹp cành khô lá mục tất cả đều làm bằng tay, cũng không dùng công cụ gì cả, xới đất thì khác, cũng không thể để hắn xới bằng tay được.

Mua đồ xong, tìm một chỗ không người ném hết vào không gian, Cố Trọng Cảnh tìm đến trạm xe buýt gần đó nhất, lên xe.

Tại sao đã khó chịu còn muốn ngồi xe buýt?
—— Bởi vì không có tiền.


Có khó chịu đến mấy Cố Trọng Cảnh cũng phải cắn răng ghìm sát dục trong lòng xuống, nói với bản thân phải bình tĩnh, đây đã là xã hội hiện đại rồi, ở đây không có tang thi, không cần xung động, không cần xung động...!
Niệm như vậy xong một chút tác dụng cũng không có, Cố Trọng Cảnh vẫn rất buồn bực, hắn không nhắc tới nữa, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lý Du.

Khi Cố Trọng Cảnh tỉnh lại đánh bại hai bạn học một người trong đó khá thức thời là Lý Du, lúc trước Cố Trọng Cảnh giao cho gã một nhiệm vụ, hắn không biết bây giờ gã hoàn thành đến đâu rồi.

Những lời hôm nay quản lý Trương nói với Cố Trọng Cảnh, hắn đều để trong lòng, cái người phụ nữ tên Triệu Thu Lăng kia, không biết lại lên cơn gì, vẫn cần phải làm cho thỏa đáng, nếu không vẫn luôn có cặp mắt lén lút theo dõi hắn, thật làm người ta khó chịu.

Lý Du nhận được tin nhắn lúc đang đọc sách ở thư viện, gã là người rất có lòng cầu tiến, hằng năm đều nhận học bổng học sinh xuất sắc, đáng tiếc gia đình không có tiền cho gã đi học, chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Việc bắt nạt Cố Trọng Cảnh lấy lòng Triệu đại tiểu thư, gã làm vừa hổ thẹn lại thuận tay, chuyện như vậy gã làm đã không ít lần, cũng đã quen cửa quen nẻo rồi.

Đáng tiếc lần này gã đá phải tấm sắt rồi, Cố Trọng Cảnh không giống những bạn học trước kia, mặc kệ bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.

Vừa mới bắt đầu xác thực rất thuận lợi, bọn họ thuận lợi làm cho Cố Trọng Cảnh bị nhà trường đuổi học, nhưng cho dù thế nào gã cũng không nghĩ tới Cố Trọng Cảnh lại cứng như vậy, cư nhiên lại chụp cái loại ảnh kia của bọn họ.

Nếu như là ảnh khỏa thân bình thường, Lý Du sẽ chẳng thèm để ý, dù sao gã cũng là một người đàn ông, khỏa thì khỏa thôi, sợ gì?

Nhưng tên tiểu nhân âm hiểm Cố Trọng Cảnh kia, lại có thể sắp xếp tư thế cho gã và Trần Lượng, những tư thế kia quả thực khó coi, một khi truyền ra, gã và Trần Lượng đều sẽ thân bại danh liệt, gã không muốn mất đi mạng lưới quan hệ trong trường.

Vì vậy khi Cố Trọng Cảnh muốn gã tìm ra những bạn học và giáo viên đã bắt nạt nguyên thân, lấy gậy ông đập lưng ông, gã không thể không làm theo lời Cố Trọng Cảnh.

Lúc đầu gã còn nơm nớp lo sợ chỉ lo Cố Trọng Cảnh tìm bọn họ gây chuyện, kéo Trần Lượng bôn ba khắp nơi một khắc cũng không ngừng nghỉ, nhưng đã qua hơn nửa tháng, hình như Cố Trọng Cảnh hoàn toàn quên mất bọn họ rồi, gã dần dần buông lỏng, làm việc cũng không tận sức như trước nữa.

Mãi đến vừa nãy, gã nhận được tin nhẵn của Cố Trọng Cảnh.

Cố Trọng Cảnh: Việc làm đến đâu rồi?
Lý Du cắn răng trả lời một câu: Làm được một nửa rồi, còn lại vẫn đang làm...!
Cố Trọng Cảnh: Lần sau đưa đồ cho tao, bây giờ tao có việc.

Đồ hằn nói chính là việc hắn bảo Lý Du làm, ảnh khỏa thân của những bạn học từng bắt nạt nguyên thân.

Vừa rồi hắn nói như vậy chủ yếu là không muốn Lý Du gửi những bức ảnh khỏa thân khó coi đó qua wechat, đây chính là chứng cứ sáng loáng, sao Cố Trọng Cảnh có thể để lại một cái nhược điểm lớn như vậy cho gã?
Lấy gậy ông đập lưng ông tuy rằng sảng khoái, nhưng đây là xã hội pháp trị, tuy rằng Cố Trọng Cảnh đã hứa với nguyên thân, sẽ trả thù tất cả những người từng bắt nạt hắn, nhưng Cố Trọng Cảnh cũng không muốn liên lụy đến bản thân, cũng không có thời gian đi lôi ra trả thù từng người một, biện pháp tốt nhất là để bọn họ chó cắn chó.


Bây giờ xem ra, hiệu xuất làm việc của Lý Du cũng không tệ lắm, Cố Trọng Cảnh cười cười, người này xem ra còn chút tác dụng.

Cố Trọng Cảnh: Cho mày thêm nửa tháng.

Lý Du sắc mặt trắng bệch đáp một chữ: Được.

Cố Trọng Cảnh nhắn xong thì không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt lại cân nhắc nên lợi dụng không gian như thế nào.

Đối với tao ngộ của những người này, trong lòng hắn không gợn sóng chút nào, những việc tàn nhẫn hơn so với việc này hắn đã làm nhiều lắm rồi, nguyên thân bị bọn họ bắt nạt thành như vậy, cho dù những người trong hình mà hắn vẫn chưa nhìn thấy kia không tham gia việc chụp hình lõa thể của nguyên thân thì đã làm sao? Nếu đã bắt nạt người khác, thì đừng trách người ta báo thù.

(Những người trong hình ở đây là những người bị Lý Du chụp hình khỏa thân theo yêu cầu của tiểu Cố)
Cố Trọng Cảnh luôn luôn có ân báo ân có thù báo thù, dựa theo lời hắn nói với Lý Du, những người bắt nạt nguyên thân ác liệt nhất sẽ dùng cách bắt nạt đồng dạng cùng ảnh lõa thể để cảnh cáo, những người bắt nạt không quá ác sẽ liên kết bạn học bài xích bạo lực lạnh lại.

Những bạn học kia dây dưa cùng nhau, từng người chó cắn chó miệng đầy lông, người bị bạo lực lạnh không dám phản kháng, bị uy hiếp thì lại càng không dám rồi, ngay cả cáo trạng cũng không dám, cho dù báo cảnh sát, thì cũng chỉ tìm ra Lý Du và Trần Lượng, chẳng có liên quan gì đến hắn.

Cho dù Lý Du liên lụy đến hắn cũng không có bất kỳ chứng cứ nào, lịch sử tin nhắn lúc nãy hắn chẳng nói đến cái gì cả.

Cố Trọng Cảnh suy nghĩ những việc này, tâm trạng rất tốt nhếch khóe miệng lên.


Bên này Lý Du xem sách không vào nữa, gã cầm lấy ba lô trở về phòng ngủ.

Trong kí túc xá chỉ có mình Trần Lượng đang chơi game, kí túc xá bốn người giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, một người bị đuổi, một người nằm viện, kí túc trống trãi lại hỗn loại.

Trần Lượng thấy hắn trở về, lên tiếng chào hỏi: "Về rồi à? Đi, đi ăn thôi, tao đói sắp chết rồi."
Lý Du nói: "Họ Cố gửi tin nhắn cho tao rồi."
Biểu tình Trần Lượng thoắt cái trở nên dữ tợn: "Thằng tạp trủng đó, hắn đã nói gì?"
Lý Du: "Hắn muốn chúng ta hoàn thành trong vòng nửa tháng, nếu không..."
Không cần nói hết Trần Lượng cũng hiểu, hắn căm giận mắng vài câu thô tục rồi mới nói: " Mịe nó, chẳng lẽ chúng ta luôn phải chịu uy hiếp của thằng tạp chủng kia sao?"
Lý Du liếc nhìn hắn một cái: "Không chịu cũng phải chịu, lẽ nào mày muốn những bức hình kia bị truyền ra?"
Biểu cảm của Trần Lượng cứng đờ, lại mắng vài tiếng: "Vậy mày nói xem làm sao bây giờ?"
Lý Du trầm tư một lát rồi nói: "Những người hắn bảo chúng ta làm kia về cơ bản đã xong rồi, tiếp đó chỉ cần làm xong chỗ chủ nhiệm thì cũng hòm hòm rồi, lão già này không khó lắm, ngày mai chúng đi tìm người chụp lén ông ta, xem có thể chụp được chứng cứ lão ta nhận hối lộ không, đến lúc đó chỉ cần tố giác với cục giáo dục là xong."
Lúc trước chính là tên chủ nhiệm này nhận hối lộ của Triệu Thu Lăng, lợi dụng chức quyền đuổi học Cố Trọng Cảnh, những việc này Lý Du biết rõ ràng rành mạch, gã tự nhiên biết nên làm thế nào.

Việc đến nước này, Trần Lượng đã có chút sợ hãi rồi, hắn nói: "Nếu những người kia báo cảnh sát thì làm sao bây giờ? Tao không muốn ngồi tù."
Lý Du lệ khí đầy mắt: "A, báo cảnh sát, bọn họ dám sao?"
Lời Tác giả:
Chuyện này là không tưởng, giá cả và tên các loại thực vật quý hiếm đều là tác giả bịa ra, xin đừng khảo cứu, muaa╭(╯ε╰)╮.

Bình Luận (0)
Comment