Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 20


Mua được xe ba bánh nhỏ rồi, Cố Trọng Cảnh lại không vui như thế nữa, thật vất vả Chử Ngạn mới để ý đến hắn lại bị chính hắn làm hỏng, chỉ còn dư lại ão não đầy lòng, đâu còn vui sướng được nữa.

Hắn lọc cọc trở lại cô nhi viện, không cả muốn ăn cơm, chào hỏi với viện trưởng xong liền cưỡi xe ba bánh nhỏ đi thôn Liễu gia.

Mười mẫu đất dưới chân núi là của nhà Liễu Thành, nhà Liễu Thành là nhà phú hộ, có tận mấy căn phòng ở khu nội thành thứ năm, nhìn không vừa mắt chút đất trong thôn này, dứt khoát để ủy ban thôn cho thuê.

Chỉ là đất đai nhà hắn không màu mỡ, lại sát với núi Liễu Minh, dòng suối trên núi chảy qua chính giữa ruộng, mùa mưa mỗi năm nước đều sẽ chảy tràn vào ruộng, vì vậy miếng đất này đã mấy năm rồi vẫn không cho thuê được.

Cố Trọng Cảnh nếu đã nhận thầu chỗ này thì cũng sẽ không sợ ruộng bị ngập, dù sao hắn thuê chỗ đất này cũng chỉ để che mắt, đợi kiếm đủ tiền rồi, hắn sẽ tìm người khơi thông khe suối này một chút, đến lúc đó đắp một cái ao hay gì đó, còn không phải đẹp đến nao lòng?
Kế hoạch như vậy không sai, đáng tiếc lý tưởng luôn bại bởi hiện thực, bây giờ hắn vẫn phải đàng hoàng nhổ cỏ xới đất thôi.

Mười mẫu đất này muốn xới xong cũng không phải việc nhẹ nhàng, Cố Trọng Cảnh làm gì có thời gian mà lãng phí, tối đó hắn bắt đầu dọn dẹp, mệt mỏi đói bụng thì vào không gian nghỉ ngơi bảy tám tiếng rồi ăn chút gì đó, ra ngoài làm tiếp, cứ lặp lại như thế mấy lần, Cố Trọng Cảnh rốt cuộc ngừng lại.

Không phải hắn không muốn một lần làm cho xong đất, chủ yếu là mới thuê đất ngày đầu tiên đã xới xong hết thì quá chói mắt, mặc dù bên này hẻo lánh không người qua lại, nhưng biết đâu chừng trưởng thôn sẽ đến xem thì sao?

Vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn, cũng giống như việc của Lý Du vậy, nói thẳng ra chỉ là chút chuyện nhỏ, rõ ràng không cần làm ra giống như đặc nhiệm, nhưng thiên tính của Cố Trọng Cảnh là vậy, thích nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, cẩn thận làm đầu, vì vậy mới làm căng như thế.

Chỗ này về sau sẽ là đại bản doanh của Cố Trọng Cảnh, hắn tự nhiên sẽ càng cẩn thận hơn.

Bên ngoài trôi qua bốn tiếng, trong không gian đã là bốn ngày, mười mẫu đất cũng đã xới xong bốn mẫu, chỉ đợi ngày mai ngày mốt lại làm tiếp.

Nếu như trưởng thôn có hỏi, hắn liền nói bỏ tiền ra thuê người, chỉ cần không quá rõ ràng, những cái này đều không thành vấn đề.

Cưỡi xe ba bánh nhỏ trở lại cô nhi viện Cố Trọng Cảnh đã rất mệt mỏi, thôn Liễu gia tuy rằng cách chỗ này gần, nhưng mỗi tối trở về ở vẫn có chút phiền toái.

Hắn nghĩ chờ kiếm đủ tiền liền xây một phòng nhỏ ở chân núi, mỗi ngày ở bên đó thì không cần chạy đi chạy lại nữa, còn tiện thể trông nom đất đai, đề phòng trộm vặt linh tinh.

Tắm rửa sạch sẽ, tiến vào không gian thu những loại rau đã lớn mỗi loại một ít xếp vào một cái sọt lớn đặt ở nhà bếp, ăn những loại rau này tốt cho cơ thể, cái này không phải giả.


Từ khi các loại rau trong không gian của Cố Trọng Cảnh nhiều lên, Cố Trọng Cảnh đều sẽ để một sọt ở phòng bếp, giải thích với người trong viện là rau mình mua buôn, giá cả rẻ hơn nữa nhiều so với rau bán ở chợ.

Viện trưởng nhất định muốn đưa tiền cho Cố Trọng Cảnh, Cố Trọng Cảnh không muốn, giảng đạo lý lớn, sau khi nói đến viện trưởng mơ màng liền bỏ chạy, chiêu này mười lần như một.

Cất rau xong hắn về phòng, kiểm kê tài khoản rồi mới lên lên giường ngủ say.

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Trọng Cảnh đi đến kho, lấy rau tươi mới mẻ ra kiểm xong, đợi Lưu Quốc An đến lấy rau.

Lưu Quốc An đến rất nhanh, bảy giờ đã đến, còn mang theo một người trung niên mặc âu phục đi giày da, anh ta chỉ huy công nhân xếp rau lên xe chở hàng nhỏ, còn anh ta thì mang theo người trung niên cùng đứng nói chuyện với Cố Trọng Cảnh.

"Chú em Cố, giới thiệu với cậu một chút, đây là quản lý Tôn của Toàn Vị Trai ở khu nội thành thứ năm chúng tôi.

Quản lý, đây là chú em Cố."
Người trung niên kia cười đưa tay ra bắt tay với Cố Trọng Cảnh, vẻ mặt hiền lành: "Đã sớm nghe lão Lưu nhắc đến người anh em rồi, hôm nay gặp mặt quả thật là tuổi nhỏ tài cao, khí độ bất phàm."

Câu khen ngợi này của ông ta là thực tâm thực lòng, thực tế Cố Trọng Cảnh nhìn không hề giống một người bán rau, ngược lại giống như một quý công tử, trước khi ông ta đến còn nghĩ thầm người bán rau này chỉ sợ là một kẻ nhà quê đen đúa, nào ngờ Cố Trọng Cảnh muốn nhan sắc có nhan sắc, cần khí chất có khí chất.

Tôn Tần khách khí làm cho đánh giá của Cố Trọng Cảnh đối với hắn coi như không tệ, hắn nói: "Tôn quản lý khen làm tôi phải ngại ngùng rồi, tôi chỉ là một người bán rau, đâu có được tốt như lời Tôn quản lý."
Tôn quản lý: "Khiêm tốn rồi phỏng? Lão Tôn tôi đời này đã gặp qua không ít người, khí độ như chú em Cố, tôi lần đầu gặp được, cái này không hề giả."
Cố Trọng Cảnh được hắn khen có chút lúng túng, liền nói: "Tôn quản lý đừng khen tôi nữa, ngài hôm nay tới là?"
Tôn Tần biết lắng nghe liền thuận theo đề tài mà nói, Cố Trọng Cảnh mới biết thì ra Tôn Tần đến là để bàn về vấn đề hợp tác với hắn.

Bởi việc làm ăn trong tháng trước của nhà hàng càng ngày càng tốt, nghiễm nhiên có bộ dáng muốn theo kip tổng bộ, thành tích nghiệp vụ của Tôn Tần cũng càng ngày càng tốt, điều bất thường này dẫn đến sự chú ý của ông chủ Tề Huy Dương, vì vậy hắn cùng trợ lí đến thị sát khu nội thành thứ năm một chuyến.

Lại được biết sở dĩ việc làm ăn tốt như vậy là do nhà hàng đã đổi nhà cung ứng rau, việc này làm hắn cảm thấy kinh ngạc, lập thức bảo nhà bếp làm một phần ăn thử, chưa ăn còn đỡ, vừa ăn vào Tề Huy Dương liền thích luôn, liên tục nói rau ngon.

Lúc rời đi còn mang theo phần lớn hàng tồn kho của nhà hàng, nói là muốn mang đi xét nghiệm một chút, thử xem rau này có phải có vần đề gì không, nếu không tại sao mùi vị lại ngon như vậy?
Tôn Tần thấp tha thấp thỏm đợi hai ngày, chỉ lo sẽ kiểm tra ra rau này có vấn đề, vậy thì ông ta liền gặp tai ương rồi.

Mãi đến tận tối hôm qua ông ta nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói kích động của Tề đại thiếu gia đến giờ ông ta vẫn nhớ.


"Tôn Tần, rau này ông đặt hàng bao nhiêu với nông dân rồi?"
Tôn Tần cẩn thận nói: " Ông chủ, đã xảy ra vấn đề gì sao?"
Tề Huy Dương: "Là có vấn đề! Vấn đề lớn! Rau này có giá trị dinh dưỡng cao gấp mười lần rau bình thường! Đậu, người trồng ra loại rau này sợ là đã tưới máu gà cho rau đi, mọc tốt như vậy!"
Tôn Tần vui mừng ra mặt: " Thì ra người trồng rau kia nói thật!"
Tề Huy dương kinh ngạc, tỉ mỉ hỏi, Tôn Tần đem lời Lưu Quốc An nói với hắn nói lại một lần, Tề Huy Dương nghe xong lập tức nói: " Giao cho ông một nhiệm vụ, đàm phàn việc cung ứng độc quyền với người trồng rau kia, xem thử xem mỗi ngày mỗi loại rau có thể cung cấp được hai trăm cân không, tôi muốn cung cấp loại rau này cho mỗi chi nhánh, chỉ cần ông bàn bạc thành công, cho ông 20% cổ phần của chi nhánh khu nội thành thứ năm."
Tôn Tần chỉ cảm thấy hô hấp căng ra, không dám tin hỏi lại: "20%?!"
Tề Huy Dương: "Không sai, 20%.

Nhưng điều kiện tiên quyết là ông phải đàm phán thành công, nếu ông không bàn được, tôi sẽ cử người khác đi đàm phán, nhưng như vậy thì chỉ có thể cho ông 5% cổ phần, xem như phần thưởng cho ông tìm ra bảo tàng."
Tôn Tần nói liên tục: "Có thể đàm phán được, Ông chủ tôi đàm phán được! Chuyện này cứ giao cho tôi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ đàm phán được với hắn! Chỉ là ông chủ, giá tiền của nhà cung ứng độc quyền này?"
Tề Huy Dương: " Giá cả không có giới hạn, tùy vào năng lực của ông."
Đây chính là nguyên nhân Tôn Tần đến vào sáng sớm, trong lòng ông ta nhớ đến 20% cổ phần kia, làm sao có thể không vội được?
Ông ta chỉ nói việc làm nhà cung ứng độc quyền với Cố Trọng Cảnh, phần sau không nói, vẻ mặt cũng cố hết sực giữ bình tĩnh, hi vọng có thể ép giá tối đa.

Đáng tiếc Cố Trọng Cảnh mới vừa nghe xong số lượng rau mỗi ngày cần liền cự tuyệt: " Xin lỗi, tôi không cung cấp được nhiều như vậy.".

Bình Luận (0)
Comment