Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tề lão hẹn rõ cùng trở về nơi ở của Cố Trọng Cảnh, khi tài xế lái xe chạy theo chiếc xe ba bánh chậm rì rì về đến cô nhi viện, nghi ngờ và hối hận trong lòng dâng cao chưa từng có.

Nhìn 5 chữ " Cô nhi viện Ánh Dương" kia chỉ cảm thấy khó mà tin nổi, ông oán giận mình bị ấm đầu, cư nhiên lại đi tin thằng nhóc mới mười bảy tuổi này có thể chữa khỏi cho hoa của mình, còn thay đổi lộ trình cùng hắn đến cái cô nhi viện này.

Không phải ông xem thường người khác, mà thực tế là Cố Trọng Cảnh là một cô nhi, lại còn trong độ tuổi đang đi học, hắn lấy đâu ra kĩ thuật chăm hoa chữa bệnh cho hoa chứ?
Thân phận và bối cảnh của hắn hạn chế hắn tiếp xúc với loại đồ vật này, những loại hoa cảnh trân quý này không phải là loại mà người bình thường có thể chơi nổi.

Mới đầu ông nhìn thấy Cố Trọng Cảnh khí vũ hiên ngang, cả người mang vẻ cao quý, liền cho rằng là con nhà có tiền, bình thường cũng yêu thích chơi hoa cảnh, vì vậy mới miễn cưỡng tin tưởng Cố Trọng Cảnh.

Nhưng tình hình trước mắt này làm ông không thể không nghĩ nhiều, thằng nhóc này liệu có phải muốn ông nhìn thấy sự đáng thương của cô nhi viện rồi nảy sinh đồng tình, mà quyên tiền cho cô nhi viện?
Tám chín phần mười là đầu cơ trục lợi.

Trong lòng Tề lão không thoải mái, trên mặt liền hiện ra một chút, Cố Trọng Cảnh nhìn thấy liền biết ông đang nghĩ cái gì, lo lắng ông đổi ý, liền giải thích: " Lão gia tử vào cùng với tôi đi, ngài không cần phải lo tôi muốn ngài quyên tiền, nếu tôi đã nói sẽ chữa khỏi cho hoa của ngài thì nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài, nhanh thì nữa tháng, lâu thì một tháng, chữa không khỏi tôi sẽ tìm một gốc giống hệt đền cho ngài."
Sắc mặt của Tề lão vẫn cứ khó coi, nhưng ông không nói gì, chỉ nói: " Đi thôi."
Lão gia tử có một đặc điểm, đó chính là nói một không hai, việc đã đáp ứng thì tuyệt sẽ không đổi ý, một lão ngoan đồng thẳng thắn.


Cố Trọng Cảnh cười cười, dẫn ông và tài xế tiến vào cô nhi viện.

Cũng không biết viện trưởng và thím Lệ đi làm gì rồi, trong viện cũng không nhìn thấy các bà, Cố Trọng Cảnh dẫn Tề lão đến thẳng phòng tiếp khách trong viện.

Tiếp nhận chậu hoa bảo bối Tề lão vẫn luôn ôm trong tay, Cố Trọng Cảnh nói: " Lão gia tử, hoa này không thể trì hoãn nữa, tôi sẽ bắt đầu luôn, nếu ngài nhàm chán có thể đi dạo thăm thú xung quanh."
Đôi mắt Tề lão vẫn luôn dõi theo hoa, căn bản không nghe lọt: " Không cần, tôi nhìn xem."
Cố Trọng Cảnh nhún vai, tùy ý ông nhìn.

Hắn lấy hoa lan đã đứt rễ từ trong chậu ra, ngay trước mặt Tề lão, tìm một cái màng mỏng bọc lại, sau đó rời khỏi phòng tiếp khách đi về phòng, tiến vào không gian xúc một thùng đất múc một thùng nước trong không gian rồi mang theo trở về phòng khách.

Trồng hoa lan đã bọc kĩ vào trong đất đen nhìn vô cùng màu mỡ kia, tưới thêm hai gáo nước linh tuyền.

Vỗ vỗ tay, đã xong.

Tề lão vẫn luôn chờ hành động tiếp theo của hắn, nhưng nhìn hắn đã bắt đầu rửa tay, liền hỏi: " Xong rồi?"
Cố Trọng Cảnh: "Xong rồi."

Tề lão: "Chỉ đơn giản vậy thôi?"
Cố Trọng Cảnh: "Chỉ đơn giản vậy thôi."
Tề lão: "..." Mịa nó hoàn toàn không giống ông nghĩ!
Lão gia tử nghẹn một hơi xuýt nữa không ra được, vươn tay vuốt ngực, hỏi: " Đất này của cậu có phải có gì đó đặc biệt?"
Cố Trọng Cảnh nhìn ông thực sự không dám tin, bịa chuyện nói: " Lão gia tử hỏi đúng rồi, đất này của tôi ấy mà, là đất bùn đen tôi vào tận trong núi sâu đào về, xung quanh chỗ đất này có hơn mười gốc hoa lan, tôi đào về không ít cả hoa lẫn bùn, trong đó có hai gốc bị tôi đào đứt mất rễ, sau này tôi mới biết hoa kia có tên khoa học là cái gì liên hoa*, lúc đó tôi đâu có biết hoa kia quý như vậy, liền dựa theo phương pháp này chữa khỏi, nếu không lão gia tử nghĩ sao tôi dám đảm bảo lung tung cho ngài?"
*Liên hoa này không phải hoa sen đâu nhé, mà là địa lan cánh sen.
mat-the-phu-phu-hien-dai-lam-ruong-hang-
Tề lão nghe đến sửng sốt, nét vui mừng trên mặt càng ngày càng đậm, lúc nghe đến liên hoa còn kích động nắm chặt tay: " Liên hoa kia của cậu trồng sống thật chứ? Hoa đó vẫn còn chứ? Tôi xem một chút được không?"
Cố Trọng Cảnh nào có cái gì mà liên hoa, tất cả đều là bịa chuyện, chỉ có thể nói: "Lão gia tử tới chậm mất rồi, hoa kia tôi bán rồi."
Tề lão chỉ cảm thấy ngày hôm nay chịu đủ kích thích, huyết áp lại có chiều hướng tăng lên, ông vội vàng lấy thuốc hạ huyết áp từ trong túi ra nhét vào miệng, bưng nước mà Cố Trọng Cảnh lấy cho một hơi uống hết.

Nước vừa vào miệng ông liền cảm thấy không đúng, cái vị ngọt lành thanh mát này, ngay cả giếng nước ở quê ông ngày trước cũng không sánh bằng, đây là nước ngon.

Ông kinh ngạc nhìn Cố Trọng Cảnh, không ngờ cô nhi viện nho nhỏ này lại có nguồn nước tốt như vậy.


Có điều nước chỉ là việc nhỏ, ông cũng chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi, quay người nói với tài xế vẫn luôn đi theo mình: " Tiểu Vương, anh về trước đi, hôm nay tôi ở lại đây, anh về thu dọn hành lý của tôi rồi mang đến đây."
Tài xế kinh hãi: "Không được không được, Tề lão, việc này không thể, ngài hãy trở về đi, tôi ở lại đây xem là được, nếu để tiên sinh biết tôi để ngài ở lại đây một mình nhất định sẽ đuổi tôi, ngài trở về với tôi đi."
Tề lão cũng không dây dưa với hắn, chỉ nói một câu: "Đây là mệnh lệnh, anh chỉ cần chấp hành là được.

Bên chỗ thằng cả, nếu nó dám sa thải anh, anh liền bảo nó đến tìm tôi."
Sau đó quay đầu nói với Cố Trọng Cảnh: "Dẫn tôi đi xem phòng khách."
Cố Trọng Cảnh hơi hơi ngạc nhiên, há miệng nhìn Tề lão muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì cả, nhịn không được lại bật cười.

Ông lão này, còn rất tùy hứng.

Cố Trọng Cảnh mang ông về cô nhi viện là muốn cho ông một viên thuốc an thần, thực sự không nghĩ tới sẽ giữ ông ở lại đây, lão gia tử chắc là sợ hắn giở trò với hoa của ông đi, muốn tự mình giám sát đây mà.

Hắn không có nhiều lời, đứng lên mang ông cụ đến phòng khách.

Đây là phòng khách chuẩn bị cho người muốn nhận con nuôi, khi người nhận con nuôi yêu cầu muốn quan sát bọn trẻ nhiều hơn, đơn giản trong viện đủ phòng, viện trưởng liền làm chủ sửa lại hai gian phòng khách.

Gian phòng tuy rằng chật hẹp, nhưng quét dọn sạch sẽ thoáng mát, ánh mặt trời vừa vặn chiếu khắp giường, chăn mền được phơi đến bông mềm ấm áp, mang theo mùi nắng.

Tề lão coi như thõa mãn với hoàn cảnh này, sau khi lệnh cho tài xế rời đi liền vòng ra sân sau, sân sau có mấy đứa trẻ đang làm trò chơi, ông cụ khá hứng thú mà nhìn hồi lâu, cuối cùng còn nhập bọn nữa.


Cố Trọng Cảnh lắc đầu một cái, thu thập xong bãi bùn đất mà hoa lan dây ra rồi đi vào nhà bếp.

Nói thật nếu không phải sợ Tề lão lo lắng hắn là tên lừa đảo, nhắm lừa hoa của ông, Cố Trọng Cảnh căn bản sẽ không mang người về cô nhi viện, bí mật của hắn quá nhiều, thêm một người biết là thêm nguy hiểm.

Cho nên chậu hoa lan này tuy rằng Cố Trọng Cảnh nhất định muốn lấy được, nhưng hắn không định chuyển nó vào không gian, để nó tự do phát triển là được, một chút thời gian này hắn vẫn chờ nổi.

Cố Trọng Cảnh vừa ngẫm nghĩ sự tình vừa xào rau, muôi lớn đảo đến thuần thục, từng đợt mùi thức ăn chầm chậm bay ra khỏi phòng bếp dưới sự đảo trộn của hắn, bay đến sân sau, làm cho Tề lão hít mũi thật sâu.

Ông hỏi tiểu Dĩnh: "Nha đầu, cái này là rau nhỉ? Sao lại thơm như vậy?"
Tiểu dĩnh cũng ngửi đến chảy cả nước miếng: "Đây là anh Cảnh của bọn cháu đang xào rau đấy, món ăn anh Cảnh làm ngon ơi là ngon, hít..."
Nói nói thì chảy cả nước nước miếng ra.

Một đống nhóc con cậu một câu tôi một lời, khen trù nghệ của Cố Trọng Cảnh đến mức trên trời có dưới đất không, lòng hiếu kì của Tề lão cũng nổi lên mạnh mẽ chưa từng có.

Đến giờ cơm, rút cuộc viện trưởng và thím Lệ cũng về, đầy mặt vui mừng vào phòng bếp giúp đỡ, Cố Trọng Cảnh vẫn chưa kịp nói chuyện Tề lão với hai người, liền thấy hai bà vui mừng đầy mặt, thì hỏi: " Mẹ Mạnh gặp được chuyện tốt gì à?"
Mạnh Tòng Ngọc cười híp mắt nói: "Còn không phải chuyện tốt à, hôm nay mẹ đem tiểu Minh đi viện khám, bác sĩ bảo tiểu Minh có thể làm phẫu thuật được rồi.".

Bình Luận (0)
Comment