Mạt Thế Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn ( Dịch Full)

Chương 1 - Chương 1 - Vật Tư - Chương 8 - Kho Lương Thực Địa Phương

 

Chương 1 - Vật Tư

"Ngài Trần, ngài cần một trăm thùng gà rán. Chúng ta sẽ đưa đến theo thời gian mà ngài đặt."

Trên con đường nhỏ gần ngoại ô, Trần Lạc liếc mắt nhìn xe đưa thức ăn, phân phó:

"Sắp lên xe ta đi, xếp tốt một chút."

Trần Lạc chuẩn bị một chiếc xe tải cỡ nhỏ, dù có chứa một trăm thùng gà rán cũng vẫn dư dả.

Người phụ trách đưa đồ gặm gà tươi cười đồng ý.

Vốn dĩ họ không cung cấp dịch vụ xếp hàng lên xe thế này nhưng cũng không còn cách nào khác. Trần Lạc đưa rất nhiều, còn bỏ thêm tiền để đơn đặt hàng giao nhanh hơn nửa tháng.

Người trước vừa đưa gà rán đến xong thì ngay sau đó đã có người đưa vịt quay tới.

"Ngài Trần, một trăm phần vịt quay ngài đặt đã tới rồi."

Sau khi hai nhóm người đều đi, Trần Lạc quan sát xung quanh một chút rồi lên xe. Lúc sau gà rán và vịt quay vừa mới được đưa tới đã biến mất một cách thần kỳ.

Chúng cũng không biến mất mà đã được thu vào trong không gian dị năng của Trần Lạc.

Phải nhường chỗ trong thùng xe, sau này còn rất nhiều lần đưa thực phẩm tới.

Không gian dị năng không quá lớn nhưng cũng rộng bằng hai mươi mấy cái sân bóng đá lớn nhỏ, cao hai mươi mét.

Thời gian trong không gian dị năng sẽ bị tạm dừng. Dù hai mươi năm sau lấy bừa một phần gà rán hoặc là vịt quay từ trong đó cũng sẽ vô cùng tươi mới, thậm chí còn hơi nóng.

Ba ngày trước, Trần Lạc khiếp sợ phát hiện bản thân xuyên từ mười hai năm sau tận thế về một tháng trước khi xảy ra tận thế.

Thứ "cháy hàng" nhất ở mạt thế là gì?

Vật tư.

Chính xác hơn là thức ăn.

Việc ăn uống quan trọng nhất, không ăn ai mà chịu nổi chứ?

Cái nơi tận thế chó má này eo hẹp tài nguyên đến kỳ lạ. Dù được xưng là Hư Không Quân Vương Trần Lạc nhưng trong lúc tận thế, hắn cũng thường xuyên phải nhịn đói.

Đồ hắn ăn đều là thức ăn nhanh quá hạn không biết bao nhiêu năm. Hoặc là thịt của sinh vật biến dị có vị chua lè.

Hai mươi bảy ngày sau, không biết vì sao mà tận thế bùng phát, tám mươi phần trăm loài người trên thế giới đều biến thành tang thi.

Ít nhất chín mươi phần trăm trong số những người còn lại cũng đều chết trong tay tang thi.

Người may mắn còn sống sót, có người nhanh người chậm bắt đầu tiến hóa, xuất hiện dị năng, có người về phương diện cơ thể, phương diện nguyên tố, cũng có phương diện tinh thần.

Mà năng lực mà Trần Lạc nắm giữ chính là dị năng hệ không gian cực kỳ hiếm thấy, thiên phú mạnh mẽ. Được xưng là Quân Vương Hư Không, có thể nói là không một ai có thể đánh lại.

Trần Lạc tự do đi lại trong không gian, năng lực chó đến mức không ai có thể so sánh. Năng lực chiến đấu hạng nhất, năng lực giữ mạng lại càng xuất sắc.

Gặp nguy hiểm thì có thể vào không gian để trốn thoát.

Tiếp tục kiên trì Trần Lạc mới phát hiện có vẻ như tất cả người sống sót còn lại đều chịu chết. Khắp thế giới, ngoại trừ quái vật càng ngày càng tiến hóa thì cũng không còn gặp được một đồng loại nào.

Tận thế, lòng người khó dò nhưng trên thế giới chỉ có một mình hắn, thật sự quá mức cô độc.

Trần Lạc chịu không nổi sự cô đơn này, tiếp tục sống cũng không có ý nghĩa gì nên đã tìm một cái hố rồi tự chôn mình.

Không phải Trần Lạc không sống nổi mà là Trần Lạc không muốn sống.

Sau khi tỉnh lại, Trần Lạc phát hiện mình đã sống lại. Vẫn còn mở ra được không gian dị năng ở kiếp trước, có thể tự do lấy vật tư.

Những lực lượng dị năng khác đều biến mất.

Trần Lạc không nghĩ ra bản thân hắn đã xảy ra chuyện gì nên cũng lười suy nghĩ.

Trên thế giới này chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ lòng, nhanh chóng trữ một loạt trước.

Ba phút sau.

"Ngài Trần, món ngài đặt trước đã tới rồi."

Trần Lạc đặc biệt tìm mấy khách sạn nổi tiếng với đồ ăn ngon, bảo mỗi bên đưa tới một trăm phần rượu và thức ăn đã được đóng gói sẵn.

Đều là món Trần Lạc thích ăn.

Cá dưa chua, gà con hầm nấm, vịt bia, sườn chua ngọt, cá trích kho tàu...

Đều được đầu bếp tự tay làm.

Trước tận thế, người bình thường ăn những món ăn giá cả không thấp này một lần đều được coi là xa xỉ.

Về sau tận thế đến, đừng nói ăn, có thể thấy những món ăn này cũng quá tốt rồi.

Muốn ăn không?

Trong mơ cái gì cũng có.

Một miếng bánh mì cũng đủ để cho người ta đánh nhau.

Trần Lạc từng vì một cái giăm bông mà huyết chiến một lúc với người khác.

Nếu có người có thể cung cấp một miếng lương khô thì Trần Lạc còn tỏ vẻ, ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó. Họ thật sự nghẹn lâu quá nên mới trở nên độc ác.

Không tới một giờ, năm trăm loại đồ ăn khác nhau đã tiến vào bên trong không gian dị năng của Trần Lạc.

Trước khi tận thế đến, chỉ cần rảnh rỗi thì Trần Lạc sẽ không ngừng làm thế này.

Đặt cơm như vậy có chút kỳ lạ nhưng Trần Lạc không quan tâm, hắn không trộm cũng không cướp.

Chương 2 - Thanh Lý Cổ Phần

Hắn cầm đi từ thiện cho cô nhi viện, công nhân xây dựng hoặc là hắn có bệnh, mua chơi có được không?

Nếu không phải đặt một ngàn phần cũng quá kỳ lạ, hiệu suất của những khách sạn này lại không theo kịp thì Trần Lạc sẽ mua nhiều hơn rồi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

"Tổng giám đốc Trần, ngài đặt mua mười ngàn tấn thịt heo, lô hai ngàn tấn đầu tiên sắp đến kho lạnh rồi, ngài có muốn tới xem không?"

Trần Lạc trả lời một câu lập tức sẽ đến.

Đúng vậy, Trần Lạc đặt mua mười ngàn tấn thịt heo nhưng lại không chỉ thịt heo mà ngoài ra còn có hai ngàn tấn mỗi loại thịt bò, thịt dê. Thịt gà vịt thịt cá các loại mỗi thứ năm ngàn tấn.

Về sau xảy ra tận thế cũng không phải không có cách để nấu ăn. Nếu có nguyên liệu tươi mới để nấu ăn thì cái gì cũng có thể làm.

Tận thế đến chưa được bao lâu thì điện bị ngừng hoạt động, có nguyên liệu nấu ăn cũng không thể giữ tươi nổi. Trần Lạc nắm giữ không gian dị năng là chuyện của hai năm sau. Khi đó đâu còn nguyên liệu nấu ăn có thể cung cấp cho Trần Lạc tích trữ chứ?

Dựa vào từng đợt xe tải nhỏ thế này có thể chứa được bao nhiêu nhỉ?

Quan trọng nhất, giá trị không cao.

Thịt heo rẻ nên người Trung Quốc ăn nhiều nhất, vì thế Trần Lạc cũng cất trữ nhiều nhất.

Giá bán sỉ là 9,6 một cân, mười ngàn tấn cũng chưa đến hai trăm triệu. Nếu không phải là không đủ tiền, Trần Lạc muốn trữ hẳn một trăm ngàn tấn.

Trần Lạc cảm thán nói:

"Gặp phải ngày tốt rồi. Nếu là hai năm trước, giá của nh hai là gần năm mươi, có tiền cũng rất khó giữ được."

Sau khi chứa đủ vật tư, Trần Lạc sẽ tìm một cơ hội thích hợp. Cất toàn bộ chúng vào trong không gian dị năng.

Sau khi đến kho lạnh, tổng giám đốc Vương nhận đơn hàng lớn của Trần Lạc lập tức tươi cười chào đón.

Trần Lạc nói:

"Chuyển hàng xong rồi đến ngân hàng chuyển khoản."

Tổng giám đốc Vương cười càng vui, ngoài miệng nói:

"Không vội không vội."

Trần Lạc cũng cười cười, không làm thật đâu. Tiền đặt cọc lô hàng này thanh toán một phần. Một lô hàng đến thì đưa một phần tiền, tổng cộng đưa bảy phần, còn lại ba phần còn lại một tháng sau lại đưa.

Nếu có thể, Trần Lạc muốn tay không bắt sói trắng nhưng Trần Lạc lại không quen họ. Tổng giám đốc Vương này cũng không có thực lực ứng trước.

Trần Lạc gọi cho thợ giết heo thuê là lão Trương và lão Lý nói:

"Lão Trương, lão Lý, coi chừng, đừng để họ dùng thịt đông lạnh mấy chục năm lừa đó."

Gương mặt mập mạp của lão Trương run run cười nói:

"Tổng giám đốc Trần yên tâm đi, ta đã giết heo mấy chục năm rồi. Thịt heo này ta liếc mắt một cái đã biết giết lúc nào."

Trần Lạc nói đùa:

"Ta sống hơn hai mươi năm, mạch điện này có điện hay không, ta lấy tay sờ là biết."

Đầu tiên mọi người hơi sửng sốt một lúc sau đó bắt đầu cười haha:

"Tổng giám đốc Trần hài hước."

Tháo hàng xong, Trần Lạc và tổng giám đốc Vương của công ty mậu dịch đến ngân hàng chuyển khoản xong, vừa tạm biệt, điện thoại di động lại vang lên.

Một giọng nói hổn hển từ trong điện thoại di động vang lên.

"Trần Lạc, cổ phần giá trị hơn ba tỷ mà mới có một tỷ ngươi đã bán đi rồi à?"

"Chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói với bác một tiếng, ngươi còn để người bác này vào mắt không?"

Cổ phần trị giá ba tỷ, chỉ bán một tỷ, đây không phải thuần đại oan chủng sao?

Những cổ phần này là cha mẹ Trần Lạc để lại cho Trần Lạc, vốn chiếm bốn mươi hai phần trăm cổ phần của tập đoàn Trần thị.

Trong vòng sáu năm, từ chiếm bốn mươi hai phần trăm xuống còn mười bảy phần trăm.

Những cổ phần này vốn có giá trị hơn bảy tỷ, hiện tại chỉ có giá trị ba tỷ.

Tập đoàn phát triển cần huy động vốn. Tỷ lệ chiếm cổ phần giảm xuống không có gì đáng trách nhưng giá trị không tăng thì thôi mà ngược lại còn giảm mạnh, cái này không thể nào nói nổi.

Bác cả Trần Lạc là Trần Kiến An mượn danh nghĩa đầu tư, trắng trợn làm lỗ. Bên ngoài là lỗ nhưng trong bóng tối, tiền lỗ chẳng qua là đổi sang một cái túi khác của Trần Kiến An.

Kiếp trước lúc xảy ra tận thế, Trần Lạc cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, chỉ là một đứa con trai có tính cách bồng bột. Tuy rằng lúc ấy kịp phản ứng nhưng khổ nỗi không phải đối thủ của lão hồ ly Trần Kiến An, không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Trần Kiến An.

Khi trọng sinh trở về, Trần Lạc muốn bán đi số cổ phần này với giá bình thường cũng rất khó. Vì có hiệp nghị nên cổ đông lớn là Trần Kiến An này có quyền ưu tiên thu mua cổ phần của Trần Lạc.

Trần Kiến An không cần thì Trần Lạc mới có thể bán cho người khác.

Mà một khi Trần Lạc lộ ý muốn bán cổ phần, Trần Kiến An nhất định sẽ kéo dài thời gian sau đó dùng hết khả năng chèn ép giá cả khiến tiền đến tay Trần Lạc có thể còn chưa tới một tỷ.

Chương 3 - Bác Cả

Sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

Tuy rằng cách tận thế còn gần một tháng nhưng lúc này Trần Lạc cũng không thể lãng phí thời gian.

Không có tiền thì ai bán đồ của ngươi?

Trần Lạc không rảnh lề mề với Trần Kiến An vì thế tìm tới một cậu ấm thông thạo các mánh khóe. Bán phá giá cổ phần trị giá ba tỷ chỉ còn một tỷ cho hắn, điều kiện là phải lấy được tiền ngay ngày hôm sau.

Hành động này đã dẫn sói vào nhà.

Đối với cậu ấm có bối cảnh lớn, chuyện đồng ý với Trần Lạc chắc chắn sẽ không lỗ vốn. Ít nhất có thể kiếm được một tỷ từ trong giao dịch lần này.

Khi Trần Kiến An biết được tin tức này có thể không tức đến mức thở gấp sao?

Trần Kiến An nói qua điện thoại:

"Đến tập đoàn một chuyến, chúng ta gặp mặt rồi nói."

Tuy rằng Trần Lạc không muốn gặp Trần Kiến An nhưng hắn vẫn đồng ý. Nếu không đừng hòng có thể sống yên ổn trong vòng một tháng này.

"Trần Lạc à, nếu ngươi bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái."

Trần Kiến An diễn một dáng vẻ vô cùng đau đớn ở trước mặt Trần Lạc.

Quả thật đau lòng, để cho hắn làm thêm vài năm là có thể đuổi được Trần Lạc đi. Bây giờ thì tốt rồi, Trần Lạc trực tiếp bán luôn.

Điều đó không phù hợp với thỏa thuận nhưng nó có hữu dụng với một số người sao?

Nét mặt Trần Lạc lộ ra vẻ cung kính đối với trưởng bối nhưng trong lòng lại nổi lên sát ý rất mạnh.

Sáu năm trước, vì cha mẹ không kịp phanh xe mà dẫn đến tai nạn xe cộ. Người đứng sau kế hoạch này chính là Trần Kiến An.

Bác cả của hắn, bác ruột đấy.

Đây là điều mà Trần Phi, con trai Trần Kiến An, chính miệng nói sau tận thế.

Trần Lạc cười:

"Bác cả à không ai uy hiếp ta cả. Ta có dự cảm giá thịt heo sẽ tăng mạnh lần nữa. Năm mươi một cân cũng không phải chuyện chỉ có trong mơ đâu. Như vậy, ta dùng một tỷ để tích trữ thịt heo thì giá trị có thể tăng tới năm tỷ."

"Không nếu lá gan lớn hơn một chút thì một trăm một cân không phải là không có khả năng."

Trần Lạc không nói dối. Quả thật, sau tận thế còn muốn dùng tiền mua được đồ ăn sao?

Một trăm ngàn đồng một cân xem có người bán cho ngươi hay không.

Trần Kiến An nghe Trần Lạc nói xong, há to miệng nhìn Trần Lạc, đây không phải là liệt não luôn à?

Giấc mơ như thế mà thằng nhóc này cũng dám mơ đến ư?

Trước đây hắn cũng không ngốc như vậy mà.

Sau khi kinh ngạc xong, Trần Kiến An cười cười. Mặc dù Trần Lạc không phải thông minh tuyệt đỉnh nhưng không ngốc đến mức này.

Trần Kiến An thấm thía nói:

"Tiểu Lạc à, ngươi xem, không bằng bán cho ta một trăm năm mươi triệu được không?"

Trần Lạc nhún vai:

"Xin lỗi bác, ta đã bán cho người khác rồi. Hợp đồng đã ký, muốn mua lại từ tay người kia cũng cực kỳ khó."

Trần Kiến An nhíu mày, chàng trai kia có bối cảnh rất lớn. Không dễ chọc, lại nghĩ giá gốc làm sao có thể mua được. Nếu bản thân hắn muốn mua về mà không đổ máu nhiều thì cũng đừng hòng nghĩ đến.

Trần Lạc bề bộn nhiều việc, di động lại vang lên.

Hắn hơi tỏ vẻ có lỗi rồi đi tới bên cửa sổ nhận điện thoại. Thấy ghi chú, trong lòng Trần Lạc hốt hoảng một chút, chẳng lẽ?

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ tuổi.

"Ngài Trần, đã có manh mối về chuyện ngài ủy thác chúng ta tìm một con chó Tugou Trung Quốc có lông màu đen, mất một bên tai. Ảnh chụp đã gửi cho ngài rồi, ngài xác nhận một chút có phải là con ngài làm mất không."

Nghe nói như thế, hô hấp của Trần Lạc lập tức nặng nề hơn.

Sau tận thế, có người nhàn rỗi đến nhàm chán nên đã tiến hành xếp hạng cho dị năng giả các hệ.

Đứng đầu hệ không gian đương nhiên là Trần Lạc.

Đứng đầu hệ hỏa là Linh Diễm Cơ có danh hiệu Hoa Hồng Huyết Sắc.

Đứng đầu hệ lôi điện, lại là một con...Chó được xưng là Lôi Điện Pháp Vương.

Nhân loại có người biến thành tang thi, cũng có tiến hóa đạt được dị năng. Động thực vật cũng có, không có biến thành tang thi sinh vật thì cũng có tỷ lệ sinh ra dị năng.

Chỉ là về động vật không có tư chất phổ biến bằng nhân loại. Nhưng cũng có ngoại lệ chính là Lôi Điện Pháp Vương.

Đây chính là một con chó không biến thành tang thi, thịt chó tươi sống. Người có chủ ý với nó không cần quá nhiều.

Nhưng không ai thành công, ngoại trừ Trần Lạc, toàn bộ đều chịu trừng phạt.

Vì thế nó có danh hiệu Lôi Điện Pháp Vương.

Dị năng giả hệ lôi điện xếp hạng hai là Cuồng Lôi rất không phục, tính cả chó vào là có ý gì?

Mọe nó, mình còn không bằng cả một con chó.

Sau đó sự thật chứng minh, đúng thật là hắn không bằng một con chó.

Lôi Điện Pháp Vương là một con chó không có chủ. Trần Lạc nghe nói, có người trước khi mạt thế đến có một quán thịt chó Ma Đô đã từng thấy một con chó đen thiếu lỗ tai. Hình như chính là Lôi Điện Pháp Vương.

Chương 4 - Lôi Điện Pháp Vương

Sau khi sống lại Trần Lạc lập tức để ý đến, người ủy thác phụ trách tìm kiếm, tìm được cho một triệu.

Cái giá đó cũng không thấp hơn giá một hiệu trưởng nào đó tìm kiếm con chó yêu quý của mình.

Trần Lạc lập tức kiểm tra điện thoại di động, quả nhiên đối phương gửi tới một tấm ảnh, trong ảnh là một con chó Tugou Trung Quốc màu đen trông có vẻ uể oải. Trong ánh mắt để lộ ra nét đau thương.

Đồng tử Trần Lạc co rụt lại, hắn đã đánh lén Lôi Điện Pháp Vương rất nhiều lần mới thành công nhưng cũng ăn không ít đòn đau của nó. Trần Lạc không nên quá thân quen với nó.

Không có cách nào, Trần Lạc rất muốn ăn thịt chó.

Ăn xong Trần Lạc lập tức hối hận. Thiếu gia vị, lại không có tài nấu nướng. Trần Lạc chỉ có thể đun sôi nước sôi, cho chút muối...

Mùi vị đó, thật là thơm...

Con chó đen trong ảnh nhìn dáng dấp chính là Lôi Điện Pháp Vương, thiếu lỗ tai trái chính là bằng chứng rõ ràng.

Trần Lạc không nhịn được mà nở nụ cười, Pháp Vương à Pháp Vương. Đời này ta không thiếu đồ ăn, nếu không chúng ta làm bạn nhé?

Ta hứa sẽ đối xử tốt với ngươi, cho ngươi ăn ngon uống ngọt.

Chờ ta đây cứu ngươi, hy vọng ngươi nhận ta đây làm chủ.

Cất điện thoại di động, Trần Lạc nóng lòng muốn cứu Lôi Điện Pháp Vương, nên Trần Lạc xin phép ra về:

"Bác cả, ta đi đây."

Trần Kiến An cũng không ngăn cản, nheo mắt nhìn Trần An đang nhanh chóng rời đi, Trần thị không liên quan gì đến Trần Lạc.

Trần Lạc rời khỏi văn phòng của Trần Kiến An và dừng lại một lúc. Bố con Trần Kiến An đều rất may mắn, sau ngày tận thế không chết. Trần Phi cũng đã thức tỉnh một siêu năng lực tốt và dựa vào các nhân viên của Trần thị để tạo thành một thế lực, thực lực xem như cũng không tệ. Đời này họ không có cơ hội đâu, sẽ chết vào ngày tận thế, hắn chắc chắn sẽ như vậy.

Trần Lạc rời đi không bao lâu, Trần Phi đi vào văn phòng của Trần Kiến An. Trần Phi cao và cường tráng.

Trần Phi vội nói:

"Theo ta điều tra được, gần đây Trần Lạc đã đặt mua một lượng lớn vật tư."

Trần Kiến An châm một điếu thuốc và phiền não nói:

"Hắn nói rằng đã dự trữ một tỷ thịt lợn, mọe nó, dám phá hỏng kế hoạch của ta."

Trần Phi thoáng kinh ngạc nói:

"Nhưng theo ta biết, hắn chỉ đặt hàng mười nghìn tấn thịt lợn, tức là gần hai trăm triệu."

Trần Kiến An chế nhạo nói:

"Trần Lạc không ngu ngốc đến thế, hình như hắn thấy ta muốn nuốt chửng cổ phần của hắn nên kiếm cớ. Chỉ là không ngờ hắn lại dũng cảm cắt đứt nguồn lực của mình, không có người bình thường nào lại sẵn lòng bán ba tỷ cổ phiếu với giá quá thấp là một tỷ, ta đã đánh giá thấp hắn rồi."

Thấy xung quanh không có ai, Trần Phi đi tới trước mặt Trần Kiến An, nhỏ giọng nói:

"Bố, ngươi có muốn làm gì đó khiến hắn biến mất không? Bố mẹ hắn hiện tại đã không còn, nếu hắn chết thì di sản, quyền thừa kế sẽ thuộc về chúng ta."

Trần Kiến An xua tay từ chối:

"Tiểu Phi, năm đó là vì chúng ta khi ấy không có gì, có thể mạo hiểm, hiện tại tài sản ròng của chúng ta đã gần chục tỷ, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, nếu bị người bắt được cái đuôi, chúng ta sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu."

Trần Phi nhỏ giọng mắng:

"Chuyện này cứ như tới ngày tận thế, tích trữ nhiều vật tư như vậy, mình cũng không thể giết hắn."

...

Trần Lạc đang tìm kiếm Lôi Điện Pháp Vương và giao việc cho hai thám tử tư, nếu đích thân đưa ra một phần thưởng, Trần Lạc sẽ khó chịu đến chết bởi những kẻ can thiệp, nhàm chán, hỏi thăm, tham lam và lừa dối.

Lái xe gần một giờ, Trần Lạc đã tới địa điểm đã thỏa thuận với đối phương. Vừa bước xuống xe, một người đàn ông và một người phụ nữ từ bên kia đã bước lên đón tiếp.

Người đàn ông là thám tử tư Vương Minh, trông rất khôn khéo, còn người phụ nữ là trợ lý của hắn, mới ngoài hai mươi tuổi, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Lạc.

Trẻ tuổi, giàu có và đẹp trai, một người như vậy làm sao có thể không hấp dẫn cô chứ?

Trần Lạc không hàn huyên mà nhanh chóng hỏi:

"Ở đâu?"

Vương Minh cười nói:

"Ngài Trần, mời đi theo ta."

Vương Minh đã ký hợp đồng với Trần Lạc, hắn không sợ Trần Lạc vỡ nợ, hắn cũng đã điều tra Trần Lạc trước đó, với hàng tỷ cổ phiếu của Trần Lạc trong công ty, giới siêu giàu thế hệ thứ hai sẽ không vỡ nợ một triệu này của hắn.

Lôi Điện Pháp Vương hiện tại đang ở trong quán thịt chó, đoán chừng đây chính là nguyên nhân khiến nó có vẻ buồn bã, trí tuệ mách bảo nó có thể bị người khác ăn thịt bất cứ lúc nào. Có thể là ngày mai, có thể là tối nay.

Quán thịt chó này ở gần đây, nếu không thì sao họ lại đồng ý làm việc này ở đây chứ?

Một phút sau, Trần Lạc tới quán thịt chó tên là Bạch Nhị. Bây giờ đã là buổi chiều, quán thịt chó mặc dù mở cửa nhưng hiển nhiên không có khách.

Chương 5 - ‘Chó’ Cũ

Hai chiếc lồng sắt lớn được đặt ở lối vào của quán thịt chó, năm con chó địa phương bị nhốt bên trong, khi nào khách chọn mới giết. Lôi Điện Pháp Vương cũng nằm trong số đó.

Lôi Điện Pháp Vương vẫn rất may mắn, còn có hai mươi bảy ngày nữa mới đến ngày tận thế, nhưng trong khoảng thời gian này nó vẫn chưa gặp phải xui xẻo bị ăn thịt.

Sự chú ý của Trần Lạc lập tức bị Lôi Điện Pháp Vương hấp dẫn. Lôi Điện Pháp Vương dung mạo không mấy đẹp đẽ, cũng không có vẻ mạnh mẽ, vẻ mặt chán nản trông rất đáng thương và bất lực. Lôi Điện Pháp Vương hiện tại không hề có vẻ kính sợ và kiêu ngạo của sau tận thế, nó là một kẻ đáng thương.

Trần Lạc nhìn chằm chằm Lôi Điện Pháp Vương, nó hình như cũng cảm giác được, ngẩng đầu lên, run rẩy kịch liệt, ho khan một cái, tất nhiên là nó không cần đoán cũng biết được người đứng đây sẽ là người sẽ ăn nó trong tương lai. Cơ thể nó run rẩy vì sợ hãi. Người ta có thể làm gì khác ở tiệm thịt chó chứ?

Lại nhìn nó một lần nữa, nó khôn như vậy sao? Trần Lạc rất hưng phấn, Lôi Điện Pháp Vương, hắn có thể làm chủ nhân của Lôi Điện Pháp Vương, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy vui mừng.

Không gian dị năng ở giai đoạn đầu không mạnh lắm, những khả năng mạnh mẽ như đi trong hư không không thể nhanh chóng nắm giữ được, Lôi Điện Pháp Vương có thể bù đắp cho việc thiếu sức mạnh chiến đấu ban đầu. Khi có giao tranh chỉ cần phái Lôi Điện Pháp Vương ra, đóng cửa thả chó.

Ngoài cửa có ba người đứng, người phục vụ trực quán thịt chó đi ra ngoài hỏi:

"Ba vị dùng bữa phải không?"

Sắc mặt Trần Lạc đột nhiên trở nên sắc bén, hắn hét lớn:

"Ông chủ của các người đâu? Gọi ông chủ các người ra đây."

Vương Minh có chút hả hê, con chó cưng của Trần Lạc xuất hiện ở quán thịt chó, làm sao ông chủ quán thịt chó có thể tránh khỏi phiền phức đây?

Nhưng Vương Minh rất không hiểu, liệu thế hệ thứ hai giàu có có thật sự nuôi một con chó tầm trung như vậy không? Nó thực sự quá phàm tục, nhìn không vừa mắt chút nào, thậm chí còn thiếu mất một cái tai.

Là hắn đang muốn gây chuyện sao?

Người phục vụ chỉ nhận được mức lương ba ngàn nhân dân tệ nên rất có ý thức, hắn có cần phải xử lý loại rắc rối này không đây? Cho nên hắn nhanh chóng gọi ngay cho ông chủ.

Trong khoảng thời gian này, Trần Lạc nhìn chằm chằm vào Lôi Điện Pháp Vương, nở một nụ cười hiền lành và vô hại.

Một lúc sau, chủ quán thịt chó của Bạch Nhị bước ra, cười nói:

"Ba vị có chuyện gì sao?"

Trần Lạc chỉ vào Lôi Điện Pháp Vương trong lồng, tức giận hỏi:

"Ngươi nói cái gì? Trộm chó ghiền đến trộm cả chó của ta rồi, nếu ta không phát hiện kịp thời, Đại Hắc của ta đã trở thành thịt chó rồi."

Đây chỉ là bịa đặt. Trần Lạc chỉ là muốn trút giận cho Lôi Điện Pháp Vương, hừ, các người vậy mà lại muốn ăn thịt chó. Không phải Trần Lạc không muốn bỏ tiền ra, dù là một trăm triệu, vì Lôi Điện Pháp Vương, Trần Lạc cũng không tiếc.

Nhưng nhận được miễn phí thì cũng thật hay mà.

Bạch Nhị sửng sốt một chút, chủ chó tới cửa sao? Hắn đã kinh doanh thịt chó nhiều năm như vậy, chuyện như thế này không phải mới xảy ra một hai lần. Nhưng con chó này có vẻ là một con chó hoang. Bạch Nhị vội xua tay giải thích:

"Có phải là hiểu lầm không? Đây đều là do ta mua từ đường dây chính quy mà."

Trần Lạc cười lạnh lấy điện thoại ra:

"Này 001 phải không, ta báo cáo có một quán thịt chó chuyên trộm chó, thịt chó bị nhập nhầm nguồn."

Không có thương nhân cũng không có kẻ phản bội, có một số việc không thể chịu được sự điều tra, thấy Trần Lạc báo cảnh sát, Bạch Nhị lập tức bỏ cuộc.

"Thật sự là hiểu lầm, ta không biết đây là chó của ngài, ta cũng chỉ là nạn nhân, ta sẽ giải quyết vấn đề với những người đã đưa con chó đến đây. Trong trường hợp này, anh trai à, ngài có thể lấy lại con chó của mình về mà không phải trả một xu nào, ngài thấy như vậy có được không?"

Sắc mặt Trần Lạc hơi dịu đi, hừ lạnh một tiếng:

"Vì thái độ tốt của ông, lần này bỏ qua đi."

Bạch Nhị mỉm cười thả Lôi Điện Pháp Vương ra khỏi lồng, con chó không có dây xích, nhưng Bạch Nhị lại nghĩ thầm, không phải chó của hắn, hắn không sợ nó chạy trốn sao?

Trần Lạc chào hỏi:

"Tiểu Hắc, theo ta về nhà nào."

Lôi Điện Pháp Vương thoáng bối rối, Tiểu Hắc? Gọi ai vậy? Nhưng nó có linh tính, có thể cảm nhận được Trần Lạc đã cứu nó, cho nên nó không bỏ chạy mà ngoan ngoãn đi theo Trần Lạc.

Trần Lạc vui mừng, Lôi Điện Pháp Vương có vẻ vẫn ổn.

Trần Lạc mở cửa xe cho Lôi Điện Pháp Vương.

Lôi Điện Pháp Vương do dự một chút, vẫn nhảy lên xe. Trần Lạc hài lòng nhìn thoáng qua, đóng cửa xe xong nói với Vương Minh:

"Gửi số thẻ tới, ta chuyển tiền."

Số tiền kia, Trần Lạc sẽ không quỵt.

Vương Minh mừng rỡ gửi số thẻ, cái giá trăm vạn thực sự là rất cao, hắn cũng không phải loại thám tử tư trâu bò gì, đi làm hai năm đều kiếm không đến con số này, hiện tại, chỉ cần thời gian hai ngày đã kiếm được. Vẫn là người giàu kiếm tiền dễ hơn.

Chương 6 - ‘Chó’ Cũ 2

Trần Lạc chuyển qua tiền rồi nói:

"Bái bai ha."

Thấy tiền tới tài khoản, Vương Minh kích động nói:

"Ngài Trần, về sau có chuyện gì cần, nhất định ta sẽ giúp ngài làm thật tốt."

Trần Lạc gật đầu cười, dẫn theo Lôi Điện Pháp Vương, nghênh ngang rời đi. Lúc chờ đèn đỏ, nhìn Lôi Điện Pháp Vương, Trần Lạc cười nói:

"Sau này chỉ cần gọi ngươi là Pháp Vương là được rồi."

Pháp Vương không biết lời Trần Lạc nói là có ý gì, chỉ là nhẹ nhàng gâu một tiếng.

Trần Lạc lơ đễnh, sau khi mạt thế thức tỉnh dị năng về sau, trí tuệ của Pháp vương sẽ khai phá lần thứ hai, không thua gì nhân loại, bằng không mình cũng sẽ không phải nhiều lần đánh lén mới đắc thủ. Thấy thân thể Pháp Vương vô cùng bẩn thỉu, Trần Lạc đặc biệt đi đến cửa hàng thú cưng mua ít vật dụng tắm rửa cho chó.

Về phần thức ăn cho chó, Trần Lạc không mua.

Pháp Vương là một con chó bình thường chắc?

Cái này cần phải cung cấp thật tốt, mình ăn cái gì, nó ăn cái đó, mình có một miếng ăn, nó tuyệt đối sẽ không bị đói. Nếu mình không có ăn, hẳn Pháp Vương cũng sẽ không để cho mình đói.

Trần Lạc đi thẳng về nhà, trong khoảng thời gian này mình phải cùng Pháp vương bồi dưỡng tình cảm một chút.

Vì mải tìm kiếm Pháp Vương, chạy quá xa, hơn một giờ sau, Trần Lạc mới đến cửa nhà. Đây là một khu biệt thự, ở Ma Đô mà nói, có thể coi là biệt thự chân chính. Tấc đất tấc vàng, giá mỗi căn ổn định đều trên ba mươi vạn. Biệt thự được mua mười năm trước, khi mua không đắt như vậy, nhưng chỉ cần thời gian mười năm liền tăng gấp bảy tám lần.

Biệt thự của Trần Lạc hiện có giá trị thị trường ba trăm năm mươi triệu. Ngày Trần Lạc sống lại, liền cho bên ngoài thế chấp, tìm một nhóm đốt pháo, lãi suất không thấp, vay ba trăm triệu, một tháng trả ba triệu ba.

Hừ, một tháng sau, tiền của ngươi là tiền của ta, nhà ta vẫn là nhà ta. Có bản lĩnh ngươi cứ tới tìm ta mà đòi.

Đi ngang qua trạm gác bảo vệ, thấy một bảo vệ cao lớn đứng canh gác ở cửa, tuy rằng sau khi sống lại đã gặp qua vài lần, Trần Lạc vẫn thấy đau xót. Tên bảo vệ này mặt mày to, khuôn mặt rất thật thà, ngây thơ, thoạt nhìn có chút ngốc. Hắn tên là Tô Đại Trụ, là anh em tốt sau tận thế của Trần Lạc, người có dị năng về mặt thể chất.

Kim cương bất hoại, quả thực đao thương bất nhập, cực kỳ cường tráng.

Nhưng vì vật tư, Trần Lạc và Tô Đại Trụ bị người chặn đường, lúc đó, Trần Lạc còn chưa hiểu rõ cách đi trong hư không, là Tô Đại Trụ giúp hắn kìm chân đối phương. Trần Lạc thuận lợi chạy trốn, nhưng Tô Đại Trụ lại bị vây đánh đến chết. Bên tai Trần Lạc, dường như còn nghe tiếng Tô Đại Trụ trước khi chết gào thét. Mặc dù sau đó Trần Lạc đã báo thù cho Tô Đại Trụ, nhưng Tô Đại Trụ lại vĩnh viễn biến mất. Hốc mắt Trần Lạc tự nhiên đỏ lên, anh em tốt, đời này nhất định khiến ngươi ăn ngon uống tốt.

Hai người sau tận thế là anh em tốt nhưng quan hệ hiện tại chỉ là mới quen biết, Trần Lạc cũng không gấp, lúc mạt thế xảy ra, Tô Đại Trụ trực ban ở đây, đến lúc đó chuyện xưa sẽ lại tái diễn, lần nữa trở thành anh em.

Trần Lạc dừng xe, trêu ghẹo nói:

"Đại Trụ này, buổi tối tan việc, ta dẫn ngươi đi chơi bời một lát nhé?"

Tô Đại Trụ cười ngây ngô nói:

"Không được ngài Trần, mẹ ta nói, con trai không nên học cái xấu."

Trần Lạc nghe vậy vui lên:

"Mẹ ngươi còn nói gì nữa?"

Tô Đại Trụ nhếch miệng cười:

"Mẹ ta còn nói, vô sự hiến ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc."

Trần Lạc: "..."

Trần Lạc dẫn theo Pháp Vương tiến vào nhà, hoa viên rộng cùng biệt thự tinh xảo, cảnh tượng xa lạ khiến Pháp Vương thấy hơi sợ hãi. Trần Lạc cũng mặc kệ Pháp Vương có nghe hiểu được hay không, cười nói:

"Pháp Vương à, sau này đây là nhà của ngươi, đi, trước tiên ta sẽ dẫn ngươi đi tắm rửa một chút."

Pháp Vương thật sự rất nghe lời, tuy rằng hơi sợ nước, nhưng vẫn thành thành thật thật mặc Trần Lạc giày vò. Vừa tắm rửa cho Pháp Vương, Trần Lạc cũng không khỏi bắt đầu tự hỏi mình còn muốn tích lũy cái gì nữa. Nếu chỉ vì mình và anh em của mình, Trần Lạc dựa vào xe bán tải tích trữ lương thực cũng đủ để sống thọ đến cuối đời, cả đời đều ăn không hết.

Sống lại một đời, Trần Lạc không muốn sống như kiếp trước.

Nếu cả thế giới chỉ còn lại một người là mình, còn lại tất cả đều là quái vật, loại cô độc lạnh lẽo này thật sự làm cho người ta khó có thể chịu đựng được. Trần Lạc nghĩ rằng nếu muốn có thêm một vài người ở bên mình, vậy thì dứt khoát tự mình thành lập một căn cứ.

Nguy hiểm ở mạt thế, không chỉ đến từ mặt thức ăn, mà còn là từ quái vật và những người sống sót khác. Thiên phú của Trần Lạc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không giỏi đánh nhau chính diện, nói trắng ra, nếu mấy trăm người có dị năng đẳng cấp không thấp cùng nhau tiến lên, Trần Lạc cũng chỉ có thể chạy trốn.

Chương 7 - Nguồn Nước

Chiêu mời thêm một ít đàn em, mình lấy quần ẩu đánh lại quần ẩu không tốt sao?

Ngày sau, nếu có người nào có dị năng mạnh mẽ nào xuất hiện, Trần Lạc đại khái rõ ràng, sẽ sớm đem họ chiêu nhập dưới trướng, không phải là tốt sao?

Ngày sau, có dị năng giả cường đại nào triển lộ tranh phong, Trần Lạc đại khái rõ ràng, sớm đem họ chiêu nhập dưới trướng, hắn không thơm sao?

Nếu không, chỉ dựa vào siêu không gian và khả năng tiên tri, hắn muốn trở thành người có thế lực đứng thứ nhất cũng khó.

Hiện tại, đồ Trần Lạc trữ chỉ là một ít thịt, này có đủ không? Đương nhiên không đủ, thực phẩm chủ yếu, trái cây, rau củ, hạt giống vân vân, Trần Lạc còn chưa bắt đầu tích trữ.

Quan trọng hơn là nước, sau mạt thế, nước cũng bị ô nhiễm.

Đầu tận thế, người sống sót về cơ bản đều dựa vào nước tinh khiết đóng chai đóng hộp, nhưng số lượng nước này có hạn, cũng không dễ dàng có được như vậy.

Sau tận thế, ngày làm cho người ta vui vẻ nhất chính là trời mưa. Chờ sau khi uống hết nước tinh khiết, không được uống nước, người sống sót chỉ có thể đem mắt nhìn chằm chằm vào nguồn nước tràn đầy virus, ít nhiều còn bị ngâm qua tử thi. Nước này người có cơ thể mạnh mẽ còn sống sót uống không chết, nhưng sẽ tỷ chế lực lượng dị năng phát triển. Điều này sau tận thế thật lâu mới bị phát hiện, Trần Lạc ban đầu chưa có siêu không gian cũng bị ép nên bất đắc dĩ uống rất nhiều nước chứa đầy virus.

Nước, là nguồn gốc của sự sống, là ưu tiên hàng đầu.

Vừa suy nghĩ hành động kế tiếp, Trần Lạc vừa tắm rửa cho Pháp Vương. Pháp vương tắm rửa xong, sạch sẽ hơn rất nhiều, thoạt nhìn giá trị nhan sắc cao hơn một chút.

Pháp vương đáng thương nhìn Trần Lạc, Trần Lạc vỗ đầu cười, nhớ ra còn chưa cho Pháp Vương ăn.

Trần Lạc trực tiếp lấy ra một phần sườn chua ngọt từ siêu không gian, còn đặc biệt lấy cho Pháp Vương một cái chén. Pháp vương đang đói, không nói hai lời bắt đầu ăn lấy ăn để. Thấy Pháp vương ăn ngon, tuy rằng buổi trưa mình cũng ăn không ít, nhưng Trần Lạc cũng thấy chảy nước miếng.

Cho nên Trần Lạc lấy ra một phần sườn chua ngọt, tự mình ngồi ăn.

Trần Lạc vừa ăn, vừa nhả xương, Pháp Vương lại học theo động tác này.

Trần Lạc vui vẻ nhìn:

"Này, hóa ra chó cũng sẽ nhả xương."

Nói xong, Trần Lạc đem một miếng xương ăn xong nhả ra.

Như là nhận ra được điều gì, sắc mặt Trần Lạc tối sầm lại, mình thật đặc biệt làm sao, tự mình mắng chính bản thân mình.

Cơm nước xong xuôi, Pháp Vương thực sự là chó mà, Trần Lạc lại còn phải rửa bát thay nó. Sau khi rửa bát xong, Trần Lạc cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị ra ngoài lần nữa. Mặc dù thời gian còn lại cực kỳ dư dả, nhưng càng chuẩn bị kỹ càng vật tư sớm càng an tâm.

Trần Lạc chuẩn bị đặt hàng một lượng lớn rau củ quả, điều này cần một kho lớn làm nơi lưu trữ tạm thời.

Lại dựa vào xe tải từng đợt thu? Người khác chất đồ lên xe tải?

Đừng đùa nữa.

Trước khi đi, Trần Lạc cố ý thăm dò phản ứng của Pháp Vương. Nhìn Trần Lạc muốn đi, Pháp Vương không khỏi thấy hơi lo lắng, người chủ này đối xử với nó không tệ, lại cho nó sườn ăn, từ lúc nó sinh ra tới nay còn chưa từng được ăn thứ ngon như vậy.

Chủ có phải là muốn bỏ rơi mình không? Chẳng lẽ mình lại phải lưu lạc?

Pháp Vương ư ử kêu, dùng đầu nhẹ nhàng dụi vào chân Trần Lạc.

Trần Lạc nở nụ cười, cười sờ sờ đầu chó của nó, mang nó lên xe, trong khoảng thời gian này vẫn rất cần thiết phải bồi dưỡng tình cảm với Pháp Vương. Lên xe, Pháp Vương đi theo Trần Lạc lại yên tĩnh trở lại.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Lạc luôn bận rộn tìm kiếm kho hàng, liên hệ nguồn hàng, thỉnh thoảng còn phải dành thời gian tích trữ một ít lương thực.

Bận rộn liên tục không nghỉ suốt ngày đêm.

Số tiền trong tài khoản nhanh chóng giảm xuống. Trần Lạc cũng rất thỏa mãn, tiền tiêu xài mới là tiền, nếu không thì chỉ là một mớ giấy lộn. Phòng ở thế chấp ba trăm triệu, cổ phần bán mười triệu. Mua thịt là phần chi tiêu nhiều nhất, tiêu tốn năm trăm triệu, vốn là bảy trăm triệu, nhưng hai trăm triệu còn lại là sau mạt thế mới trả.

Cái này có ý nghĩa là không cần trả.

Rau củ mua hết ba trăm triệu, chủ yếu là lấy khoai tây, cải trắng, ngô. Chỗ này là mua từ những nhà cung cấp nhỏ lẻ rải rác nên người ta không cho ký sổ. Có thể kéo dài hạn trả là có thể, nhưng không thể kéo đến mười ngày nửa tháng.

Trừ phi Trần Lạc kẹt tại mạt thế sẽ xảy ra trong mấy ngày nay, nhưng mà, lúc đó khả năng không kịp trữ hàng.

Nước, Trần Lạc tích trữ một trăm triệu. Nước là nước tinh khiết được làm sạch, nước không có giá trị, nhưng các thùng chứa có giá trị. Chi phí của một khối nước khoáng kỳ thật chỉ hơn hai xu, trừ bỏ thiết bị nhà xưởng nhân tạo, cái chai mới là đáng giá.

Chương 8 - Kho Lương Thực Địa Phương

Trái cây, Trần Lạc cũng tích trữ được hai trăm triệu, chủ yếu là táo, táo giàu dinh dưỡng, giá rẻ, số lượng lại nhiều. Các loại trái cây khác Trần Lạc ít nhiều đều có tích trữ một chút, nhưng không nhiều lắm. Tất cả các loại đồ ăn nhẹ, chẳng hạn như sô cô la, kẹo, khoai tây chiên, và muối, hạt giống, rải rác Trần Lạc cũng tốn một 100 triệu, muối chiếm một nửa.

Tất cả những cái này tiêu tốn một tỷ hai, Trần Lạc thuê nhà kho, kho lạnh, cùng với đồ ăn làm sẵn cũng tiêu tốn không ít. Hiện tại tài khoản của Trần Lạc chỉ còn lại năm mươi triệu.

Trần Lạc thở dài một hơi, tích lũy này cũng không phải là công việc dễ dàng, cuối cùng đại khái cũng đã kết thúc. Thứ duy nhất còn chưa có dự phòng chính là thực phẩm chủ yếu: gạo cùng bột mì, Trần Lạc một chút cũng không có.

Thứ nhất là tài chính không đủ, thứ hai, Trần Lạc có biện pháp tốt hơn.

Ai dự trữ lương thực nhiều nhất?

Kho lương thực địa phương, đặc biệt là Thần Đô là đô thị lớn, dự trữ lương thực cũng không cần quá nhiều.

Sau khi đi về mạt thế một chuyến, Trần Lạc lại sợ siêu không gian của mình không đủ.

Trần Lạc có chút hối hận, sớm biết vậy đời trước mở ra nhiều siêu không gian một chút. Không chỉ là lương thực, các vật tư khác, ví dụ như rau củ thịt, không phải không thể tiếp tục tích trữ, một siêu thị lớn dự trữ vật tư cũng không ít. Người khác muốn lấy cũng không lấy được bao nhiêu, Trần Lạc lại có siêu không gian. Để thuận tiện cho hành động sau tận thế, Trần Lạc đặt mua một lô dùi cui điện áp cao. Để mua dùi cui điện, Trần Lạc đã bỏ vốn ra mua tổng cộng 50 cây.

Sau tận thế không lâu, những dùi cui điện này không có tác dụng gì, nhưng ở giai đoạn đầu, lại rất là lợi hại.

Bởi tang thi cũng rất sợ điện nha.

Còn có hai bộ áo giáp hợp kim công nghệ cao, một bộ lấy vóc người mình chế tạo, một bộ lấy vóc người Tô Đại Trụ tạo ra. Khoa học kỹ thuật bây giờ còn chưa phát triển như vậy, mặc vào loại áo giáp này sẽ rất cồng kềnh, rất ảnh hưởng đến tốc độ và hành động nhưng thắng ở an toàn, lấy thực lực tang thi sơ kỳ, rất khó có tang thi khả năng công kích đột phá áo giáp.

Phối hợp thêm dùi cui điện, haha, nhưng cũng chỉ có thể dùng ở nơi tang thi ít, nơi tang thi nhiều hơn, dễ bị bao vây làm sủi cảo, chạy không nổi, sủi cảo cũng gói xong.

Áo giáp bây giờ còn chưa đến.

Xem như rảnh rỗi, Trần Lạc mua một trăm chiếc điện thoại di động công suất lớn, sao chép tiểu thuyết điện ảnh và tư liệu học tập vào bên trong.

Sau tận thế, không cách nào kết nối mạng, cũng không có tín hiệu, nhưng điện thoại di động vẫn có thể dùng được, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có điện. Vì thế, Trần Lạc còn mua mười máy phát điện dùng dầu diesel, đừng hỏi vì sao mua mười cái, sợ tình huống xấu.

Mua một lô hàng các tấm pin mặt trời. Nếu có một chiếc điện thoại di động có thể kết nối mạng với pin vô hạn, Trần Lạc cảm thấy kiếp trước có thể chống đỡ thêm một hai mươi năm.

Dầu diesel cũng đã được mua rất nhiều. Bằng cách này, điều hòa không khí cũng có thể được sử dụng. Lần lượt Trần Lạc mua một số bộ đàm và các vật dụng sinh học, chẳng hạn như nồi cơm điện, lò nướng, lò vi sóng, nồi sắt, v.v.

Thuốc, Trần Lạc chỉ mua một ít thuốc trị chấn thương, phòng ngừa viêm, những loại thuốc khác không dùng được.

Đồng thời, Trần Lạc cũng mời một giáo viên dạy nấu ăn.

Sau tận thế, nhất làm cho Trần Lạc bực mình nhất là cái gì?

Rõ ràng tìm được nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ có thể làm ra thức ăn khiến người ta khó có thể nuốt trôi, nếu không phải vì sống, Trần Lạc thật sự không muốn ăn. Có một lần, Trần Lạc và Tô Đại Trụ hai người tìm được ba củ khoai tây, vốn định xào khoai tây thái sợi.

Ai sẽ cắt?

Trần Lạc và Tô Đại Trụ hai người mắt to trừng nhỏ. Chỉ có thể rưng rưng nướng ăn, còn nướng cháy.

Hiện tại bản thân nhiều vật tư như vậy, ngộ nhỡ về sau có nhu cầu, không có kỹ năng nấu nướng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Trần Lạc bỏ ra năm mươi ngàn một tháng thuê một đầu bếp.

Không thấp quá nhỉ? Ờ, một tháng sau vậy.

Vị đầu bếp này tên là Mã Ngọc, một người đẹp hai lăm tuổi rất có phong phạm chị đại, dung mạo chỉ có thể nói là cũng được, rất đẹp mắt, nhưng dáng người thì tuyệt vời.

Trần Lạc thử qua tay nghề của Mã Ngọc, thật sự rất ngon, đồ ăn so với đồ mua ở khách sạn năm sao còn ngon hơn nhiều. Vốn Mã Ngọc còn lo lắng giá cao như vậy, chủ nhà có phải là không có não hay không. Nhưng thấy Trần Lạc liền yên lòng, điều kiện này của Trần Lạc, bên ngoài có bao nhiêu cô gái xinh đẹp quyến rũ không hết?

Còn cần gì hao phí tâm tư ở trên người mình?

Lúc này Trần Lạc đang tại học tập.

"Hôm nay dạy cậu làm sườn xào chua ngọt."

"Trước tiên dùng nước lạnh đem sườn rửa qua một lần nước, rửa sạch bọt máu còn lại."

"Đổ thêm một ít dầu không mất tiền mua."

Trần Lạc mặt đỏ lên, nào có dầu không cần tiền?

Bình Luận (0)
Comment